Vi Hoàng

Chương 34




Tô Vân Chỉ ngủ rất ngon giấc, nhưng Cung Khuynh có chút ngủ không được.

Tô Vân Chỉ từ nhỏ đã thích ở bên cạnh mẹ, mãi cho đến khi Tô Vân Chỉ lên trung học hai mẹ con mới tách ra ngủ. Nhưng Cung Khuynh lúc ba tuổi đã có phòng riêng của mình. Thế nhân có nhiều hiểu lầm đối với Cung Khuynh, kỳ thật nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng không phải là bởi vì nàng quá mức kiêu ngạo, mà là do sự độc lập nàng.

Đêm lạnh như nước.

Một tiếng hít thở gần trong gang tấc không thuộc về mình, Cung Khuynh cảm thấy phi thường không quen.

Một, hai, ba...

Ngủ không được Cung Khuynh theo bản năng đếm số lần hít thở của Tô Vân Chỉ. Kỳ thật Tô Vân Chỉ hít thở rất nhẹ, nhưng mà đêm tối rất tận lực mà đem hết thảy thanh âm đều phóng đại lên. Cung Khuynh cảm thấy trong lòng bản thân nổi lên một chút nhồn nhột, thật giống như mỗi một tiếng hít thở của Tô Vân Chỉ đều rơi vào lòng của nàng.

Bốn, năm, sáu...

Nhà trẻ. Hoạt động khóa.

Khi Tô Vân Chỉ đi đường không có chú ý, đang êm đẹp thế nhưng lại ngã một cái rất mạnh, trên bàn chân bị tróc một mảng da.

Ah, như vậy nhất định rất đau. Trong lòng Cung Khuynh nghĩ.

Tô Vân Chỉ như không có việc gì từ trên mặt đất đứng lên, tiếp tục cùng các bạn học chơi đùa thật vui vẻ.

Ah, thế nhưng lại cố gắng nén nước mắt a. Thật không có kỳ lạ. Trong lòng Cung Khuynh nghĩ.

Sáu mươi chín, bảy mươi, bảy mươi mốt...

Năm thứ ba tiểu học. Giờ nghỉ trưa.

"Tô Vân Chỉ, có kết quả thi giữa học kỳ rồi, ngươi không phải người đứng đầu a!"

"Ta biết rồi, đứng đầu là Cung Khuynh a?" Tô Vân Chỉ không nhịn được nói, "Đợi cuối kỳ ta lại vượt qua là được." Nàng đang xem một quyển truyện manga. Đối với các loại sách không có liên quan đến chuyện học tập các giáo viên quản rất nghiêm ngặt, Tô Vân Chỉ đều là xem lén, chuyện gì đều không có quan trọng bằng xem truyện manga!

"Không phải a, người đứng đầu cũng không phải Cung Khuynh, là Vương Khiếu á!"

Tô Vân Chỉ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cái gì? Là ai?" Nàng đem truyện manga trong tay ném đi, ngồi dậy chạy tới văn phòng lão sư.

Không bao lâu, Tô Vân Chỉ lại trở về, dương dương đắc ý nói: "Người đứng đầu là Cung Khuynh á..., môn khoa học tự nhiên của nàng bị tính thiếu mất bốn phần! Ta đã nói rồi, điểm của Vương Khiếu sao có thể cao nhất được!" Nếu như là tiểu quỷ đáng ghét Cung Khuynh đứng đầu kỳ thi, vậy nàng Tô Vân Chỉ liền miễn cưỡng chấp nhận đi.

Bốn trăm hai mươi mốt, bốn trăm hai mươi hai, bốn trăm hai mươi ba...

Trung học năm nhất. Đại hội thể dục thể thao mùa thu.

Cung Khuynh vừa mới hoàn thành trận chung kết thi chạy hơn ba nghìn mét. Cuối tuần nàng có học một lớp Tản đả*, bởi vì luôn rèn luyện đề giữ thể trạng, cho nên thể lực rất tốt. Những tuyển thủ khác sau khi chạy xong sắc mặt đều trắng bệch, chỉ có Cung Khuynh còn có thể bình tĩnh mà đi tới đi lui, thả lỏng bắp chân của mình.

(*Sanda trong tiếng Việt gọi là Tán Đả là một trong ba trường phái của môn Tán Thủ)

"Mọi người tới đây mau, Tô Vân Chỉ đang đánh nhau với nữ sinh lớp Ba!"

