Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 66: Tiếp Theo Là Ai? (4)




Chu Hải lắc đầu, cầm lấy xương đùi.

"Thứ nhất, có thể là cầm dao bằng tay không thuận, thứ hai, có lẽ là thể lực có vấn đề, hoặc có thể là thiếu kinh nghiệm.

Tôi cho rằng, nguyên nhân cái chết là do mất máu từ vết chém ở cổ."

"Nhưng trên xương tứ chi cũng có vô cùng nhiều vết tổn thương rất nhỏ mà?"

"Anh cũng đã nói là chúng rất nhỏ đấy thôi, nên mới không nguy hiểm đến tính mạng!

Hơn nữa cần phải chờ cậu Lương đưa xương đi cắt-mài thì mới có thể kết luận được."

Nói rồi, ba người đi về phía đặt thi thể nạn nhân B.

Cái đầu của B đã được làm sạch, vén số tóc dài tán loạn, ngũ quan liền lộ ra.

Mập Mạp nhanh chóng chụp ảnh, từng góc độ đều được ghi lại không sót chỗ nào.

Vì cái đầu được treo ở bên dưới nắp cống, gần mặt đất, nên độ thối rữa rất nghiêm trọng, Mập Mạp lui về sau một bước, ổn định tinh thần.

"Hải, tại sao đầu nạn nhân lại thối rữa nhiều hơn so với bộ phận cơ thể vậy?

Trong khi nó bị treo ở phía trên, không tiếp xúc với nước."

"Độ ẩm thích hợp để thi thể phân hủy là 70%, nên ngược lại, khi bị ngâm trong nước, tốc độ phân hủy bị giảm, mặt khác đầu được treo ở vị trí gần mặt đất, nhiệt độ cũng cao hơn nhiều so với trong nước, nên tốc độ thối rữa cũng tăng."

"Thì ra là thế, tôi còn tưởng bị ngâm trong nước thì sẽ phân hủy nhanh hơn!"

Chu Hải soi kính lúp vào mặt cắt vết thương trên cổ nạn nhân, mặt ngoài vết thương co vào, cơ thịt và tất cả mạch máu tập trung lại và co hướng về phía trên, đốt sống cổ lộ ra. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)

Tuy hình thái mặt cắt đã bị hư hại, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trình độ dùng dao của hung thủ thành thạo đến thế nào, một dao trực tiếp cắt đứt đốt sống cổ, sau đó chặt đứt phần tổ chức cơ.

Thủ pháp này, cho dù là những người như Chu Hải cũng đều không làm được, trừ phi là... bán thịt, mỗi ngày đều làm chuyện này, dù sao hung khí này so với nạn nhân A thì quen tay hơn nhiều.

"Phần mặt ngoài vết thương ở cổ hình như có vết tích của việc luộc qua, dường như là vì... cầm máu."

Tên Điên cũng tiến tới nhìn, xác thực mặt ngoài vết thương co vào rất nhiều.

"Xem ra, cái nồi này không nhỏ, những vị trí khác của cái đầu, không phát hiện vết tích của việc bị luộc."

Mập Mạp lắc thân người một cái, suýt chút nữa làm rơi máy ảnh.

"A… Nấu? Nấu thịt người? Không đúng, nấu đầu người! Ọe… "

Thấy hai người đều nhìn anh ta, Mập Mạp nhanh chóng che miệng lại, thứ Chu Hải ghét nhất chính là bị quấy rầy trong lúc phân tích, anh ta không muốn bị chĩa mũi dùi.

Chu Hải đã cạo sạch tóc của nạn nhân, cố định đầu, bắt đầu mổ sọ.

Mùi khét lẹt tràn ngập phòng giải phẫu, trong tiếng cưa điện chói tai, cửa phòng giải phẫu lại được mở ra một lần nữa, Sở Mộng Hàm bước vào.

