Vì em

Chương 55





 
Trong biệt thự ở Thân Thị đều là người của Diệp Hoa, Đoàn Thích có động tĩnh gì, Diệp Hoa lại không biết?
 
Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Diệp Hoa không định chính mình nói trước, bà sẽ chờ lúc nào đó hai đứa nhỏ tự mình thẳng thắn với bọn họ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Đường Thi cũng là căng thẳng trong nháy mắt, bởi vì biểu tình của Diệp Hoa vô cùng tự nhiên, phảng phất như ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
 
"Vâng, bác Diệp, bọn cháu về rồi ạ." Nhưng đến cùng tâm tình không giống lúc trước, khi Đường Thi đối diện với Diệp Hoa, luôn có một cảm giác không tự nhiên nhè nhẹ, đại khái là bởi vì chuyến này đi, trở về thân phận liền khác.
 
Đoàn Thích tựa như nhớ đến cái gì, nhìn Diệp Hoa: "Mẹ, sao lần này mẹ lại ở nhà?" Lúc trước đều là không thấy bóng người, Đoàn Thích hỏi như vậy, trong lòng cũng có chút suy đoán rồi.
 
Diệp Hoa liếc mắt nhìn Đoàn Thích, hững hờ nói: "Ba con dạo này quá bận, không quản được ta, cho nên ta chạy về nhà ở thêm mấy hôm." 
 
Trong mắt Đoàn Thích hiện rõ lên không tin, Diệp Hoa nói mấy lời này cũng không phải là vì Đoàn Thích, mà là vì Đường Thi, cũng không thể để cho cô gái nhỏ không tự nhiên, lại cẩn thận nói thêm mấy lời nữa, Diệp Hoa mới để hai người đi.
 
Đường Thi không hoài nghi cái khác, Diệp Hoa có thể nói là rất nhàn rỗi, Đoàn Trường Vệ bận như con quay là bình thường.
 
Thấy Đường Thi vẫn béo trắng mập mạp như cũ, ông bà Đoàn trên mặt đều là vừa lòng, vội vàng để hai người đi tắm tẩy bụi trần, cái khác không cần quan tâm.
 
"A!" Đường Thi che trán, trừng mắt nhìn Đoàn Thích: "Sao anh lại gõ em?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đoàn Thích ngữ khí rất thản nhiên: "Em nên đánh."
 
Đường Thi: "....."

 
"Không biết tại sao anh đánh em? Cẩn thận ngẫm lại." Đoàn Thích hừ một tiếng, quay người rời đi.
 
Còn lại Đường Thi đứng tại chỗ khổ não suy nghĩ, không phải là bởi vì cô muốn anh giấu người Đoàn gia hai bọn họ yêu nhau đấy chứ? 

Sờ sờ mũi, Đường Thi cảm thấy, người đuối lý đúng là cô, lý thẳng khí hùng không nổi, nếu như cô đã quyết định rồi, thì không được dao động, còn để Đoàn Thích thấy sự chột dạ của cô!
 
Đường Thi tự thẹn với thiếu niên nhà mình, vì thế, sau khi tắm rửa xong, liền định đợi Đoàn Thích ra, ừm, lau đầu cho anh!
 
Vừa mở cửa, Đường Thi lập tức đoan đoan chính chính đứng lên, một mặt ý cười nhìn Đoàn Thích, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, Đoàn Thích nhướng mày, dựa vào khung cửa, cúi đầu nhìn Đường Thi đầy vẻ mặt lấy lòng: "Muốn dỗ anh?"
 
Đường Thi cười gật đầu: "Đúng vậy, em ở đây đợi lau tóc cho anh."
 
Đôi mắt sâu thẳm của Đoàn Thích nhìn Đường Thi hai giây, cuối cùng như là nhận mệnh gật đầu: "Vào đi."
 
Nụ cười bên môi Đường Thi càng lớn hơn, đi theo phía sau Đoàn Thích, lặng lẽ like cho mình, chịu thua quả nhiên là chiêu có hiệu quả nhất!
 
Kiên trì được ba giây liền mềm lòng, Đoàn Thích có chút phỉ nhổ chính mình, thật sự là ngày càng không có nguyên tắc, có điều, cảm nhận xúc cảm mềm mại trên đỉnh đầu, này làm cho anh có chút buồn ngủ, hình như, như này cũng không tồi....
 
