Vị Lai Chi Bách Nhập Hào Môn

Chương 105




Edit: Thủy Tích

Luật sư của Phụng gia tới so với trong tưởng tượng của họ còn nhanh hơn, người tới không chỉ là luật sư mà còn có một hàng người Phụng gia, trong đó có chị gái Phụng lão phu nhân đi đầu - vừa tới liền hẹn gặp Dạ Vân Sâm, ngay cả Dạ lão gia tử cũng có mặt. Nhìn luật sư cùng người Phụng gia vẻ mặt một bộ không có gì lạ liền biết trước đó Phụng lão phu nhân đã nói qua về sự xuất hiện của cậu rồi, bầu không khí vô cùng ngưng trọng, mỗi người trên mặt đều không lộ vẻ gì. Đây là lần đầu tiên Dạ Vân Sâm phải ứng phó một trường hợp như vậy, nhưng biểu hiện vô cùng đáng tán dương, một chút cũng không biểu lộ ra mình luống cuống, phỏng chứng cũng có liên quan đến sự có mặt của Cố Duệ bên cạnh.

Luật sư nhìn mọi người chung quanh một vòng, thấy đã tập hợp đầy đủ mới bắt đầu tuyên đọc di chúc của Phụng lão phu nhân, phía trước là một đoạn dạo đầu dài dòng, sau đó liền đi vào chủ đề chính, nội dung không sai biệt lắm với những gì Phụng lão đã nói với Dạ Vân Sâm, phần lớn sản nghiệp Phụng gia đều bị chuyển tới dưới danh nghĩa của cậu, những người còn lại cũng được chia một phần rất nhỏ, cơ hồ gần như không có gì đáng giá. Tại hiện trường trừ bỏ chị gái Phụng lão phu nhân ra thì sắc mặt những người khác đều không dễ nhìn lắm, có một số người ánh mắt nhìn Dạ Vân Sâm thậm chí mang theo cừu hận, giống như đang nhìn kẻ thù không bằng.

Đối lại tất cả những ánh mắt ấy, Dạ Vân Sâm làm như không thấy, cậu khẽ cúi đầu, dường như rất chuyên chú nghe luật sư nói, nhưng trên thực tế chỉ có cậu biết, suy nghĩ của cậu đã sớm phiêu đến nơi nào rồi. Dù sao thì chuyện hôm nay cũng không có liên quan nhiều tới cậu lắm, bởi cậu đã cùng chị gái Phụng lão ký hiệp nghị và đã nói rõ ràng với nhau rồi, bất kỳ sản nghiệp nào thuộc về Phụng gia mà cậu được sở hữu đều sẽ tự động chuyển tới danh nghĩa của bà ta, hiệp nghị đã sớm có hiệu lực.

Sau khi luật sư đọc xong di chúc, đặt văn kiện đã chuẩn bị sẵn đẩy tới trước mặt Dạ Vân Sâm, nói rằng: « Dạ tiên sinh, sau khi ký tên xuống, nghi thức kế thừa tài sản liền sẽ hoàn tất, mời ký tên. »

« Cảm ơn. » Dạ Vân Sâm nhận cây bút mà luật sư đưa cho, mơ hồ nhìn những điều lệ trên di chúc, cũng không có phát hiện ra vấn đề gì, vì thế trực tiếp ký xuống tên mình, trên mặt vẫn luôn không có biểu tình gì, chỉ có sau khi ký xong mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn chị gái Phụng lão một cái, đối phương cũng đang nhìn cậu, khóe miệng vẫn luôn mím lại khẽ cong lên, bất quá ánh mắt hơi kích động đã tiết lộ cảm xúc của bà lúc này.

Đồ vật mà mình tâm tâm niệm niệm cả đời, cuối cùng cũng sắp thuộc về mình, chỉ cần Dạ Vân Sâm ký tên xuống, hết thảy đều thuộc về bà.

Quá trình Dạ Vân Sâm ký tên kỳ thật chỉ ngắn ngủn chưa tới một phút đồng hồ, nhưng mọi người có mặt ở đây lại cảm giác như đã trải qua một quãng thời gian thật lâu thật lâu, mãi đến khi Dạ Vân Sâm đặt bút xuống, rốt cục có người kiềm chế không được mà phủi tay rời đi, những người này làm thủ hạ dưới tay Phụng lão một quãng thời gian dài như vậy, lại vất vả cũng không có một câu oán hận, chỉ cho rằng Phụng lão sẽ chọn lựa một người trong số họ làm người kế thừa, ai biết cuối cùng lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn này, đem ý tưởng của bọn họ đều đánh bay, tức giận cùng buồn bực trong lòng quả thực không thể dùng từ ngữ để diễn tả.