Mập Mạp nghe thấy âm thanh, quay lại đã thấy Sở Mộng Hàm, lập tức vẫy tay với cô, Sở Mộng Hàm mặc bộ đồ khử nhiễm trên người cùng với khẩu trang, rón rén đi đến.

"Sở Xinh Đẹp, sao cô đến đây sớm vậy?"

Mập Mạp cúi đầu, chợt nhìn thấy giày của Sở Mộng Hàm, lông mày anh ta vểnh lên một cái.

"Tối qua cô không về nhà à!"

Lúc này, thân người Sở Mộng Hàm mới dừng lại, cô nhìn thoáng qua Mập Mạp, không ngờ người thuộc tổ 2 của Chu Hải đều rất lợi hại, nhìn một cái là có thể biết được tối qua cô có về nhà hay không.

"Sao anh biết?"

Mập Mạp hất cằm, ý chỉ vào giày của Sở Mộng Hàm.

"Hôm qua, tất cả mọi người đều đi xuống cống, người thích sạch sẽ như Sở Xinh Đẹp đây, mà gót giày vẫn còn dính bùn, chắc chắn là đã trải qua một đêm bận rộn đến mức không về nhà rồi."

"Lợi hại quá! Phía các anh tiến triển tới đâu rồi?"

Mập Mạp hất vai đụng Sở Mộng Hàm một chút, nhích lại bên cạnh cô. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)

"Vào thời điểm Hải nhà chúng tôi giải phẫu, không nên quấy rầy, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"

Sở Mộng Hàm liếc Mập Mạp một cái, thấy trong mắt anh ta không hề có ý đùa, lại còn có chút nghiêm túc, cô lập tức gật đầu.

Chu Hải đã mở xương sọ nạn nhân ra, tổ chức não không bị tổn thương, mô não và hộp sọ được khâu lại.

Không có âm thanh của cưa điện, trong phòng giải phẫu bất ngờ vang lên từng đợt âm thanh xì…xì…, còn kèm theo mùi thịt.

" m thanh gì vậy?"

Tên Điên không ngẩng đầu lên, vội vàng đáp một lần.

"Trong nồi áp suất đang nấu xương chậu của nạn nhân, cần phải loại bỏ hết cơ và thịt thì mới có thể tiến hành so sánh được."

Sở Mộng Hàm lập tức bịt miệng và mũi lại, lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, đây chính là mùi thịt người.

Rất lâu sau cô mới điều chỉnh được hô hấp, đè nén cảm giác buồn nôn xuống.

Chu Hải thấy Sở Mộng Hàm không bỏ đi, lúc này mới giương mắt nhìn cô một cái.

"Cô vào văn phòng chờ đi, mùi vị nơi này phụ nữ không chịu được đâu."

Sở Mộng Hàm quật cường đứng tại chỗ, chậm rãi bỏ tay xuống, không hề phản bác, chỉ dùng hành động thực tế để chứng minh lời nói của Chu Hải là không đúng.

Chu Hải bây giờ không hơi sức đâu mà để ý đến Sở Mộng Hàm, trong đầu anh chỉ đầy dấu chấm hỏi.

Khi giải phẫu phần thân người, không cần phải mở ổ bụng, Chu Hải giơ kính lúp, nhìn kỹ hình thái của vết thương.

Nội tạng của nạn nhân bị mất, phần lớn đường tiêu hóa và lá lách đã không còn, tuy nhiên, không có vấn đề gì lớn đối với hình thái của các bộ phận còn lại, tổng quan tử cung khá hoàn chỉnh, Chu Hải gỡ một cái vòng tránh thai ra khỏi tử cung.

Sau khi lấy mẫu, Chu Hải khâu vị trí bị chặt trên phần thân lại.

Sau đó nhanh chóng kiểm tra bộ phận sinh dục của nạn nhân, Chu Hải cầm kính lúp, cúi người quan sát cẩn thận, Sở Mộng Hàm đứng bên cạnh hơi xấu hổ, khuôn mặt bên dưới lớp khẩu trang hơi nóng lên.

