Vị Hôn Phu Lão Đại Lại Giúp Tôi Làm Bài Tập

Chương 28




Edit: Cẩm.

Câu hỏi này của Khương Mịch giống như một tia sấm sét, đem Cố Ngôn Phong sợ đến ngu người.

Muốn làm ba?

Rốt cuộc trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?

Khương Mịch không nghe thấy câu trả lời thì thúc giục: "Có phải không?"

Cố Ngôn Phong thở dài: "Đương nhiên là không rồi."

Anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Vì sao tôi lại muốn là ba của em được chứ? Với lại tôi mới hai mươi tám tuổi, làm thế nào mà sinh được con gái lớn như em?"

Không biết tại sao nhưng mỗi một câu nói anh đều cảm thấy buồn cười.

Hai người họ không phải đã đính hôn rồi sao? Quan hệ thế nào mà bỗng dưng lại biến thành "cha con" được?

Từ trước đến nay Khương Mịch vẫn luôn tin tưởng Cố Ngôn Phong, nghe anh nói không phải thì cũng tin là không phải, nhẹ nhàng thở một hơi.

"Tại sao em lại có suy nghĩ như vậy?" Cố Ngôn Phong vẫn cảm thấy khó hiểu: "Em muốn tôi trở thành... cái đó?"

Anh thật sự thể thốt ra một tiếng "ba" này.

"Không muốn anh trở thành ai hết, anh chính là thầy Cố, em cảm thấy quan hệ của chúng ta là ngang hàng." Khương Mịch cố tình khoa tay múa chân một lúc: "Hai con người trưởng thành, quan hệ bình đẳng, anh hiểu không?"

Cố Ngôn Phong chậm rãi hồi thần lại, xoa xoa thái dương, tựa hồ như có chỗ hiểu được suy nghĩ của cô: "Vậy tại sao em... lại hỏi tôi cái vấn đề vừa rồi?"

"Là Song tỷ nói, nói anh đối xử với tôi như cha già vậy." Khương Mịch không cẩn thận liền bán đứng Trình Song Song.

Cố Ngôn Phong: "... Tốt, tháng này Trình Song Song sẽ không có tiền thưởng."

"Đó cũng không thể trách Song tỷ được." Khương Mịch ngập ngừng, chỉ vào khăn tắm trên người mình, đưa ra chứng cứ: "Là hành động của anh khiến mọi người hiểu nhầm mà. Anh nói thử xem, anh khoác cho em cái này là có ý gì?"

Cố Ngôn Phong: "... Sợ em lạnh."

"Anh nhìn trán em toát mồ hồi rồi này." Mặt Khương Mịch tiến sát lại gần mắt anh.

Cố Ngôn Phong nhìn đôi mắt long lanh bất ngờ xuất hiện, hô hấp ngừng lại.

Khương Mịch dựa vào gần Cố Ngôn Phong liền ngửi thấy mùi sữa tắm của anh. Bỗng nhiên cô không thể hiểu được tại sao mình đỏ mặt, vội vàng lùi về sau hai bước, nhân tiện nắm thật chặt khăn tắm trên người.

"Lại đây." Cố Ngôn Phong hơi dừng lại rồi đi đến ghế sô pha: "Chúng ta ngồi xuống từ từ nói."

Khương Mịch nghe lời đi qua, ngồi xuống chỗ cách xa Cố Ngôn Phong, một giây sau lại xê gần lại.

Hôm nay vì bộ quần áo Khương Mịch mặc trên người quá xấu hổ nên Cố Ngôn Phong không chú ý đến động tác nhỏ mày của cô.

Sắp xếp lời nói một chút, Cố Ngôn Phong mở miệng: "Hôm nay em ra ngoài mua sắm là mua quần áo sao?"

Khương Mịch hơi ngượng ngùng thừa nhận: "Em chỉ là... nhân tiện..."

Từ phản ứng của cô, Cố Ngôn Phong đã hiểu được đáp án: "Nếu em bởi vì thích bộ quần áo trên người nên mới mặc thì tôi sẽ không can thiệp đến quyền yêu thích của em."

