Vị Omega Thơm Ngon Mềm Mại Kia

Chương 14




Dung Tiếu đẩy hắn, như là bị giật mình "Đây là cái gì?"

"Không có gì, chỉ là một chiếc lắc chân thôi, nó cũng không kêu leng keng đâu " Dung Tễ cúi đầu ngậm bờ môi anh, hôn nhẹ một cái: "Đi thôi."

Buổi chiều ít người, không bị tắc đường, xe chạy thẳng một mạch đến trường học.

Dung Tễ là muốn đưa Dung Tiếu lên lầu, nhưng Dung Tiêu kiên quyết cự tuyệt, hắn đành đứng tại chỗ nhìn anh chậm rãi tiến vào ký túc xá, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc lắc nơi cổ chân, thần sắc trở nên thâm trầm.

Dung Tiếu "lạch cạch" lên lầu, rốt cuộc cũng không nhìn thấy Dung Tễ nữa, vội vã dựa vào tường xoa xoa eo, nhìn xung quanh, hành lang cũng không có mấy người, mới dám lén lút chạy vào phòng.

Trong phòng anh, thuốc ức chế cũng không còn chứ đừng nói gì đến thuốc tránh thai, trong tủ chỉ có quần áo xếp ngay ngắn, ngoài ra chẳng có gì khác.

Anh có chút hối hận ngày trước không mua nhiều thuốc một chút, cũng chưa từng nghĩ tới việc khi trưởng thành, đến thời kỳ động d*c tác dụng của thuốc sẽ giảm, thậm chí là không có tác dụng.

Bình thường tiêm một liều thuốc ức chế, có thể duy trì ít nhất hai, ba tháng. Thuốc ức chế không chỉ dùng để chế ngự tin tức tố của bản thân, mà còn tránh bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha. Bây giờ phải có cách để mua thuốc ức chế trước khi chạy trốn, không thể bị gián đoạn.

Một liều thuốc ức chế, rất đắt, tốn nửa tháng tiền sinh hoạt của anh.

Dung Tiếu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, mặc dù anh đã bị đánh dấu, nhưng thời kỳ động d*c đầu tiên đã qua đi, vậy còn những năm sau, đến thời kỳ động d*c, anh phải làm thế nào mới có thể vượt qua?

Có thể không cần mặt mũi nữa, đến cầu xin Dung Tễ? Cầu xin hắn bố thí cho mình chút thương tiếc? Giống như những Omega khác cầu xin Alpha chú ý đến mình?

Mà lúc đó, Dung Tễ đã không còn cảm thấy mới mẻ với cơ thể anh nữa, lúc đó hắn sẽ để ý đến anh sao?

Đọc truyện tại https://truyen4u.net/author/Duonglam04 để ủng hộ edit

Dung Tiếu mới tưởng tượng một chút, đã không rét mà run.

Anh ngơ ngác đứng trong phòng, nhưng cũng rất nhanh liền tỉnh táo lại, vội vàng gọi một cú điện thoại cho một người bạn mà anh quen ở chợ đen, muốn mua thêm nhiều thuốc ức chế với thuốc... tránh thai.

- - nhưng khi anh vừa ấn gọi điện thoại, thì có người gõ cửa phòng.

Dung Tiếu tưởng Dung Tễ đi rồi quay lại, vội vã cúp điện thoại đi mở cửa, khi anh mở cửa, đứng ở cửa lại là mấy người đàn ông mặc đồ đen, dựa vào mùi tin tức tố có thể đoán được là Alpha.

Dung Tiếu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng dưới tình huống này, theo bản năng muốn đóng cửa lại, một trong những người đàn ông đó nhanh tay hơn anh nắm chặt cửa, "Dung thiếu gia, phu nhân muốn gặp ngài."

Ở trên thế giới này, có mấy người biết anh là con riêng của Dung gia? Đơn giản đều là người Dung gia, Dung Tiếu thần sắc tràn ngập đề phòng, nghi ngờ nói: "Gặp tôi?"

Áo đen gật đầu, khom lưng đối với anh làm một tư thế mời: "Xe đang đợi dưới lầu."

Đã là nửa đêm, Dung Tiếu tin chắc sẽ chẳng phải chuyện gì tốt lành, thêm vào thái độ của Bạch Phóng Vi hôm nay, rõ ràng là không có ý tốt gì, anh do dự không quyết định, chậm chạp không muốn ra ngoài.

Áo đen không nói lời dư thừa, hiển nhiên đã được Bạch Phóng Vi giao phó, duy trì tư thế: "Dung thiếu gia, phu nhân nói, ngài có dễ chịu hay không phu nhân đều hiểu rõ, so với việc liên tục trốn tránh, không bằng mở rộng lòng mình, biết đâu nói ra mọi chuyện sẽ tốt hơn, ngài nói có đúng không?"

Dung Tiếu nghe vậy càng thêm trần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ra khỏi cửa, cùng mấy người mặc đồ đen đi xuống lầu.

Dưới lầu quả nhiên có xe chờ đợi đã lâu, có người mặc áo đen vừa nãy nói chuyện với Dung Tiếu mở cửa cho anh, sau đó ngồi vào ghế lái, Dung Tiếu khom lưng, thấy Bạch Phóng Vi đang ngồi ở ghế sau, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng đem đối phương đánh giá một lượt.

Bạch Phóng Vi hướng anh gật đầu, thần sắc không lạnh không nhạt, bốn chữ "Mặt không cảm xúc" diễn tả toàn bộ, thậm chí một độ cong nơi khóe miệng cũng không có.

Dung Tiếu nơm nớp lo sợ mà lên xe.

Vừa mới ngồi vững vàng, Bạch Phóng Vi mở miệng nói chuyện trước: "Cậu thực ra, là Omega nhỉ."

Một câu trần thuật, không phải câu trả lời, càng không phải câu hỏi, nàng kiên định nói ra sự thật này, Dung Tiếu toát ra một thân mồ hôi lạnh, xiết chặt góc áo trầm mặc.