Tô Vân Chỉ là ai? Đó là học sinh được hoan nghênh nhất trong lớp! Học sinh lớp Năm nghe thấy việc này, như ong vỡ tổ mà tiến đến chỗ đánh nhau trợ uy cho Tô Vân Chỉ. Cung Khuynh khoác thêm áo khoác bên ngoài đồng phục, cũng nhanh chóng chạy tới chỗ của Tô Vân Chỉ. Bất quá, nàng không cảm thấy Tô Vân Chỉ sẽ chịu thiệt thòi chút nào.

Tô Vân Chỉ xác thực không có chịu thiệt.

Nói "Đánh nhau" đương nhiên là khoa trương, kỳ thật chẳng qua là Tô Vân Chỉ đang đơn phương gây sự mà thôi.

Lúc các học sinh lớp Năm chạy tới, Tô Vân Chỉ đã muốn thắng lợi áp đảo.

Bình thường xinh đẹp như búp bê sứ Tô Vân Chỉ đang nói những lời hung ác.

"Đừng nghĩ rằng ta thấy các ngươi bị thương thì sẽ bỏ qua cho ngươi, đây là các ngươi tự tìm!" Tô Vân Chỉ nói, "Cuộc thi ba nghìn mét vừa rồi, lúc chạy vòng thứ hai, có phải ngươi muốn lén ngán chân học sinh lớp ta hay không? Nếu như không phải học sinh lớp chúng ta phản ứng nhanh, vậy người ngã sấp xuống ở trên đường băng chính là nàng rồi! Ta đã quay lại toàn bộ hành trình, ngươi tốt nhất là nên xin lỗi bạn học của ta! Nếu không, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!"

Một bạn học lớp Năm không tên nào đó duỗi lưng một cái, xoay người rời khỏi hiện trường, tiếp tục vừa đi vừa thả lỏng bắp thịt.

Sáu trăm chín mươi ba, sáu trăm chín mươi bốn, sáu trăm chín mươi lăm...

Trung học phổ thông năm thứ hai. Tiệc tối nhân kỷ niệm ngày thành lập trường.

"Oa, đây là Cung Khuynh sao? Siêu cấp xinh đẹp a!"

"Đó là đương nhiên rồi, Cung Khuynh là người chủ trì đi! Bộ lễ phục này thật là đẹp mắt!"

"Ta có tin tức nội bộ! Bởi vì trường học của chúng ta là trọng điểm, lần này lại là kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường, cho nên đài truyền hình sẽ đến quay phim. Bọn hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua tiếc mục mở màng của bốn người chủ trì... A a a, nói không chừng chúng ta có thể thấy được Cung Khuynh trong bản tin tối đây!"

"Còn có một người nữ chủ trì là học muội cao nhất đúng không? Thật đáng tiếc, nếu không phải Tô Vân Chỉ bị cảm, nàng nhất định có cơ hội."

Tô Vân Chỉ cau mày nhìn Cung Khuynh bị bạn học vây quanh.

Cung Khuynh mặc váy, trang điểm, đôi chân để trần trong không khí.

Hạ thu giao mùa, chạng vạng tối vẫn còn có chút lạnh.

Tô Vân Chỉ cởi xuống áo khoác trên người mình, thái độ rất không tốt mà ném cho Cung Khuynh, không nhịn được nói: "Mặc vào! Lúc lên đài lại cởi ra."

Sau khi Tô Vân Chỉ rời đi, có một bạn học cẩn thận từng li từng tí nói: "Bình thường cũng không thấy Tô Vân Chỉ đối tốt với Cung Khuynh a..."

"Nàng nhất định là thấy Cung Khuynh mặc xinh đẹp như vậy, ghen ghét chứ gì! Dù sao ta không tin nàng là hảo tâm."

"Đừng nói như vậy, Tô tính cách Vân Chỉ rất tốt..."

"Vậy ý của ngươi là tính cách của Cung Khuynh không tốt? Không phải là ngươi thích Tô Vân Chỉ chứ? Nam sinh các ngươi đều thích Tô Vân Chỉ!"

