Vi Hoàng

Chương 10




Tô Vân Chỉ thấy Khả Nhạc ngẩn người nhìn mặt mình chằm chằm, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"

Khả Nhạc giật mình một cái, vội vàng đem ý tưởng kỳ kỳ lạ lạ đè xuống, nói: "Nương nương, có muốn dùng bữa chưa?"

Tô Vân Chỉ tại trong Chiêu Dương điện ăn đầy một bụng điểm tâm hoa quả, hiện tại không cảm thấy đói chút nào. Chẳng qua là, tiểu phòng bếp trong cung của nàng vì không để chủ tử nhà mình dùng cơm chậm trễ, khẳng định đã làm tốt cơm trưa rồi. Nếu như bây giờ nàng không ăn, có chút đồ ăn có thể để lại, sẽ để ở trên bếp giữ nhiệt, có chút đồ ăn để lại một hồi sẽ ảnh hưởng vị, cũng chỉ có thể bỏ đi. Tô Vân Chỉ không thích lãng phí thức ăn, đã nói: "Được, cho người bày thiện a."

Vân triều còn kiệm. Dựa theo tổ chế, một bữa cơm của Hoàng đế có ba mươi hai món đồ ăn, của Hoàng hậu thì giảm phân nửa, Tô Vân Chỉ thân là phi tử, theo luật lệ tất nhiên không được vượt qua Hoàng hậu, cho nên một bữa cơm có mười hai món đồ ăn. Mười hai món đồ ăn xem như không ít, nhưng là so với sự phô trương của thế gia liền không tính là cái gì.

Tô Vân Chỉ trực tiếp chỉ vào tám món đồ ăn nói: "Những thứ này, bưng xuống chia ra cho những người phía dưới a." Nàng không thích lấy thức ăn mình đã dùng qua ban cho người khác, mà một người mỗi bữa ăn mười hai món đồ ăn lại quá xa xỉ, vì vậy mỗi lần trước khi nàng dùng cơm cũng sẽ cho cung nhân đem một vài món đồ ăn bưng xuống chia ra.

Trong Hoa Dương cung ngoại trừ Khả Nhạc, Tuyết Bích hai cái Đại cung nữ, còn có mấy cái nhị đẳng, tam đẳng cùng với hạ đẳng cung nữ, còn có mấy tên tiểu thái giám. Phần thức ăn của những người này đều rất có hạn, thức ăn là từ trong phòng bếp của nội cung bưng tới. Lúc trời nóng cũng liền thôi, nếu là trời lạnh, khi đồ ăn mang đến trước mặt, đã sớm lạnh thấu rồi. Ngày ngày Tô Vân Chỉ đem phần thức ăn của mình ban thưởng, thật ra có thể để cho những cung nhân tầng dưới chót này ăn một chút cũng tốt.

Về phần Khả Nhạc và Tuyết Bích, các nàng còn cần hầu hạ Tô Vân Chỉ dùng cơm, tất nhiên không thể cùng một đám người cung nhân củng ăn. Cũng may bởi vì các nàng ở trước mặt Tô Vân Chỉ có phần được coi trọng, nên tiểu phòng bếp cũng chuẩn bị sẵn phần cơm của các nàng. Vì vậy, hai vị Đại cung nữ cũng không cần ăn cơm thừa đồ ăn thừa của Tô Vân Chỉ.

Kỳ thật, Tô Vân Chỉ cũng không cần người khác hầu hạ, nàng cũng không phải phế vật, chẳng lẽ ngay cả cơm cũng không biết tự ăn sao? Nhưng cái này cũng là một loại quy tắc a. Nếu như mọi chuyện Tô Vân Chỉ đều tự mình động thủ, truyền ra ngoài, người khác sẽ không nói nàng thương cảm hạ nhân, ngược lại sẽ nói nàng không biết lễ nghĩa trên bàn ăn.

Tô Vân Chỉ là người rất thức thời.

Trước khi nàng trở thành người có thể chế định quy tắc, nàng sẽ không làm trái quy tắc.