Đôi tình nhân nhỏ giận dỗi cũng chỉ là mấy tiếng, rất nhanh chóng làm lành như ban đầu, thậm chí bầu không khí giữa hai người còn càng thêm hòa hợp hơn chút, tay nắm tay xuống lầu, khi nhìn thấy mọi người, Đường Thi không nói hai lời liền buông tay Đoàn Thích, tự mình đi trước, rất có ý có tật giật mình.
 
Đoàn Thích nhìn Đường Thi bỏ lại mình, hừ một tiếng, đôi mắt đào hoa không rời khỏi bóng bưng kia, chậm rãi đuổi theo.
 
Trong phòng khách tiếng cười không ngừng, là Trịnh Tiểu Hy và Trần Nghĩa đang làm trò, sau khi Đường Thi đến gần, nụ cười trên mặt không khỏi thâm sâu hơn.
 

Trịnh Tiểu Hy mắt sắc, thấy hai người một trước một sau đến, vội vàng vẫy tay: "Đường Đường, ngồi ở đây."
 
Đường Thi đi đến, ba vị trưởng bối sau khi ngồi một lát, liền mỗi người làm việc của mình, để không gian cho bốn đứa nhỏ tụ tập.
 
Trịnh Tiểu Hy đánh giá trái phải Đường Thi mấy lần, lại trộm nhìn Đoàn Thích, đẩy mắt kính, sao cô lại cảm thấy hai người có chút không đúng nhỉ?
 
Trần Nghĩa không để ý những cái này, hỏi Đoàn Thích đã đi nơi nào chơi, có cái gì hay đề cử không, Đoàn Thích hỏi cái gì, đều thống nhất trả lời "ừ", khá là lạnh nhạt, làm Trần Nghĩa vô cùng nôn nóng.

Có điều, Trần Nghĩa cũng không để ý quá nhiều, Thân Thị cậu đã đi khá nhiều lần rồi, xem như quen thuộc, bắt lấy Đoàn Thích hỏi, chính là muốn vui vẻ chút, sau đó liền nói đến những chuyện khác.
 
Hai nam sinh nói chuyện, Trịnh Tiểu Hy cũng lôi kéo Đường Thi lẩm bẩm, đơn giản chính là một số chuyện bát quái.
 
Trịnh Tiểu Hy thần thần bí bí , cũng làm cho Đường Thi có chút hiếu kỳ, quá khứ mặc dù Trịnh Tiểu Hy hóng drama, nhưng cũng không giống như lần này, rất hưng phấn, hoặc là nói có chút một lời khó nói hết?
 
Đường Thi cũng không vội hỏi, bởi vì Trịnh Tiểu Hy chắc chắn là kìm nén, chỉ chờ để kể cho cô nghe, cô cũng rất tình nguyện nghe Trịnh Tiểu Hy nói chuyện, dù sao, Trịnh Tiểu Hy chính là trung gian tin tức.
 
"Tô Đình Đình đính hôn rồi!" Nói câu này, Trịnh Tiểu Hy cố ý nhìn Đường Thi, muốn xem cô có phản ứng gì.
 
Mà Đường Thi cũng không phụ kỳ vọng của Trịnh Tiểu Hy, trên mặt có kinh ngạc, điều này càng làm cho Trịnh Tiểu Hy có động lực nói tiếp.
 
"Vốn xoay vòng của Tô gia bị ngắt quãng, đoạn thời gian trước tìm người giúp đỡ khắp nơi, thế nhưng, người mà, đều dựa gần vào những người có tiền có thế, Tô gia mắt thấy sắp xuống dốc rồi, ai cũng không muốn dính đến người, dù sao Văn gia cũng không còn là chỗ dựa của Tô gia."
 
Đường Thi đã thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, cô không phải giật mình vì Tô Đình Đình sắp đính hôn, mà là kinh ngạc nội dung tiểu thuyết đã phát triển đến đoạn này, rõ ràng đoạn tiểu thuyết này là sau khi bộ phim mà Tô Tiếu làm nữ chính kia giành được thắng lợi to lớn ở đại lục mới xuất hiện, bây giờ đã xảy ra rồi, thật sự là rất ngoài ý muốn.
 

Thế nhưng, tình tiết rất nhiều đều thay đổi rồi, Tô Đình Đình đính hôn trước, vốn cũng không có gì ảnh hưởng, chỉ là không biết, Tô Đình Đình vì sao lại nhảy vào cái hố lớn Hà gia kia sớm chứ.
 