Từ đầu tới cuối Cung Khuynh duy trì trầm mặc. Nàng cảm thấy bên người quá ồn ào, liền đeo tai nghe lên, thuận tiện còn cầm áo khoác của Tô Vân Chỉ phủ lên chân.

Chín trăm, chín trăm linh một, chín trăm linh hai...

Sau khi lên đại học, loại người giao xã phóng khoáng như Tô Vân Chỉ tạo Weibo trước tiên.

"Khi nhắc đến táo độc thì luôn nghĩ đến ngươi."

"Nếu như ngươi chán ghét ta, ta tuyệt đối không để ý, ta sống không phải vì lấy lòng ngươi."

"Một mảnh lá bất an, đến từ gió, thế nhưng gió chẳng qua là vô tình đi ngang qua."

"Có một loại chờ đợi, quá tẫn thiên phàm giai bất thị *, đến cùng chỉ còn là cô đơn lạnh lẽo."

(*Một câu trong bài thờ Vọng Giang Nam của Ôn Đình Quân

Quá tẫn thiên phàm giai bất thị - Những chiếc thuyền đi qua đều không phải là thuyền đang mong đợi

Ý nói về tình cảm của người đang chờ đợi)

Tô Vân Chỉ có rất nhiều người theo đuổi, bọn hắn luôn đề lại rất nhiều tin nhắn trong Weibo của nàng. Nhưng có lẽ, những câu viết lúc lập dị lúc đau đớn kia của nàng thủy chung đều không liên quan đến những người theo đuổi đi? Tô Vân Chỉ chỉ là muốn yên tĩnh, những người đem Weibo của nàng cho rằng đang nói đến chính mình đều là đồ ngốc.

Đúng, đều là đồ ngốc.

Một nghìn một trăm năm mươi tám, một nghìn một trăm năm mươi chín, một nghìn một trăm sáu mươi...

Sau đó... Sau đó, chỉ chớp mắt mọi người liền trưởng thành.

"Nha, thật ngại, hảo hảo quản người theo đuổi ngươi, đây là người thứ mấy rồi? Lại tới trước mặt ta xum xoe!"

"Thật có lỗi, đây đã CASE thứ tư ta cướp được từ trong tay ngươi rồi. Cho nên, bây giờ ta bận rộn nhiều việc, từ chối nói chuyện phiếm."

Một nghìn ba trăm... Ồ, vừa mới đếm tới đâu rồi? Bất quá thoáng thất thần một cái, liền quên mất đã đếm tới đâu rồi. Được rồi, đếm lại từ đầu a.

Một, hai, ba...

Nhà trẻ. Ngày quốc tế thiếu nhi.

"Không, ta không muốn diễn Công chúa Bạch Tuyết!" Tô Vân Chỉ yếu ớt nói.

Nhân vật nữ chính được cả lớp bầu ra không muốn diễn. Chủ nhiệm lớp gấp đến độ đầu đều lớn rồi: "Có thể cho lão sư biết tại sao không?"

"Bởi vì... Bởi vì mẹ nói, cô gái ngoai là không thể tùy tiện chơi trò hôn hôn với nam hài tử!" Tô Vân Chỉ hùng hồn nói.

Này còn không đơn giản sao! Lão sư cơ trí quyết định để cho Cung Khuynh đóng thế vai Vương tử, hai cái tiểu cô nương hôn hôn khẳng định không có việc gì a!

Tô Vân Chỉ cau mày do dự hơn nửa ngày, so với sự không thích của nàng đối với Cung Khuynh, quả nhiên Tiền Mập Mạp hay chảy nước mũi vẫn là càng đáng ghét a?

Vì vậy, nhân vật nữ chính bất đắt dĩ tiếp nhận sự sắp xếp này.

Bốn, năm, sáu...

Vẫn là nhà trẻ, vẫn là ngày quốc tế thiếu nhi.

Vương tử cầm thanh kiến cứng rắn làm từ bìa cát tông, nói một cách lạnh lùng: "Công chúa Bạch Tuyết không phải là bị Vương tử hôn tỉnh."

Lão sư sửa kịch bản cảm thấy tâm thật mệt.

"Vương tử hôn Công chúa, Công chúa nhả táo độc ra", tình tiết này thực hiện dễ dàng biết bao nhiêu a?