Trên bàn còn lại bốn món đồ ăn, một chén canh một món mặn hai dĩa sau. Tô Vân Chỉ xoa xoa bụng của mình, cảm thấy không đói chút nào, nhất định là ăn canh không nổi rồi, vì vậy nàng cười căn dặn Khả Nhạc: "Đem chén canh Trân châu phỉ thúy bạch ngọc* này bỏ vào hộp đựng thức ăn, ngươi tự mình đi một chuyến, đưa đến Cần Chính điện a."

(* Tên của món cánh này là như vậy á)

Những chuyện này đều là việc Khả Nhạc đã quen làm. Tô Vân Chỉ là một người "Yêu" Hoàng đế, đương nhiên phải nắm bắt tất cả các cơ hội đề dâng đồ vào Cần Chính điện, canh cũng liền thôi, mùa xuân còn có thể đưa qua một bình hoa đào cắm tỉa tỉ mỉ, mùa đông thì sẽ đưa mận, tóm lại là rất đa dạng.

Khả Nhạc nhỏ giọng mà nhắc nhở: "Nương nương, nếu là muốn đưa canh để Hoàng thượng tẩm bổ, trong tiểu phòng bếp có hầm canh gà..."

Kiền Khánh đế là một người rất thích ăn thịt, khẩu vị thiên trọng. Tô Vân Chỉ hiểu ý, cho tới nay đều là đưa qua canh gà a, canh sườn a, canh thịt hầm. Mà lần này canh Trân châu phỉ thúy bạch ngọc nói trắng ra chính là một bát canh rau xanh đậu hũ trắng, loại thức ăn thanh đạm này rõ ràng không phù hợp khẩu vị của Hoàng đế a!

"Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, sắp vào vào hạ, Hoàng thượng cũng nên uống chút thanh đạm, miễn cho thượng hỏa." Tô Vân Chỉ nói. Dù cho bây giờ bên cạnh nàng không có ai khác ngoài Tuyết Bích và Khả Nhạc, nhưng khi nàng nói ra những lời này vẫn là phát huy vô cùng tốt khả năng diễn xuất, dường như thật sự là đang quan tâm thân thể của Hoàng đế.

Khả Nhạc rất phối hợp mà trả lời một câu: "Nương nương sáng suốt, Hoàng thượng nếu là biết được tâm ý của nương nương, nhất định sẽ cảm động."

Chủ tớ hiểu ý cười cười. Khả Nhạc bỏ canh đậu hũ vào trong hộp cơm, cầm theo đi đến Cần Chính điện.

Cần Chính điện là nơi Kiền Khánh đế xử lý việc công, và nghỉ ngơi. Nó là cung điện lớn nhất trong nội cung, có được quần thể kiến trúc phi thường to lớn. Trong Cần Chính điện lại có Diên Xuân các, Diên Phúc các, Tử Thần các và hai mươi tư các điện nhỏ khác, điện các nơi này vừa dung hòa lại vừa độc lập. Trong đó, một phần điện các ở ngoài cung, một phần điện các ở trong nội cung. Nói thí dụ như, Diên Xuân các liền ở ngoài cung, đây là nơi Kiền Khánh đế xử lý chính vụ, tiếp kiến các lão thần địa phương. Mà Tử Thần các lại ở trong nội cung, là chỗ nghỉ ngơi của hắn. Nếu như Kiền Khánh đế không chiêu hạnh phi tần, hắn thường thường liền ngủ một mình trong Tử Thần các.

Hoàng thượng triệu Hoàng hậu tới cùng dùng bữa, ngọ thiện dĩ nhiên là ở trong nội cung.

Đều nói vào cửa cung sâu như biển, những lời này kỳ thật một chút cũng không sai. Dù cho Cung Khuynh là Hoàng hậu, trong năm ngoại trừ một lần Tế tự diễn ra ở bên ngoài, phạm vi hoạt động của nàng trên cơ bản liền bị bó buộc ở trong nội cung. Mặc dù nàng đã đến Cần Chính điện, nhưng nơi nàng có thể tự do đi lại chỉ là những khu vực trong nội cung mà thôi, không thể đi ra ngoài cung. Nói cách khác, nàng cũng không có tư cách đi đến Diên Xuân các.