Khương Mịch ngẩng đầu nhìn anh: "Vậy còn cái này... thì sao?"

Cô kéo khăn tắm trên người ra.

"Là bởi vì tôi cảm thấy em không được tự nhiên." Anh nói.

Khương Mịch há hốc miệng: "..."

Đúng là cô không được tự nhiên thật.

Thật ra bộ quần áo này cũng không tính là quá gợi cảm, nhưng bởi vì quá ngắn nên mới chỉ liếc mắt qua thôi mà giống như đã lộ hết tần tật rồi.

Đây vốn không phải là phong cách của Khương Mịch.

"Tôi có thể hiểu suy nghĩ hiện tại của em, em muốn được người khác tôn trọng, muốn người khác tán thành ý kiến của mình mà không phải như gió thổi bên tai." Cố Ngôn Phong ôn hoà giảng giải: "Em có tư tưởng của mình, có thái độ của mình, cũng có quyền lợi và năng lực để quyết định cuộc sống của mình. Em chỉ đang muốn nói cho người khác biết rằng em đã trưởng thành. Muốn được người ta đối xử công bằng, đúng không?"

"Đúng đúng đúng." Khương Mịch cảm động đến độ rơi nước mắt: "Thầy Cố, anh quá tuyệt vời."

Cố Ngôn Phong uyển chuyển tiếp lời: "Chỉ là em nhìn hành vi của em xem, em thấy mình đã chứng minh được chưa?"

Khương Mịch: "..."

"Trưởng thành là chỉ dựa vào một bộ quần áo để thay đổi hay sao?" Cố Ngôn Phong hỏi.

Khương Mịch: "..."

Được rồi, cô nghĩ chỉ cần dựa vào một bộ quần áo là có thể thay đổi cái nhìn của người khác, cho nên mới dẫn đến quyết định ngây thơ này.

Xem ra, là cô chưa đủ trưởng thành.

Khương Mịch lập tức cảm thấy uể oải.

Tay Cố Ngôn Phong đặt lên khăn tắm khoác trên vai Khương Mịch, nghiêm túc nói: "Trưởng thành hay không là dựa vào suy nghĩ. Nhưng mà Khương Mịch, tôi muốn nói cho em biết là, ngay cả khi em chưa trưởng thành thì tôi vẫn tôn trọng quyết định của em."

Khương Mịch ngây ngốc nhìn anh.

"Trước giờ tôi chưa từng xem em như một đứa trẻ, tôi vẫn luôn đặt em sánh ngang hàng với tôi. Em cẩn thận nghĩ lại xem, đã bao giờ tôi chưa hỏi qua ý kiến của em chưa?" Anh lại hỏi.

Khương Mịch nghiêm túc suy nghĩ, đúng là không có thật.

Lúc trước cô đùa cợt viết bản kiểm điểm, Cố Ngôn Phong không giống những người bề trên khác nói cô không đúng mà còn ngược lại giúp cô sửa nội dung bên trong. Lúc tập thể dục rèn luyện, bất kể cô có tìm cách trẻ con chống đối thế nào anh cũng chỉ bình tĩnh nghĩ cách đối phó, không hề giận dữ mà giáo huấn cô.

Nhớ lại những chuyện này, Khương Mịch cảm thấy Cố Ngôn Phong đúng là một bà vợ tốt.

"Thật ra tôi cho rằng, trưởng thành hay trẻ con đều không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là có giữ gìn được dáng vẻ đó hay không. Một người sống đến 80 tuổi mà khi ấy vẫn có thể giữ tính tình trẻ con thì đấy nhất định là kho báu." Cố Ngôn Phong tiếp tục nói: "Tôi hi vọng em không nên hấp tấp, không cần vội chứng minh bản thân mình. Trên thế giới này có rất nhiều người, mỗi người lại có cách nhìn khác nhau nên em cũng không thể chứng minh cho họ hiểu hết được. Cứ tự nhiên mà sống, giữ nguyên dáng vẻ của em hiện tại mà tiến về phía trước, hiểu hay không hiểu em thì cứ tuỳ họ, em cần gì phải để ý?"

