Vi Hoàng

Chương 64




"Trước khi thủ lĩnh Cấm vệ quân và người của Ám bộ đến, nếu có người dám to gan tiếp tục gây rối, giết không tha." Tô Vân Chỉ nói một cách lạnh lùng. Nàng tin rằng thủ lĩnh Cấm vệ quân Đài Nguyên Gia ngay lập tức sẽ chạy tới. Tô Vân Chỉ không phải tin tưởng Đài Nguyên Gia, là tin tưởng Cung Khuynh. Cung Khuynh nhất định sẽ phái hắn tới đây.

Chu Sâm trầm mặc đứng ở bên cạnh Tô Vân Chỉ, hắn hiện tại nhất định phải bảo vệ tốt Thục phi nương nương.

Chỉ có Thục phi mới có thể kiềm chế những đại thần manh động này.

Tô Vân Chỉ giương tay lên, lập tức có hai vị thị vệ đứng ra, đem thi thể của Ngự sử Trang Ba kéo xuống. Thi thể bị mang đi, nhưng mà máu tươi còn lưu lại trên mặt đất. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí. Tô Vân Chỉ nhếch lên đôi môi đỏ như máu, lại không ai dám nhìn thẳng vào vẻ đẹp của nàng.

Tô Vân Chỉ biết rõ ý tưởng trong lòng những người này. Lúc này bọn hắn bởi vì sợ hãi cái chết mà lựa chọn trầm mặc. Nhưng là, bọn hắn cũng không có chân chính mà thuận theo nàng. Có lẽ, bọn hắn đang nghĩ phải làm như thế nào đề buộc tội nàng. Một khi có cơ hội, bọn hắn sẽ nghĩ cách làm cho nàng phải trả giá xứng đáng.

Trong mắt đám đại thần, nữ tử làm mất thể diện của bọn hằn đều là yêu phi!

Mà nhìn chung trong lịch sử, nhưng nữ tử bị đám quan lại gọi là 'yêu phi' tựa hồ đều ít có kết cục tốt đẹp.

Nhưng mà, Tô Vân Chỉ không sợ chút nào.

Nếu như Kiền Khánh đế có thể chuyển nguy thành an, khi hắn tỉnh lại, chỉ biết cảm động tất cả những chuyện Tô Vân Chỉ đã làm vì hắn lúc hắn hôn mê. Người luôn không đủ cảm giác an toàn như hắn, cần phải có người coi hắn như toàn vũ trụ mà sùng bái, người này chính là Tô Vân Chỉ. Hắn ở chỗ của Tô Vân Chỉ lấy được cảm giác thỏa mãn đều muốn nhiều hơn ở chỗ của những người khác. Hắn lại không nỡ bỏ nàng, coi như là muốn phạt nàng, cũng bất quá là cấm túc. Tô Vân Chỉ không sợ cấm túc.

Nếu như Kiền Khánh đế cứ như vậy mà nhận cặp lồng đựng cơm*, Cung Khuynh sẽ trở thành một người có thực quyền, như vậy Tô Vân Chỉ càng không cần sợ hãi. Đường Huyền Tông còn có thể ban cái chết cho Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý phi) ở dịch trạm Mã Ngôi, chân tâm của Kiền Khánh đế đối với Tô Vân Chỉ cũng cần phải suy nghĩ, nhưng Cung Khuynh là người chân chính có thể bảo vệ Tô Vân Chỉ.

(*Đề cập đến câu chuyện, một đã kết thúc hoặc chết. Nghĩa đen là: Khi đóng các, sau khi các diễn viên kết thúc quay phim, các diễn viên có thể được trả tiền và cặp lồng đựng cơm khi nghỉ - Đại loại như mình hay nói là được nhận thù lao sớm khi một nhân vật nào đó trong phim chết sớm)

Tô Vân Chỉ rất rõ ràng điểm này. Từ đầu đến cuối Nàng chưa từng hoài nghi qua điểm này.

Cho nên, Thục phi nương nương tình nguyện để chính mình mang một cái danh yêu phi ương ngạnh trương dương, cũng phải để cho Hoàng hậu nương nương ở trước mặt người ngoài vĩnh viễn là người đoan trang vô tội. Tô Vân Chỉ hát khuôn mặt trắng*, làm hết tất cả những chuyện Cung Khuynh không tiện làm, nhưng ngược lại, Cung Khuynh liền sẽ giữ được một cái thanh danh tốt đẹp. Cung Khuynh muốn làm đại sự, thanh danh tốt sẽ để cho từng bước đi của nàng càng thêm thuận lợi, nàng sẽ trở thành người thắng lợi cuối cùng trong mục đích chung.