Thấy Đường Thi khẽ cười nghe mình kể chuyện, Trịnh Tiểu Hy chép miệng, mong muốn làm Đường Thi giật mình, càng thêm ra sức nói: "Sau đây còn rất gay cấn, Tưởng Mai lại đi tìm Tô Tiếu, còn quỳ xuống trước mặt mọi người, khẩn cầu Tô Tiếu đi trợ giúp Tô gia, trong ngôn từ còn cường điệu Tô Quang với cô ta là cha con ruột."
 
"Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Tiếu không cãi lại cái gì, nước mắt liền ào ào rơi xuống, tình cảm đó muốn bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu thương cảm, bây giờ mình không còn nghi ngờ chút nào về kỹ thuật diễn của Tô Tiếu nữa rồi!" Nhỡ đến tình cảnh ngày đó, Trịnh Tiểu Hy đều cảm thấy sống lưng có chút lạnh, nước mắt kia của Tô Tiếu, thật sự là nói chảy liền chảy, thật giả khó phân.
 
Đường Thi nhíu nhíu mày ra hiệu cho Trịnh Tiểu Hy tiếp tục nói, trong sách cũng có miêu tả, nhưng giảng giải của Trịnh Tiểu Hy cũng rất thú vị, Đường Thi không ngại xem thành drama mà hóng, này cũng coi như hoàn thành nguyện vọng bắc ghế ra ngồi xem kịch của cô ban đầu.
 
"Tưởng Mai chắc cũng không nghĩ đến Tô Tiếu sẽ như thế đi, hai người cứ giằng co như vậy, cuối cùng người họ Văn đến, dẫn Tô Tiếu đi, việc này mới coi như xong, có điều, Tưởng Mai cuối cùng cũng không vớt vát được cái gì, còn mất mặt vô cùng!"
 
"Sau đó mới là mấu chốt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngược lại qua mấy ngày, hai nhà Tô Hà liền công bố tin vui, Hà gia đầu tư cho Tô gia một số tiền lớn, hai nhà thành thông gia trên việc làm ăn, cũng xem như là liên hôn đi, nhưng mình lại cảm thấy không quá đúng! Hà gia tài chính hùng hậu, hoàn toàn có thể tìm kiếm một đối tác mạnh hơn, sao lại coi trọng Tô gia?"
 
Trịnh Tiểu Hy một mặt khổ não.
 
Ánh mắt Đường Thi lóe lên một tia thâm ý, nguyên nhân bên trong, đại khái chỉ có cô và Tô Tiếu rõ ràng đi, còn về người nhà họ Tô kia, đại khái cũng chỉ là biết một mà không biết hai.
 
Trên thực tế, Tô gia cũng là một gia tộc không lớn không nhỏ, nếu không cũng không thể tiếp xúc được với người ở tầng lớp như Văn Thuần Tĩnh, Tô gia bởi vì Văn gia, sự nghiệp thăng lên một bậc, hơn mười năm này cũng coi như phú hào khá lớn, chỉ là bây giờ không còn Văn gia, người hợp tác với Tô gia, dồn dập kiếm cớ rút tiền, cho dù Tô Quang có thủ đoạn, cũng không ngăn nổi biến động nhiều người như thế.
 
****
Văn gia.
 
"Tô gia thật sự leo lên Hà gia? Đứa con ghẻ kia thật sự sẽ liên hôn với Hà thiếu?" Người nói chuyện là thím hai của Tô Tiếu, bà ta vốn trời sinh có đôi mắt trào phúng, bây giờ nói chuyện ngữ khí kỳ quặc, càng làm cho người ta không thích, tuy rằng lời này là nói với tất cả mọi người Văn gia, nhưng đôi mắt lại nhìn về phía Tô Tiếu.
 
Thấy Tô Tiếu mắt điếc tai ngơ, bà ta có chút tức giận, đang muốn nói cái gì, bà Văn lại trừng mắt nhìn, thím hai cũng không thể làm gì khác là ngậm miệng lại, trong mắt vẫn là không phục như cũ.
 
"Bà ngoại, ông ngoại, cháu no rồi." Tô Tiếu đặt bát đũa xuống, ngoan ngoãn nhìn bà Văn.
 