Canh gà của thầy Cố để lửa nhỏ chậm chạp hầm, lúc nấu ra mùi thơm nồng nặc, thơm ngon, uống vào một ngụm liền có cảm giác mơ màng xỉn, uống xong một nồi lại cảm thấy say.

Cuối cùng Khương Mịch khoác khăn tắm của anh trở lại tầng 20, lúc này cô mới nhớ nếu anh đã coi cô là người ngang hàng mà đối xử rồi, cô nên nhân cơ hội hỏi về căn bệnh của anh mới đúng. Kết quả cô bị anh rót canh gà cho uống đến mơ mơ màng màng, cứ như vậy đi xuống.

Trình Song Song khi nhìn thấy dáng vẻ của cô thì trực tiếp cười lớn: "Đây là kết quả mà em đấu tranh được đó hả?"

Khương Mịch buồn bực: "... Thầy Cố nói, tháng này chị không có tiền thưởng đâu."

Trình Song Song: "...!!!"

Khương Mịch đi tắm, thay một bộ quần áo ngủ hoạt hình, cảm thấy cả người thoải mái lên không ít.

Nhưng ở bên cạnh có thêm một chiếc khăn tắm khiến cô bỗng cảm thấy có chỗ nào đó kì quái.

"Mịch Mịch!" Trình Song Song gõ cửa: "Bà chủ ơi..."

Khương Mịch đỏ mặt đi ra, cất quần áo vào trong: "Thầy Cố chỉ nói đùa thôi, sao anh ấy có thể vì chuyện này mà trừ tiền thưởng của chị chứ?"

"Ừ nhỉ." Trình Song Song phản ứng lại: "Trong ba năm nay, chưa bao giờ chị bị trừ tiền thưởng cả."

"Em biết thầy Cố là người tốt mà." Khương Mịch rất kiêu ngạo mà ưỡn cao ngực.

Trình Song Song đảo mắt qua ngực cô, không đáp lời.

Khương Mịch nhạy bén cảm nhận được ánh mắt của cô ấy, lại bỗng nhiên nghĩ tới chuyện ban ngày Tô Phán nói với cô.

Cô buồn bực quay trở lại giường, lấy điện thoại ra lướt Weibo, kết quả rất nhanh nhìn thấy một quảng cáo bán áo ngực.

Ngay cả quảng cáo cũng biết bắt nạt người! Khương Mịch tức giận ném điện thoại.

"Mịch Mịch, em muốn ngủ chưa?" Trình Song Song nhìn đồng hồ nói: "Chị đi tắt đèn nhé?"

Khương Mịch "ừm" một tiếng, mò mẫm tìm điện thoại trong bóng đêm, lén lút nhìn đến quảng cáo ngực kia.

Buổi sáng nhày hôm sau, Trình Song Song như thường lệ muốn đi mua bữa sáng, trước khi đi còn hỏi Khương Mịch: "Mịch Mịch, hôm nay em vẫn ăn cháo trắng à? Chị nghe nói hôm qua em ăn bánh gạo nếp ở chỗ chị Tô Phán, hình như thích ăn lắm, muốn chị mua cho em không?"

Khương Mịch chần chờ trong chớp mắt, nói: "Em nhớ lần trước ở cửa hàng kia có bán món chè đu đủ nấu với nước cốt dừa. Chị giúp em mua một phần đi!"

"Chè đu đủ nấu với nước cốt dừa?" Trình Song Song sửng sốt: "Không phải nói không thích mùi đu đủ sao?"

Khương Mịch: "... Em muốn thử thách chính mình một chút."

Trình Song Song: "... Được thôi."

"Em muốn cỡ lớn nhé." Khương Mịch nói xong, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh hất nước lạnh lên mặt.

Có thể dùng đến cái từ "thử thách" này, thông thường đều không phải là chuyện gì tốt.