(*Trong Trung Quốc truyền thống, mặt trắng thay mặt cho kẻ xấu, vai trò tiêu cực, hình ảnh của cái ác – Mặt đỏ là người tốt)

"A." Dùng ánh mắt buộc cả đám đại thần phải cúi đầu, Thục phi phát ra một tiếng trào phúng. Đều nói văn nhân khí khái*, văn nhân chân chính quả thật có khí khái kinh người, chỉ là văn nhân chân chính quá ít. Tô Vân Chỉ xoay người đi trở về lều bạt. Chu Sâm một bước không rời mà đi theo bên cạnh của nàng.

(*Không chịu khuất phục)

Tô Vân Chỉ đi rất ổn định, nếu như những đại thần kia ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng của nàng, nhất định có thể cảm giác được một thân khí thế của nàng.

Nhưng mà, chỉ có Tô Vân Chỉ biết rõ, kỳ thật nàng đặc biệt rất muốn nôn ra.

Trang Ba là người đầu tiên nàng tự mình hạ lệnh giết chết mà lại chết ở trước mặt nàng.

Cảm giác trực diện với cái chết thật sự là không tốt chút nào.

Đi đến cửa lều, Tô Vân Chỉ đang muốn vén rèm lên, Chu Sâm liền dừng bước. Hắn sẽ canh giữ ở bên ngoài không đi vào.

Tô Vân Chỉ mới vén rèm đến một nửa, thấy thế trực tiếp buông tay xuống. Nàng muốn nói hai câu với Chu Sâm.

"Có phải ngươi đang nghĩ, sau khi Đài Nguyên Gia đến, ngươi có thể cam tâm chịu chết phải không? Ngươi nghĩ thật hay! Chết là một chuyện rất đơn giản a, bổn cung kính ngươi là người trung quân ái quốc, đừng để bổn cung cảm thấy ngươi dĩ nhiên lại là một kẻ nhu nhược." Tô Vân Chỉ dùng thanh âm ngọt ngào nói ra lời nhẫn tâm.

Chết có cái gì đáng sợ, sống mới là một chuyện gian nan.

Lúc này Tô Vân Chỉ mới vén rèm lên đi vào lều bạt.

Không khí trong lều vải không lưu thông, hương vị không phải rất dễ chịu. Hơn nữa, nhiệt độ trong lều vải cũng có chút cao.

Dựa theo ý tứ của Tô Vân Chỉ, kỳ thật bây giờ hẳn là hảo hảo cho một trận gió lùa vào. Người bình thường sống lâu trong loại hoàn cảnh phong bế này, thân thể cũng sẽ cảm thấy khó chịu, huống chi Kiền Khánh đế còn đang ngàn cân treo sợi tóc? Chẳng qua là, đóng kín cửa là ý tứ của đám Thái y, vì vậy Tô Vân Chỉ liền không có ý kiến.

Giữa Kiền Khánh đế và cái mạng nhỏ của mình, Tô Vân Chỉ không hề nghi ngờ mà lựa chọn cái mạng nhỏ của mình. Vào lúc này nàng không thể hạ bất kỳ một đạo mệnh lệnh nào liên quan đến thân thể của Kiền Khánh đế. Chỉ cần nàng hạ lệnh, nếu như Kiền Khánh đế cứ như vậy chết đi, cuối cùng nước bẩn đều giội hết lên đầu nàng.

Con người luôn ích kỷ.

Dù cho Kiền Khánh đế đối với Tô Vân Chỉ không tệ.

Trong kế hoạch của Tô Vân Chỉ, sớm muộn có một ngày, nàng cùng Cung Khuynh sẽ đứng ở phía đối lập với Kiền Khánh đế. Đến lúc đó, chỉ sợ Kiền Khánh đế nhất định sẽ điên cuồng mà ầm ĩ muốn giết chết Tô Vân Chỉ. Bọn họ nhất định phải làm địch nhân, cho nên có lẽ Kiền Khánh đế an nghỉ như vậy cũng không tệ.

"Ít nhất, giờ khắc này ta không có phản bội ngươi." Trong lòng Tô Vân Chỉ nổi lên một chút rầu rĩ chán nản.