Bất quá khi chị gái Phụng lão đem phần hiệp nghị đã ký kết cùng Dạ Vân Sâm ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, mà lúc bà đọc lên nội dung của hiệp nghị, mọi người đều phát ngốc trong vài phút, bá một cái đều nhìn về phía Dạ Vân Sâm, dùng ánh mắt như nhìn đứa ngốc mà nhìn cậu.

Bởi vì bọn họ không thể tin nổi, đồ vật mà bọn họ tranh nhau lâu như vậy, thế nhưng lại bị đối phương dễ dàng đưa cho người khác, loại thái độ nhẹ nhàng bâng quơ này, khiến những người tranh đấu lâu nay nhất thời sinh ra một loại cảm giác vô cùng buồn bực, giống như thứ mà mấy năm nay bọn họ tranh giành không đáng giá một văn tiền vậy! Quả thật buồn bực vô cùng!

Dạ Vân Sâm mới không thèm quan tâm này đó, sau khi đem mọi chuyện công đạo rõ ràng, cậu liền đứng lên vỗ vỗ mông tính toán chạy lấy người, Cố Duệ cả quá trình đảm đương vai trò làm bối cảnh đương nhiên đi theo rời khỏi, nhưng có người không muốn bọn họ cứ tiêu sái như thế mà rời đi. Sau khi bọn họ ra khỏi cửa, Dạ lão gia tử vẫn luôn nghẹn một bụng khí đi từ phía sau gọi bọn họ lại, Dạ Vân Sâm nghi hoặc xoay người, liền nhìn thấy Dạ lão gia tử vẻ mặt không tốt nhìn mình, môi mím đến chặt chẽ, một bộ giống như khởi binh vấn tội vậy.

Đại khái Dạ Vân Sâm có thể đoán được nguyên nhân mà ông ta gọi cậu lại, bất quá vẫn là biết rõ còn hỏi, nói: « Ông nội, còn có chuyện gì sao? »

Dạ lão gia tử hít vào một hơi, rõ ràng là đang áp cơn giận xuống, một hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: « Sao lại không nói trước với ta về chuyện này? » Đáng tiếc cho dù ông ta có cố áp xuống thì ngữ khí vẫn toát ra không vui.

Dạ Vân Sâm nhịn không được cười lạnh một tiếng, trên mặt vẫn là một bộ bình tĩnh không gợn sóng, thản nhiên nói rằng: « Không tìm được thời cơ thích hợp. » Tạm dừng một chút, lại nhịn không được nói: « Cháu cho rằng chuyện này cháu có thể tự mình làm chủ. »

Nghe vậy, Dạ lão gia tử bị nghẹn một chút, nhưng vẫn cố nói rằng: « Đương nhiên cháu có thể làm chủ, nhưng cháu còn nhỏ, chuyện lớn như vậy hẳn là nên thương lượng cùng người lớn một chút để trưởng bối cho cháu thêm ý kiến. » Ông ta tức nha, trong khoảng thời gian này tới nay ông ta phải làm nhiều việc như vậy, cuối cùng lại là không công!

Dạ Vân Sâm nói: « Tình huống lúc ấy rất nguy cấp, không kịp thương lượng cùng ông. » Vừa dứt lời, thấy Dạ lão gia tử hoang mang, liền lựa chọn giải thích nguyên nhân ký hiệp nghị này, trong lúc đó cậu không đề cập tới chuyện do chính bản thân chủ động đề xuất hợp tác, « Cho nên, nếu cháu không đáp ứng ký tên vào phần hiệp nghị kia thì có lẽ hôm nay cháu không có biện pháp đứng ở chỗ này nói chuyện với ông đâu. »

Dạ lão gia tử nhíu mày, một bộ nửa tin nửa ngờ, tầm mắt tới tới lui lui trên người Dạ Vân Sâm, cậu trầm mặc một chút, bỗng nhiên rũ xuống mi mắt, thanh âm thoáng hạ thấp, nhẹ giọng nói: « Hay là nói, ông nội cho rằng Vân Sâm làm vậy là sai sao? Bởi vì Phụng gia so với an toàn của Vân Sâm còn quan trọng hơn? »