Khương Mịch cầm một cái bát còn lớn hơn mặt cô, thẫn thờ nhìn những miếng đu đủ nổi lềnh bềnh bên trong.

"Không phải em không ăn đu đủ sao?" Cố Ngôn Phong đi ngang qua, thấy cái bát lớn của cô thì đứng lại.

Khương Mịch: "... Chủ yếu là em muốn uống nước cốt dừa."

"Vậy em đặt riêng không phải tốt hơn sao?" Cô Ngôn Phong cảm thấy kì lạ nhưng vẫn tốt bụng đề nghị: "Có muốn đổi với tôi không?"

"Không cần đâu." Khương Mịch cúi đầu múc đại một miếng nhét vào trong miệng: "Anh nói phải sống thật với chính mình mà. Trái tim của em bây giờ đang nói, nó muốn em ăn hai miếng đu đủ."

Cố Ngôn Phong ngồi xuống bên cạnh cô: "Tôi cứ cảm thấy, từ lúc em vào đoàn phim tới giờ cứ chỗ chỗ nào quái quái."

Khương Mịch vờ như không nghe thấy, cô còn đang bận đấu tranh gian khổ với chính mình.

Tâm của cô như bị chia làm hai nửa, một nửa nói đu đủ khó ăn lắm, đừng ăn; một nửa kia lại nói đu đủ cũng không khó ăn như vậy, quan trọng là phải làm to ngực. Một bên nói to ngực là giả, một bên nói không thử làm sao mà biết...

Đợi Khương Mịch ăn xong một bát chè đủ đủ nước cốt dừa to đùng thì Cố Ngôn Phong cũng đã quay xong một cảnh.

Không đúng, cũng không thể gọi là quay xong một cảnh được. Bởi vì bạn diễn vẫn luôn NG nên cảnh quay bị tạm dừng mà thôi.

Du Thông tự mình hướng dẫn nên có nói những từ nặng nề, điều đó làm cho nữ diễn viên đóng cùng với Cố Ngôn Phong suy sụp khóc.

Cố Ngôn Phong thờ ơ dựa vào thân cây cách nữ diễn viên khoảng hai mét, tựa hồ như việc này không có chút liên quan gì đến anh.

Khương Mịch bỗng tin những gì Trác Tuấn nói, không phải ai thầy

Cố cũng đối xử tốt được.

Nhưng mà đối với công việc Cố Ngôn Phong vẫn luôn nghiêm túc, có thể làm cho anh có thái độ này tức nữ diên viên kia cũng không có thực lực.

Khương Mịch xoay người, muốn đi mua đồ uống lạnh cho Cố Ngôn Phong. Thật ra ngoài mặt anh dịu dàng như vậy nhưng cũng sẽ có lúc tức giận, chỉ là bình thường sẽ không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Thời tiết này chỉ có đồ uống lạnh mới có thể hạ hỏa.

Nhưng cô còn chưa kịp đi thì đã nghe thấy có người lén lút bàn luận về Cố Ngôn Phong.

"Thầy Cố thật sự rất đẹp trai nha. Tùy tiện dựa vào cây như vậy cũng gợi cảm chết người. Cô nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh ấy đi, khiến mọi người chỉ muốn lột sạch anh ấy ra, xem liệu ở trên giường anh ấy có kích động và cuồng dã hay không..."

Khương Mịch: "..."

Tiến vào đoàn phim chưa được mấy ngày nhưng ở bên ngoài đã có mấy người bàn tán về Cố Ngôn Phong, cô đã nghe được rất nhiều người thầm tơ tưởng anh. Nhưng mà phóng đãng như vậy... vẫn là lần đầu tiên.

Quay đầu lại, hoá ra là hai nhân viên công tác.

Một người khác nói: "Thầy Cố mà cởi ra nhất định sẽ càng đẹp trai hơn nữa, dáng người anh ấy rất tốt mà, vai rộng eo thon chân dài, ngực còn lớn nữa..."

Khương Mịch: "...!!!"

Đúng là cả thế giới đều bắt nạt cô mà.

