Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 42: 42: Dạy





Dì Trần nhìn sang con trai sau đó quay sang chú Phong nói nhỏ: " anh để thằng bé quỳ như vậy à? Anh thử nghiêm khắc với con em thêm một tí nữa xem? Tối nay ra phòng khách ngủ "
Chú Phong nghe thấy vợ mình cảnh cáo thì chỉ mỉm cười sau đó quay sang nhìn Phong An Huy: " lí do! "
- " tại bọn họ xúc phạm! "
Phong An Huy chưa cả nói xong , chú Phong đã xen vào: " ta không hỏi việc đó! Ta chỉ muốn hỏi tại sao lại đánh ở trường! kéo bọn chúng về rồi đánh không được à! "
Phong An Huy bặm môi khá hối hận vì đã đánh bọn chúng ngay ở trường mà không làm theo cách mà ba mình nói.

Nếu mà anh kéo bọn chúng về nhà thì sẽ chẳng có ai biết thậm chí dù có giấu xác đi cũng chẳng ai can thiệp vào việc của gia đình bọn họ
Trong lúc này tự dưng Phong An Huy cảm thấy bản thân mình hơi ngốc khi không nghĩ ra điều đó sớm hơn.


Anh hơi cúi xuống nói: " con! do con nóng vội quá! Con xin lỗi "
Dì Trần thấy chồng lẫn con trai đều có vẻ đã bình thường trở lại liền đánh vào ngực chồng của mình mắng: " dù sao con cũng đã biết lỗi rồi! Còn không mau cho thằng bé đứng dậy? "
Phong An Huy nghe mẹ mình nói vậy đang tính đứng dậy thì chú Phong lạnh lùng nói: " ai cho phép con đứng dậy? Quỳ xuống!!! "
Phong An Huy không suy nghĩ gì lập tức quỳ xuống mà không suy nghĩ gì nhiều, dì Trần quay sang trừng mắt nhìn chú Phong: " anh có ý gì? "
- " để nó quỳ ở đó rèn luyện sức khỏe! " Chú Phong quay sang nói với cô bằng một giọng điệu hết sức trầm ấm và lo lắng, một tay của chú đưa lên vuốt nhẹ mái tóc của dì Trần
Uyển Ngưng ở bên cạnh nghe vậy thì không khỏi cảm thấy Phong An Huy thật đáng thương.

Còn người đang quỳ ở giữa phòng khách không khỏi nhíu mày khi nghe thấy người ba thân yêu của mình nói vậy nhưng anh cũng chẳng dám đứng dậy sợ sẽ bị ba mắng lần nữa
Chú Phong đứng dậy nắm tay dì Trần đi về phía cửa phòng khách, dì Trần thấy vậy liền quay lại vẫy tay tạm biệt với hai người: " tạm biệt hai đứa nha! Bao giờ mẹ sẽ đến thăm hai đứa "
Uyển Ngưng hơi cúi xuống lễ phép chào hai người, lúc này Phong An Huy mới được đứng dậy thì không khỏi bĩu môi: " thật là! "
Uyển Ngưng đi đến đem chiếc bình mà Phong An Huy vừa cầm đặt về vị trí của nó sau đó quay lại nhìn anh: " thế nào? "
Anh đi đến ngồi xuống ghế sofa đưa tay sờ lên đầu gối: " có chút mỏi! "
Cô chỉ gật đầu sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ im lặng một hồi rồi nói: " có lẽ lần này anh sẽ được nghỉ học vài ngày "
Phong An Huy nghe xong thì cực kỳ vui vẻ: " vậy không phải đi học sao!! Thật vui "
- " em sẽ không ở nhà!! "
Sau khi nghe cô nói như vậy, nụ cười trên môi Phong An Huy lập tức biến mất: " không được!!! "
Uyển Ngưng nghe vậy chỉ xua tay sau đó xoay người rời đi: " anh ở nhà vui vẻ "
- " không!.


"
Cô vui vẻ đi ra lên trên phòng để chuẩn bị một vài thứ cho buổi tối và ngày mai , ai ngờ vừa đi xuống nhà đã thấy Phong An Huy phân phó người hầu rời đi kể cả Giang Ngộ
Uyển Ngưng thấy lạ liền đi xuống hỏi: " anh làm gì vậy? Sao mọi người lại rời đi! chưa tan làm mà? "
- " anh muốn đi bơi! "
Uyển Ngưng khó hiểu nhìn đồng hồ sau đó ngẩng lên hỏi: " đi bơi thì sao? "
Anh liền đi đến nói nhỏ với Uyển Ngưng: " chúng ta bơi cùng nhau "
Giang Ngộ đứng ở cửa quay lại nhìn hai người thân mật với nhau trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn cuối cùng vẫn quyết định xoay người rời đi.

Nếu hai người bọn họ đã xác định mối quan hệ với nhau thì anh ta sẽ từ bỏ người ấy! dù sao chen vào giữa hai người thật vô vị! có lẽ anh ta sẽ đợi đến lúc hai người bọn họ chia tay rồi từ từ chiếm lấy trái tim của cô
Cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người nên Uyển Ngưng có thể cởi bỏ lớp ngụy trang của bản thân ra.


Anh ở bên cạnh ngắm nhìn Uyển Ngưng đang buộc tóc rồi hỏi: " bao giờ em sẽ xuất hiện với thân phận này? "
- " cái này thì em chưa biết được!! " Uyển Ngưng cầm lấy dây buộc tóc từ tay của Phong An Huy buộc lại mái tóc của mình cho gọn gàng sau đó đứng dậy
- " sao lại chưa biết được? " Phong An Huy cầm lấy cái phao trong suốt bên trên in vài bông hoa ném xuống mặt bể bơi cho cô.

Uyển Ngưng đứng ở trên khởi động làm nóng cơ thể một tí, Phong An Huy ở bên cạnh nhìn cô giơ tay giơ chân lên không khỏi đỏ mặt
Bởi vì cô mặc đồ khá ngắn lên mỗi động tác đều sẽ kéo theo áo lên lộ ra eo, Phong An Huy đỏ mặt ngượng ngùng quay đi chỗ khác: " anh! "
Uyển Ngưng mỉm cười quay sang nhìn Phong An Huy , cô đưa tay chống eo mỉm cười nhìn anh ta: " chẳng phải lúc trước chúng ta còn thân hơn thế này! Sao bây giờ anh đã xấu hổ rồi? "
Lúc trước thỉnh thoảng tên này sẽ đè lên người cô rồi cù , đương nhiên bọn họ sẽ chạm vào cơ thể của đối phương nhưng chẳng lần nào Phong An Huy tỏ ra ngượng ngùng
- " ! hai chuyện này khác nhau!! " Nói xong liền nhảy xuống bể , bơi đến giữ phao cho Uyển Ngưng xuống