Vì Sao Lấp Lánh Nhất

Chương 82




Thật ra Đường Hâm Thành đã nghe chút ít nhưng không có biểu hiện gì.

Hắn đặt ly nước xuống bàn rồi ngồi đối diện với Minh Tinh.

Minh Tinh uống nước xong, nhìn hắn một cái, đột nhiên có xúc động muốn trút bầu tâm sự.

“Ba mẹ anh ly hôn lúc anh mười ba tuổi, sau đó anh theo mẹ, mẹ anh nuôi anh rất vất vả, mấy năm trước bà ấy vừa tái hôn. Mà ba anh còn nhanh hơn một bước, vừa ly hôn đã có tình mới, chưa bao lâu còn sinh thêm một thằng con trai.” Minh Tinh xoay cốc giấy trong tay, vẻ mặt cô đơn, “Mấy năm đầu ổng không liên lạc gì với anh, sau đó ổng biết anh làm diễn viên, cách dăm bữa nửa tháng lại gọi tới đòi tiền. Ông ấy là ba anh, anh kiếm được tiền nên cho ổng một ít tiêu vặt là chuyện đương nhiên, nhưng vấn đề là… ổng làm anh có cảm giác mình là cây ATM di động.”

Đường Hâm Thành mím môi, dường như đã quyết định dốc hết nỗi lòng với đối phương.

“Ba…ba mẹ em cũng ly hôn rồi, từ nhỏ em…em cũng sống với mẹ, từ đó không tới lui với ba em nữa. Khi còn bé, mẹ em bận rộn… bận rộn công việc, từ nhỏ em đã ở nhà dì… Em…em coi anh họ cũng giống như anh ruột vậy.”

Hắn lại nói đến có một mùa hè hắn và Ảnh Đế ở nhà diễn kịch, Ảnh Đế làm Minh chủ võ lâm còn hắn làm tùy tùng. Có lẽ lúc đó đánh nhau hăng quá nên Ảnh Đế vô tình va vào hồ cá, cẳng chân bị thủy tinh cắt một đường, chảy rất nhiều máu, cả hai đều sợ ngây người.

“Em…em gọi xe cứu thương, người ta hỏi…hỏi em địa chỉ nhưng em không…em không nói được, một câu cũng không nói ra được. Sau đó…sau đó cũng may dì về kịp, vì vậy bây giờ anh mới có thể…có thể nhìn thấy anh họ.” Hắn buông hàng mi vừa đen vừa dày, “Từ đó trở đi, em…em rất sợ…sợ nói chuyện.”

Minh Tinh thoáng chốc đã quăng hết phiền não của mình ra sau đầu, đặt tay lên vai hắn ra sức ấn xuống.

“Đừng như vậy, chuyện này cũng không phải lỗi của cậu. Cậu quên lần trước không phải cậu kịp thời lên tiếng thì có lẽ anh đã đứt bóng từ đời tám hoánh nào rồi ư?” Minh Tinh cười cười, “Anh còn chưa cảm ơn nữa đấy, cảm ơn Hâm Hâm đã lên tiếng vì anh.”

Đường Hâm Thành nhìn hắn, chậm rãi nhếch môi cười: “Em cũng… cảm ơn anh.”

Minh Tinh không hỏi hắn cảm ơn điều gì, chỉ coi như đây là chuyện hiển nhiên.

Nhất thời, cả hai chỉ yên lặng nhìn nhau cười.

Nếu trong mũi Minh Tinh không nhét hai cục giấy thì cảnh này ấm áp biết bao.

Đường Hâm Thành: “Tiền của anh đều…đều dùng để trợ cấp cho ba…cho ba anh sao?”

Cho nên anh mới nghèo như vậy, ngay cả điều hòa cũng không dám mở…

“Đâu có đâu, bị cổ phiếu ăn hết rồi.” Hai cục khăn giấy dính máu bị hắn thổi bay phấp phới.

Đường Hâm Thành: …

Hắn dứt khoát đứng dậy ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.