Cô ho nhẹ hai tiếng, làm hai nhân viên công tác kia hoảng sợ, lập tức ngậm miệng không dám nghị luận nữa.

Khương Mịch vẫn là đi đến cửa hàng đồ uống, lúc đến thì có người đang đứng xếp hàng trước cô.

Là hai cô gái đang hăng hái thảo luận cái gì đó.

Khương Mịch không yên lòng đứng ở đằng sau, căn bản không nghe được hai người đó đang nói cái gì. Cho đến khi một trong hai cô gái đó nói: "... Thật sự có hiệu quả, tớ từ A biến thành D rồi đó."

Bỗng nhiên Khương Mịch ngẩng đầu lên.

Cô gái kia vừa vặn mua đồ uống xong, xoay người lại, bị Khương Mịch nhìn chăm chú nên kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

Rốt cuộc thì Khương Mịch vẫn xấu hổ, há miệng nhưng không phát ra âm thanh.

Cô gái kia cho rằng cô đang nhìn đểu nên đưa đồ cho cô bạn, chống nạnh nói: "Hỏi cô nhìn cái gì?"

Khương Mịch: "... Cái đó, tôi có thể hỏi cô phương pháp không?"

"Gì cơ?" Cô gái kia không hiểu.

"Vừa rồi cô nói... cách biến từ A thành D đó." Khương Mịch đỏ mặt, thấp giọng nói.

"À, là cái này sao." Cô gái trong nháy mắt liền đổi thành gương mặt tươi cười: "Chính là liên tục thêm mưu lược. Những lực lượng hay cấp bậc gì gì đó thì không quan trọng, trước cứ thêm mưu lược..."

"Từ từ." Cô bạn còn lại thấy vẻ mặt mờ mịt của Khương Mịch thì chen ngang nói: "Tớ cảm thấy, cái cô ấy hỏi không phải là trò chơi phương pháp kia đâu."

Khương Mịch: "... Trò chơi phương pháp?"

Tính tình cô gái trở nên nóng nảy: "... Vậy rốt cuộc cô hỏi gì?"

Khương Mịch: "... Xin lỗi, làm phiền rồi."

Cô nhanh chóng xoay người: "Ông chủ, cho hai cốc chè đậu xanh, à không, ba cốc."

Chờ cô trả tiền xong, vừa quay đầu lại thì phát hiện hai cô gái vẫn còn ở đó.

"Các cô còn có chuyện gì sao?" Khương Mịch lùi một bước.

"Đừng sợ, bọn tôi không đánh cô đâu, chỉ là nói cho cô một bí mật nhỏ." Nói xong, cô gái ghé sát vào tai Khương Mịch, nói nhỏ: "Ăn chân giò lợn rất có tác dụng."

Hai người nói xong liền rời đi.

Thời điểm Khương Mịch quay trở lại phim trường, gương mặt vẫn còn chín hồng chín đỏ.

Trình Song Song nhận lấy đồ uống lạnh trong tay cô, cảm thấy rất kì quái: "Bây giờ mới mấy giờ mà em đã nóng như vậy rồi? Có cần bật quạt không?"

"Không cần." Khương Mịch nhắm mắt, dùng một hơi uống hết cốc chè đậu xanh, rốt cuộc độ nóng trên mặt cũng giảm bớt.

Trình Song Song lo lắng, còn tự tay thăm dò, phát hiện cô không phát sốt mới yên tâm.

Lúc đó Cố Ngôn Phong vừa vặn đi ngang qua thấy động tác nhỏ đó, lập tức hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mới sáng sớm mà Khương Mịch đã nóng." Trình Song Song thành thật trả lời: "Tôi còn tưởng rằng em ấy bị trúng gió, may mà không có chuyện gì."

Khương Mịch: "..."

Không đợi Cố Ngôn Phong hỏi han thêm nữa, cô lập tức xoay chuyển chủ đề: "Thầy Cố, trưa nay em mời anh ăn cơm nhé."

"Hử?" Cố Ngôn Phong khó hiểu: "Tại sao đột nhiên lại muốn mời tôi ăn cơm?"