Tô Vân Chỉ vẫn luôn không hài lòng Kiền Khánh đế, hắn ngu xuẩn mà không tự biết điều đó, hắn vô trách nhiệm, hắn chỉ vì cái trước mắt, hắn quá phận tự đại lại quá phận tự ti, hắn không nhận ra những khuyết điểm của mình... Hắn ở trong mắt Tô Vân Chỉ là một người rõ đầu rõ đuôi thất bại. Nhưng mà, bọn họ ở chung lâu như vậy, Tô Vân Chỉ biết rõ Kiền Khánh đế là thân bất do kỷ, biết rõ sự cô đơn lạnh lẽo và sự sợ hãi trong đáy lòng hắn. Nói trắng ra là, bất quá hắn cũng là một người đáng thương.

Nếu như có thể, kỳ thật Tô Vân Chỉ cũng không muốn trực diện với cái chết của Kiền Khánh đế.

Nàng có thể tưởng tượng bộ dáng của Cung Khuynh quân lâm thiên hạ, chỉ là nàng vẫn luôn cự tuyệt tưởng tượng bộ dáng tử vong của Kiền Khánh đế.

Nàng vì thế mà cảm thấy áy náy.

Nhẫn tâm và mềm lòng vẫn luôn song song tồn tại trong con người Tô Vân Chỉ. Nàng biết điều này có vẻ rất giả nhân giả nghĩa, chỉ là cảm xúc trong đáy lòng nàng cũng rất chân thật.

Bất quá, ai cũng không ngờ tới Kiền Khánh đế thế nhưng sẽ tự mình đi tìm đường chết mà phải đối mặt với tử vong nhanh như vậy.

"Ít nhất, không phải là ta tự tay giết chết ngươi." Tô Vân Chỉ dưới đáy lòng thở dài một hơi.

Đám Thái y vây quanh cùng một chỗ nhỏ giọng thương lượng đối sách. Trên trán Kiền Khánh đế được đặt lên một cái khăn vải, hẳn là dùng để hạ nhiệt độ. Thường Hữu Phúc vẫn cẩn thận giúp hắn đổi khăn vải. Tô Vân Chỉ không có đụng đến, lưng nàng thẳng tắp đứng ở trong lều trại, nội tâm và thân thể đều cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

Đại hoàng tử đã năm sáu tuổi, lẽ ra hẳn là phải tiếp xúc càng nhiều người, cho nên kỳ Thu Liệp lần này, Tô Vân Chỉ dẫn hắn theo bên cạnh.

Lúc chạng vạng tối, Tô Vân Chỉ tranh thủ đi xem Đại hoàng tử. Trong lòng nàng phiền não một trận, đương nhiên loại tâm tình phiền não này cũng không phải nhằm vào bản thân Đại hoàng tử, chẳng qua là, nếu như nàng sớm biết loại chuyện này sẽ xảy ra, như vậy nhất định sẽ không đem theo Đại hoàng tử đến bãi săn. Trong lòng hài tử bây giờ nói không chừng còn rất sợ hãi! Hơn nữa, nàng thậm chí còn không thể rút thời gian chiếu cố hắn, chỉ có thể đem Khả Nhạc và Tuyết Bích lưu tại bên cạnh hắn.

Hiện tại Đại hoàng tử ở trong lều vải của Tô Vân Chỉ, cách lều bạt của Hoàng thượng không tính là xa.

Lúc Tô Vân Chỉ còn chưa đến gần chợt nghe thấy một trận tiềng ồn ào. Khi nàng cầm mép váy bước nhỏ chạy tới, đã thấy có người đang bị đánh bằng roi.

Người bị đánh bằng roi chính là gã thái giám. Vẻ mặt Khả Nhạc ngưng trọng giám sát, tất cả người hầu hạ Đại hoàng tử đều bị ép phải quỳ gối ở một bên mà nhìn. Tuyết Bích ôm Đại hoàng tử, nàng bịt kín lỗ tai của Đại hoàng tử, mà Đại hoàng tử vùi mặt trên vai của nàng, bởi vậy cũng không thấy được tình cảnh đầy máu.

Thấy Tô Vân Chỉ trở về, Khả Nhạc nhanh chóng hành lễ với Tô Vân Chỉ, sau đó bước nhanh đi đến bên người Tô Vân Chỉ, nhỏ giọng mà nói với nàng nguyên nhân muốn trừng phạt hạ nhân. Tô Vân Chỉ xoa xoa huyệt thái dương, lại cho Khả Nhạc một ánh mắt tán thưởng, mệt mỏi nói: "Ngươi làm rất đúng."

Quả nhiên là bọn đầu trâu mặt ngựa gì đều xuất hiện!

Tô Vân Chỉ kéo lấy thân thể càng phát ra mệt mỏi của mình đi tới bên cạnh Đại hoàng tử, nói với Tuyết Bích: "Đưa Đại hoàng tử cho ta đi."