Mà Diên Xuân các lại là nơi biểu tượng quyền lực cực hạn của vương triều.

Ha ha, thời đại này nữ nhân phải chịu quá nhiều trói buộc. Nữ nhân cao quý nhất bất quá cũng là một chú chim hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng hoa mỹ.

Cung Khuynh nheo mắt, khẽ ngẩng đầu, dường như rất nhàn hạ thoải mái mà nhìn một đóa mây trắng trên bầu trời. Nhưng kỳ thật, tầm mắt của nàng đang lạc trên thân cây ở đằng xa kia. Trong khuôn viên Diên Xuân các có một gốc cây cổ thụ cực cao lớn, nghe nói thụ linh đã có trăm năm.

Nữ nhân cũng không phải là không có tư cách đi đến Diên Xuân các. Hai cung Thái hậu không phải ở Diên Xuân các xử lý chính vụ mười năm đó sao?

Cung Khuynh thu hồi ánh mắt.

Sự phân tâm nhất thời của nàng cũng không ai có thể nhìn ra được.

Mặc dù Kiền Khánh đế và Cung Khuynh theo thứ tự là nam chủ nhân và nữ chủ nhân của hậu cung này, tuy nhiên bọn họ lại không quen thuộc chút nào. Cung Khuynh không phải là người thích lấy lòng người khác, nàng luôn làm việc theo nguyên tắc, cho nên nhìn qua giống như đối với Hoàng đế phi thường cung kính, nhưng càng cung kính lại càng lộ ra thái độ lãnh đạm của nàng. Kiền Khánh đế cũng không để ý đến chuyện này, trong lòng của hắn đã quyết định, dù sao vị Hoàng hậu này chính là dùng để bài trí thôi.

Vì vậy, hai người quán triệt hoàn mỹ nguyên tắc "Khi ăn thì không nói chuyện".

Khả Nhạc đứng ở cửa chờ thông truyền. Thủ vệ thấy nàng cầm hộp cơm trong tay, mí mắt nhịn không được nhảy lên. Thật trùng hợp, Thục phi nương nương quả thật là to gan a, Hoàng thượng bất quá là triệu Hoàng hậu nương nương ăn một bữa cơm, nàng ngay lập tức đã sai người đưa canh đến rồi, đây là muốn tranh sủng sao?

Lá gan của Thục phi nương nương quá lớn! Đây là công khai đối đầu với Hoàng hậu nương nương a!

Nếu như lúc này đi vào thông truyền, chẳng phải là phất đi mặt mũi của Hoàng hậu sao? Nhưng nếu không thông truyền, nhất định sẽ phất đi mặt mũi của Thục phi.

Thủ vệ thái giám lâm vào tình thế khó xử.

Hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng cắn răng một cái, đi vào thông truyền. Dù sao, những năm qua hắn đã thu được không ít thứ tốt từ Thục phi nương nương.

Kiền Khánh đế nghe nói ái phi đưa canh đến cho hắn, trong lòng cao hứng, lập tức lệnh cho Thường Hữu Phúc đem hộp cơm vào. Mà Cung Khuynh vẫn là một bộ dáng không vui không buồn. Nàng để đũa xuống, tư thái ưu nhã dùng khăn lau miệng, rất muốn biết Tô Vân Chỉ kia lại đang tính toán cái gì!

Thường Hữu Phúc cũng có địa vị, lẽ ra rất nhiều chuyện không cần đích thân hắn đi làm, nhưng cảm tình của hắn đối Kiền Khánh đế rất sâu, luôn cố gằng tự mình làm mọi chuyện vì Hoàng đế.

Hộp cơm được mở ra, mùi thơm liền lan tỏa khắp nơi. Chẳng qua là, mùi thơm này đến cùng cũng không nồng đậm bằng canh thịt.