"Thì tại vì lâu rồi đoàn phim chỉ ăn cơm hộp, ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi khẩu vị chứ sao." Cô nói.

Cố Ngôn Phong: "..."

Tính ra cũng mới ăn cơm hộp có hai ngày thôi.

Khương Mịch ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện hai nhân viên công tác kia nói cũng không tính là khoa trương. Cố Ngôn Phong thật sự có ngực, áo dài to như vậy cũng không che giấu được.

"Em muốn gọi đồ ăn bên ngoài." Khương Mịch kiên trì nói.

"Được." Cố Ngôn Phong rất dễ nói chuyện: "Em muốn ăn gì thì cứ gọi cái đó đi."

Buổi trưa sau khi kết thúc công việc, Cố Ngôn Phong quay về liền thấy một bàn ăn đầy... chân giò lợn.

Chân giò hầm, chân giò kho, canh chân giò, thịt kho tàu chân giò... À, còn có rau xào nữa.

"Đây là cái gì?" Cố Ngôn Phong khó hiểu: "Tiệc chân giò sao?"

Anh biết Khương Mịch thích ăn thịt, nhưng đâu cần phải khoa trương như vậy chứ?

Chỉ một nguyên liệu nấu ăn như thế này, thật sự không ngán sao?

Khương Mịch ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Đây không phải là đang bồi bổ ư?"

"Bồi bổ?" Cố Ngôn Phong ngồi xuống, thuận miệng hỏi: "Bổ chỗ nào?"

Khương Mịch: "... Ăn gì bổ nấy thôi."

"Ăn..." Cố Ngôn Phong rất nghi hoặc: "Đây là muốn bổ tay hay bổ chân?"

"Đương nhiên là chân rồi." Cô nói: "Anh quên trước đây chân em bị thương sao?"

Cố Ngôn Phong: "Đó là chuyện của ba tháng trước rồi. Bây giờ em mới bồi bổ?"

Khương Mịch chỉ có thể cứng rắng phản kháng đến cùng: "Nhưng mà trước đó anh không bồi bổ cho em."

Cố Ngôn Phong: "Cho nên đây là lỗi của tôi?"

Khương Mịch: "Chẳng phải là lỗi của anh sao?"

Nếu không tại anh thì em cần gì phải làm nhiều chuyện như thế này?

Sau khi ăn xong, Khương Mịch đi đến phòng nghỉ của Tô Phán. Nhân viên làm việc cũng không ở đó, đột nhiên Tô Phán hỏi cô: "Mịch Mịch, có phải em đang lén lút tìm cách làm cho ngực to lên?"

"Sao chị lại biết?" Khương Mịch kinh hãi.

"Chị nghe nói trưa nay em ăn một bàn toàn chân giò lợn, sáng nay còn ăn cả đu đủ." Tô Phán hơi áy náy: "Xin lỗi, hôm qua là chị vô duyên, không phải nói ngực em nhỏ, chị chỉ muốn nói em chân dài eo thon..."

"Khoan đã, chị từ từ." Khương Mịch quả thực gấp đến điên rồi, trọng điểm bây giờ không còn là ở chỗ Tô Phán có ý gì nữa: "Chị có thể nhận ra, liệu có phải mọi người cũng vậy không?"

Liệu có phải Cố Ngôn Phong cũng nhận ra rồi không?

Sau này cô còn mặt mũi nào nhìn anh nữa?

Quá mất mặt rồi đi?

"Không đâu." Tô Phán an ủi: "Em thấy Trình Song Song đã nhận ra đâu? Loại thẳng nam giống như thầy Cố ấy à, chắc chắn không hiểu. Người bên cạnh em mà không biết, người khác chắn chắn sẽ không biết."

Khương Mịch nhẹ nhàng thở ra, phát sợ mà lau lau cái trán toát ra mồ hôi lạnh.

"Chị nói cho em biết một cách..."

"Không cần." Khương Mịch vội vàng xua tay: "Em không to ra nữa, cả đời này cũng không to ra nữa."