Bà Văn thấy cháu ngoại yếu đuối văn nhã, một thân cô quạnh, trong lòng không nhịn được thở dài, này là tạo nghiệp nha! Nhưng trên mặt lại hết sức hòa ái: "Được được, ăn no rồi thì ra ngoài đi dạo chút đi!" Cũng bớt cho những người này nói thêm mấy lời uất nghẹn.
 

"Vâng, bà ngoại." Tô Tiếu lại gật đầu với những người khác, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi nhà ăn.
 
"Mẹ, con vừa rồi nói cũng không có ác ý, còn không thể thảo luận? Hơn nữa, họ Tô năm đó chiếm hời của nhà chúng ta bao nhiêu chứ, bây giờ lại bám lên cành cao, họ Tô kia đối với Văn Tĩnh, sao mọi người không thể trút giận cho em ấy chứ?" Thím hai oán trách nói.
 
Nhà mẹ đẻ thím hai có người nhìn trúng thiếu gia Hà gia, muốn bà làm mai mối, muốn bám vào sợi dây này, nhưng lại bị người nhanh chân đến trước, mấy ngày này, trong lòng thím hai rất uất nghẹn, bây giờ nói ra, khó tránh khỏi nhiều lời mấy câu, nói cho cùng, vẫn là không cam tâm.
 
Đứng lại ở cửa nhà ăn, tai nghe lời xì xào bàn tán truyền từ phía sau đến, đột nhiên, khóe miệng Tô Tiếu hiện lên một nụ cười quái dị.
 
Hừ, cô ta đây là đang làm việc thiện, loại người như Hà Minh, nên kết thành vợ chồng với Tô Đình Đình.
 
***
 
"Mẹ, mẹ nói xem, tại sao người họ Hà lại muốn kết thông gia với chúng ta?" Tô Đình Đình trong lòng bất an, liền muốn tìm Tưởng Mai nói chuyện, không trách được cô ta hoài nghi, điều kiện của Hà gia thật sự tốt hơn Tô gia rất nhiều, Hà gia là người trong hàng ngũ những nhà có tiền ở Kinh thị, xếp hạng thứ mười, loại phú hào bơi lộn vị trí 50 có hơn như Tô gia này, so sánh với nhau, thật sự là với không tới.
 
Tưởng Mai bôi kem bảo dưỡng lên mặt, đầu cũng không động, nhưng miệng lại khép khép mở mở: "Mày quan tâm bọn họ có ý đồ gì làm gì, dù sao cũng không xấu được, tài chính của Hà gia đầu tư vào công ty nhà mình, công ty đang dần dần tốt hơn, mày chính là đại công thần Tô gia, người nhà họ Tô từ trên xuống dưới đều cảm kích mày."
 
"Huống chi, mày gả vào Hà gia, đó chính là đại thiếu nãi nãi Hà gia, sau này mày sẽ là thái thái của Hà gia, có cái gì tốt hơn này nữa, chẳng lẽ mẹ sẽ hại mày sao?"
 
Trong lòng Tô Đình Đình hơn yên ổn, nghĩ đến quang cảnh tương lai, trên mặt ít nhiều là kích động, nhưng vừa nghĩ đến chuyện hai năm trước, sắc mặt lại có chút thảm bại, lắp bắp nói: "Mẹ, mẹ nói, Hà gia sẽ không biết chuyện của con chứ..."
 
"Cạch!" Tưởng Mai đặt đồ trong tay xuống, quay đầu nhìn Tô Đình Đình, hai mắt sắc bén nhìn làm cho Tô Đình Đình không khỏi cúi thấp đầu, Tưởng Mai lạnh lùng nói: "Tô Đình Đình, không có chuyện đó, mày nhớ kỹ cho mẹ! Mày nhớ kỹ tên của mày bây giờ!"
 
Tô Đình Đình cả người chấn động, nhớ kỹ tên tuổi của cô ta, thế nhưng, lúc trước Tô Tiếu sao lại biết được họ trước kia của cô ta? Còn có, chuyện kia mà lúc trước Tô Tiếu không rõ ràng nhắc đến....
 
Sẽ không, Tô Đình Đình lắc đầu, chuyện kia sẽ không ai biết, Tô Đình Đình muốn mở miệng thương lượng chuyện này với Tưởng Mai, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Tưởng Mai, Tô Đình Đình theo bản năng ngậm miệng lại, nhưng vết đỏ vừa mới bấm trong lòng bàn tay lại rõ ràng lúc này cô ta không bình tĩnh.