Thường Hữu Phúc nghiệm độc xong, bưng canh lên bàn. Kiền Khánh đế nhìn thấy không phải là món canh mình yêu thích, nói: "A, tiểu Kiều Kiều của trẫm nhất định là lại giận dỗi rồi." Đối với loại người tự kỷ đề cao chính mình như Kiền Khánh đế mà nói, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Tô Vân Chỉ bởi vì ghen mà cố ý đưa cho hắn món canh hắn không thích. Chuyện này chỉ có thể nói là diễn xuất trước đây của Tô Vân Chỉ quá tốt rồi, khiến cho bây giờ mặc kệ nàng làm cái gì, Hoàng đế cũng sẽ không sinh nghi.

Cung Khuynh nhịn không được khẽ mỉm cười: "Hoàng thượng, thời tiết dần dần chuyển nóng rồi, chén canh này giúp giải nhiệt, Thục phi cũng là quan tâm thân thể của ngài. Nói ra không sợ Hoàng thượng chê cười, thần thiếp vốn không thích Thục phi muội muội, cho rằng nàng là người thích làm loạn. Hôm nay xem ra, nàng là người có tâm hơn bất kỳ ai....!"

Nói một câu như thế thật sự là rất thỏa đáng.

Kiền Khánh đế lập tức hiểu ra ý tứ của Cung Khuynh. Những người khác đều là đưa cho hắn thứ hắn thích ăn, chỉ có Thục phi là nghĩ cho thân thể của hắn, cho dù có thể bị hắn hiểu lầm, vẫn dâng cho hắn món hắn không thích. So với sự tốt đẹp bên ngoài của những người khác, sự thiệt tình này thật sự là đáng quý a!

Ánh mắt Cung Khuynh dừng lại trên chén canh.

Cung nữ lấy thức ăn đứng ở bên cạnh nàng là người cực kỳ am hiểu sát ngôn quan sắc, thấy thế lập tức múc một chén canh cho Hoàng hậu. Mà khi nàng làm chuyện này, vị cung nữ đứng hầu hạ ở sau lưng Cung Khuynh nhịn không được cười lạnh trong lòng. Múc canh của Thục phi cho Hoàng hậu, chán sống rồi sao?

Nhưng Cung Khuynh một chút cũng không có tức giận, chỉ thấy nàng cầm thìa, không nhanh không chậm mà uống một ngụm.

"Mùi vị canh này không tệ. Thục phi muội muội quả thật là dụng tâm rồi." Cung Khuynh còn nói.

Hành động này của nàng ngay lập tức khiến cho Kiền Khánh đế liếc nhìn nàng một cái. Hắn nhịn không được nghĩ thầm trong lòng, không hổ là Hoàng hậu do Cao Tông tự mình lựa chọn, không hổ là trưởng nữ của Cung gia, đại khí ung dung như thế, không đố kị không ghen ghét, nếu như không phải do gia thế của nàng... Trẫm ban cho nàng một hài tử thì có sao chứ?

Nếu như để cho Cung Khuynh biết được suy nghĩ trong lòng Kiền Khánh đế, nàng nhất định sẽ cười lạnh mấy tiếng, sau đó càng đẩy nhanh kế hoạch của nàng.

Thường Hữu Phúc cũng múc thêm một chén canh nữa cho Kiền Khánh đế. Hoàng thượng uống một ngụm, liền nhịn không được nhíu mày. Chén canh này một chút mùi vị cũng không có! Bất quá, nghĩ đến đây là tâm ý của ái phi, dù thế nào hắn cũng phải uống hết nữa chén. Cuối cùng, hơn phân nửa chén canh thanh đạm này là do Hoàng hậu nương nương uống cạn.

Cùng một đứa trẻ to xác ăn cơm thật sự là quá mệt mỏi, đồ ăn nuốt không trôi, chỉ có thể ăn canh thôi.

Một cái hộp ngọc bảo đổi lấy một chén canh Trân châu phỉ thúy bạch ngọc a.