Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 65: C65: Nỗi buồn của phong an huy




Buổi sáng ngày hôm sau, Uyển Ngưng ngồi dậy nhìn quanh thấy Phong An Huy vẫn đang ngủ ngon lành ở bên cạnh.Nhìn bờ vai rắn chắc làm cho Uyển Ngưng muốn chạm một cái nhưng sợ anh sẽ tỉnh nên cô quay người đi xuống giường nhớ lại đêm hôm qua thì bọn họ chỉ có hôn và hôn…sau đó dừng lại, cả hai không vượt quá giới hạn trong chuyện tình yêu của mình

Mỗi khi nhớ đến đêm hôm qua thì Uyển Ngưng lại xấu hổ, sau khi thay quần áo mới, cô tính đi xuống nhà để chuẩn bị đồ ăn vừa mới mở cửa ra đã thấy người hầu đang vội vàng làm cái gì đó.Bỏ qua bọn họ, Uyển Ngưng đi xuống nhà dưới thì thấy mọi người đều đã tập trung đầy đủ ở phòng khách có lẽ chỉ thiếu mỗi hai người

Nét mặt ai cũng có vẻ lo lắng, Uyển Ngưng lập tức nghĩ đến ông Phong.Dì Trần ngẩng lên nhìn sau đó đi đến chỗ Uyển Ngưng hỏi nhỏ: " qua…Huy nó có sao không? "

- " dạ…không sao đâu ạ " Uyển Ngưng biết dì Trần rất lo lắng cho anh dù sao bà biết nhất định con trai sẽ không chia sẻ gì cho bà nghe nên tốt nhất để cho người thằng bé thích tâm sự thay cho bà cũng được.Vừa bồi đắp tình cảm vừa có thể hiểu nhau hơn, một công đôi việc!!

Dì Trần thở dài một hơi nhớ đến khoảng thời gian trước đó rồi lại lắc đầu: " dì biết…nó cảm thấy rất ân hận nhưng nó nhất định sẽ không chia sẻ với dì nên làm phiền cháu rồi "

Uyển Ngưng nghe vậy lập tức xua tay: " dạ! Không sao đâu ạ "


Ông Khương lúc này đang đem nước cho mọi người, khi ông đi ngang qua Uyển Ngưng không khỏi liếc cô một cái ra hiệu lập tức theo ông đi vào bếp.Uyển Ngưng hiểu ý lập tức xin phép dì Trần đi vào bếp phụ giúp mọi người thuận lợi đi theo ông Khương ra nơi khác

Vốn dĩ ông Khương phụ trách mọi công việc ở bên Tứ Nhị Viên tức nơi ở của chú Phong và dì Trần nhưng vì một số lí do đảm bảo sức khỏe cho ông Phong nên tất cả quản gia đều được triệu tập lại ở một nơi để phục vụ cho Phong gia

- " ba! Có chuyện gì sao ạ? "

- " Không có chuyện gì thì không thể gọi con ra được hay sao? Lập tức theo ta xuống bếp chuẩn bị đồ đi "

- " Dạ vâng ạ! " Uyển Ngưng nghe ba nói vậy cũng không có ý từ chối dù sao đứng ở một chỗ với các cô, chú, mọi thành viên trong Phong gia cũng chẳng có gì được gọi là thoải mái nên cô nhân cơ hội chuồn đi nơi khác


Sau khi Uyển Ngưng vào bếp thì Phong An Huy mới tỉnh dậy, nhìn quanh không thấy cô anh lập tức chạy xuống bên dưới nhà cũng không thấy bóng dáng của bạn gái.Dì Trần ngẩng lên nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp, đầu tóc bù xù thậm chí vội vàng đến nỗi áo còn cài sai cúc thì không khỏi lắc đầu

Dì đi đến trước mặt con trai cẩn thận cài cúc áo lại cho ngay ngắn rồi lườm anh: " không có Uyển Ngưng bên cạnh con đã biến thành cái bộ dạng gì vậy? "

Phong An Huy hơi cúi xuống để mẹ chỉnh trang lại tóc tai cho mình rồi đảo mắt nhìn quanh tìm bóng dáng của bạn gái: " cô ấy đâu rồi mẹ? "

Dì Trần nhíu mày đánh vào ngực của anh: " Uyển Ngưng đi theo quản gia Khương rồi!! "

Phong An Huy gật đầu định bước đi tìm cô thì bị dì Trần ngăn cản, dì lườm anh một cái nhắc nhở: " Con tém tém lại đi! "

Phong An Huy hơi ngẩn ra sau đó nhớ tới việc Uyển Ngưng bảo chưa muốn nói cho ba mẹ biết liền mím môi dừng bước đứng đó nhìn dì Trần. Dì Trần hiểu tâm tư của con trai nhưng chỉ thở dài: " ở yên ở đó đi! Tí kiểu gì hai đứa chả gặp "

Phong An Huy tủi thân đứng một bên chờ đợi bóng dáng của bạn gái xuất hiện.Rất nhanh như mong đợi của Phong An Huy, Uyển Ngưng xuất hiện cùng với những người hầu khác đem ra một bữa ăn sáng nhỏ trong thời gian mọi người chờ đợi.Đa phần mọi người không có hứng ăn nhưng vì có cháu nhỏ nên không thể để chúng bị đói