"Người hầu của Vương tử nâng quan tài thủy tinh lên, trên đường quá lắc lư rồi, Công chúa nhả táo độc ra", tình tiết này tương đối mà nói sẽ không dễ dàng thực hiện. Bọn nhỏ ở nhà trẻ sức lực đều rất có hạn, xuất phát từ cân nhắc sự an toàn, các lão sư chắc chắn sẽ không đề bốn đứa bé đến nâng Công chúa lên.

Bảy, tám, chín...

Vẫn là nhà trẻ, vẫn là ngày quốc tế thiếu nhi.

Thu phục xong nhân vật nữ chính yếu ớt, lại thu phục xong Vương tử tích cực, các lão sư rút cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Chẳng qua là, lúc biểu diễn trên sân khấu, vẫn là xảy ra một chút sự cố nhỏ ngoài ý muốn.

Tô Vân Chỉ sớm mở mắt.

Rõ ràng nội dung cốt truyện là Vương tử hôn tỉnh Công chúa, nhưng Công chúa lại cắn Vương tử một cái.

...

Tô Vân Chỉ hít thở rất nhẹ, Cung Khuynh đếm rồi lại đếm, tiếng hít thở của hai người dần dần hòa lẫn với nhau. Nàng rút cuộc có thể ngủ rồi.

Ngày hôm sau, khi Tô Vân Chỉ tỉnh lại, Cung Khuynh đã không ở trên giường.

Tô Vân Chỉ ôm gối đầu ngây ngẩn một lát. Một giấc ngủ này thật là dễ chịu a! Tô Vân Chỉ có chút không nỡ rời giường. Thừa dịp Cung Khuynh không có ở đây, trong phòng cũng không có người nào khác, Tô Vân Chỉ không khách khí chút nào mà lăn lộn trên giường, lộn hai vòng, rồi lại cuộn tròn!

Lúc rửa mặt, Tô Vân Chỉ vẫn không có thấy Cung Khuynh, liền hỏi: "Hoàng hậu đâu?"

"Nương nương ngài quên rồi sao? Tuy nói Phùng Thái hậu sinh bệnh, chỉ là hôm qua Tạ Thái hậu đã hồi cung. Buổi sáng, Hoàng hậu tất nhiên phải mang theo các vị phi tần đi thỉnh an nàng. Bất quá, nương nương bị bệnh, không thể đem bệnh khí qua cho Thái hậu, liền không cần đi." Khả Nhạc cười nói, "Hôm nay khí sắc của nương nương thật tốt, nhưng mà hôm qua mới truyền qua Thái y, nô tài không thể không đánh chút phấn lên mặt của nương nương, đem khí sắc che đi. Nương nương, ngài cảm thấy thế nào?"

Đối với loại chuyện này Tô Vân Chỉ không quan tâm, nói: "Ngươi xem mà làm a."

Trang điểm xong, Tô Vân Chỉ lại ở trong Chiêu Dương điện dùng chút ít cơm. Bởi vì nàng bị bệnh, tiểu phòng bếp chính là chuẩn bị cơm cho người bệnh. Không biết có phải là chất lượng giấc ngủ quá tốt hay không, ngay cả cơm cho người bệnh Tô Vân Chỉ đều ăn rất ngon miệng, phải biết bình thường nàng cũng không thích ăn thức ăn nhạt như vậy!

Thật sự là lại không nỡ rời xa giường của Cung Khuynh a, trong lòng Tô Vân Chỉ nói.

Lúc Cung Khuynh trở về, Tô Vân Chỉ đã rời khỏi. Này ở trong dự liệu của Cung Khuynh, cũng không có để việc này ở trong lòng.

Bất quá, Cung Khuynh chú ý tới biểu lộ của Tác Ni có chút không đúng, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

"Nương nương, Thục phi thuận tiện lấy đi một thứ từ trong Chiêu Dương điện." Tác Ni nói.

"Nàng lấy đi cái gì?" Cung Khuynh hỏi.

"Nàng lấy đi gối đầu của ngài." Tác Ni nhỏ giọng nói, "Nếu không phải giường quá lớn, chăn của ngài đối với Thục phi là vi phạm quy chế, nô tài đoán chừng nàng khẳng định đều muốn đem đi hết." Nàng đến nay còn nhớ rõ biểu lộ đáng tiếc của Tô Vân Chỉ khi phát hiện mình chỉ có thể mang đi một gối đầu.

Cung Khuynh: "..."