Nhưng Chu Hải "A" lên một tiếng, cắt ngang sự lúng túng của cô.

"Sao vậy?"

"Bên trong nạn nhân có đặt vòng tránh thai, nhưng tại sao vết rách trên màng trinh lại có thể mới như vậy?"

Chu Hải kiểm tra tới lui chỗ đó, chậm rãi gật đầu rồi đứng thẳng lên, điệu bộ Tên Điên nôn nóng chờ đợi sự giải thích của Chu Hải.

"Tìm ra nguyên nhân rồi sao?"

"Ừm, nạn nhân từng vá màng trinh, chính xác mà nói thì đã vá ít nhất 4-5 lần. Mập Mạp chụp ảnh."

Từ mập chụp ảnh chỗ Chu Hải chỉ.

Thành thật mà nói, những người này chưa nhìn ra được gì.

Chỗ đó bị Chu Hải dùng kẹp kéo, làm căng vết thương, tuy nhiên hai bên dường như có một ít hạt mụn nhỏ màu trắng nhạt.

"Chẳng lẽ là những cục u này?"

"Đúng vậy, đây là những vết tăng sinh tổ chức (phần tế bào tăng mạnh để làm lành vết thương gây nên sẹo), dù hiệu quả không cao nhưng cô ấy đáng ra phải điều trị sẹo. Vậy là dường như chúng ta đã tìm được nghề nghiệp của nạn nhân."

Anh ngước nhìn đồng hồ, đã gần 8h. (Cập nhật nhanh nhất tại truyenngontinh(.)com)

"Cậu Lương, mài xương xong chưa?"

"Dạ, xong rồi ạ!"

Lương Hồng Cương đưa hai miếng xương đã được cắt-mài đến trước mắt Chu Hải, nhìn vào độ dày miếng xương, Chu Hải vô cùng hài lòng.

"Rất tốt, tôi sẽ đem hai miếng xương này cùng các mẫu mô đi kiểm tra, còn hai nạn nhân A và B này, cậu đưa đi làm xét nghiệm HIV đi."

Lương Hồng Cương chạy đi gửi mẫu làm kiểm tra, Chu Hải tháo găng tay xuống, cởi bộ đồ khử nhiễm xuống rồi đi tới chỗ kính hiển vi quang học, kẹp miếng xương vào bắt đầu quan sát.

Sở Mộng Hàm nhỏ giọng hỏi: "Quan sát cái đó làm gì vậy?"

Tên Điên nhỏ giọng đáp.

"Pháp y Chu đang quan sát sự thay đổi trong ống xương, nếu gãy xương khi còn sống, xung quanh xương sẽ có chảy máu, máu sẽ nhuộm dần ra xung quanh của xương.

Do đó cần phải quan sát các ‘hố’ (những lỗ rỗng trong kết cấu xương) bên trong xương xem có sắc tố máu không, nếu gãy xương sau khi chết, không còn tuần hoàn máu sẽ không có hiện tượng như vậy."

Lúc này, Chu Hải tìm thấy một ít chấm màu đỏ bên trong các “hố” xương, đây chính là máu chảy nhuộm thành, anh nhấn nút camera trên kính hiển vi quang học, trên màn ảnh bên cạnh lập tức xuất hiện hình ảnh đã được chụp.

"Nhìn này, đây là miếng xương cổ bị chém đã được cắt-mài của nạn nhân A.

Xung quanh chỗ này đều có sự xuất hiện của hồng cầu, dù số lượng không nhiều, nhưng có thể kết luận đó chính là tổn thương được gây ra lúc còn sống.

Xem ra, nạn nhân A bị chém đứt cổ dẫn đến tử vong."

Sở Mộng Hàm rùng mình một cái, Mập Mạp cũng thụt cổ lại.

"Như vậy, chẳng phải là chặt đầu sao? Phải cần đến bao nhiêu năng lượng thù hận mới có thể giết người bằng thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy chứ?"

- -----------------------

Editor: Chikahiro