Tuyết Bích khó tin mà nhìn Tô Vân Chỉ.

Tô Vân Chỉ chưa bao giờ ôm qua Đại hoàng tử, một lần cũng không có, nhưng bây giờ nàng lại chủ động nói muốn bế Đại hoàng tử.

"Ngươi che lỗ tai của hắn thì có tác dụng gì? Cho dù là che đi, hắn vẫn có thể nghe được tiếng kêu rên. Trường Mệnh, đến trong lòng ta." Tô Vân Chỉ còn nói. Nửa câu đầu, nàng là nói với Tuyết Bích; nửa câu nói sau, chính là nói với Đại hoàng tử. Giọng nói của nàng rất kiên định.

Kỳ thật Đại hoàng tử có chút sợ Tô Vân Chỉ, dù sao nàng chân thật là một người rất lạnh lùng. Nhưng hắn lại khống chế không nổi mà muốn thân cận nàng.

Vì vậy, Đại hoàng tử chẳng qua là cắn môi dưới, không do dự quá lâu, liền nhào vào trong ngực Tô Vân Chỉ.

Hài tử năm sáu tuổi khá nặng. Cũng may Tô Vân Chỉ chẳng qua là ôm hắn vào trong lều trại, nếu đi xa hơn một chút, nàng liền bế không nổi rồi.

Tô Vân Chỉ thả Đại hoàng tử ở trên chiếc ghế.

Sau đó, nàng chuyển một cái ghế khác đến ngồi xuống đối diện với Đại hoàng tử.

Trong lều vải chỉ có Tô Vân Chỉ và Đại hoàng tử hai người.

Cửa ra vào có Tuyết Bích và Khả Nhạc trông coi.

Tiếng thái giám kêu rên vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

"Biết vì sao người kia lại bị đánh không?" Trên mặt Tô Vân Chỉ cũng không có bộ dáng cười.

Đại hoàng tử do dự trong chốc lát, mới nháy một đôi mắt hắc bạch phân minh, chăm chú gật gật đầu.

"Như vậy, ngươi thành thành thật thật nói cho ta biết, ngươi muốn làm Hoàng đế sao?" Ngay sau đó Tô Vân Chỉ hỏi lên một vấn đề đại nghịch bất đạo.

Lúc này Đại hoàng tử do dự càng lâu. Sau đó, trước tiên hắn lắc đầu, sau lại gật đầu một cái.

"Lý do." Tô Vân Chỉ hỏi.

"Ta...Ta...Ta không muốn làm Hoàng đế, nhưng nếu như ta không làm, bọn hắn nói, ta sẽ chết, nương nương cũng sẽ chết." Nương nương trong miệng Đại hoàng tử là chỉ Tô Vân Chỉ. Mặc dù Tô Vân Chỉ nuôi hắn, lại chưa từng để hắn gọi mình là Mẫu phi, hắn cũng chỉ có thể học theo những người khác mà gọi là nương nương.

"Ta sẽ không chết, ngươi cũng sẽ không chết, như vậy ngươi còn muốn làm Hoàng đế không?" Tô Vân Chỉ lại hỏi.Dùng giọng nói bình thản mà che giấu hoàn mỹ tâm tình của nàng.

Đại hoàng tử kiên quyết lắc đầu: "Ta không muốn."

Tô Vân Chỉ nhìn chằm chằm vào Đại hoàng tử.

Đại hoàng tử co quắp lại. Hắn quả nhiên vẫn có chút sợ Tô Vân Chỉ.

Bất quá, đây cũng là hợp tình hợp lý, ngay cả một ít đại thần đều không chịu nổi ánh mắt của Tô Vân Chỉ.

Rất nhanh, Đại hoàng tử nhớ tới những lời Tô Vân Chỉ đã từng nói, phải dũng cảm, phải kiên cường, vì vậy từ từ mà ngồi thẳng lưng lên.

Tô Vân Chỉ bình tĩnh nở nụ cười.

Có đôi khi, nàng cười rất đẹp, chỉ là nụ cười của nàng là lạnh.

Nhưng lúc này, nàng cười rất đẹp, trên gương mặt tươi cười của nàng xác thực mang theo chút tình cảm ấm áp.

Tô Vân Chỉ vươn tay sờ lên đầu Đại hoàng tử, nói: "Hài tử ngoan, ngươi phải vĩnh viễn nhớ kỹ lựa chọn của ngươi ngày hôm nay."

Tác giả có lời muốn nói: Tô Vân Chỉ mềm lòng, cho nên Đại hoàng tử chắc là sẽ không làm Hoàng đế.