Vị Vãn

Chương 30: Phong Hàn




Đã không nhớ được là từ khi nào thì bắt đầu thích một người luôn ngồi ở bên ngoài nhìn lên ánh trăng trong trẻo lạnh lùng vào ban đêm.

Lúc đó ở Giang Nam, mười dặm mây tía trên phố dài, thuyền hoa ca múa mừng cảnh thái bình bên bờ hồ, trong lầu các đèn đuốc sáng trưng, nhưng lại nghĩ không ra khi đó bầu trời đêm có dạng gì. Hoặc là sớm hơn, lúc nhỏ khi ở kinh thành nhìn đèn hoa đăng, giơ kẹo hồ lô đuổi theo nhéo mặt người sư phụ đang chạy trốn, suýt chút lạc đường cũng không biết.

Cho tới bây giờ, đối với cảm giác ban đêm, dường như chỉ còn ở bầu trời sao đại mạc trống rỗng xa xôi, giống như ánh trăng lạnh lùng này.

Đêm đã khuya, chẳng qua là còn có tiếng sáo mơ hồ truyền theo gió mà đến, miên man xa thẳm động lòng người. Thường là như thế này, thấy phong cảnh tuyệt đẹp, ăn vào đồ ăn ngon, thì hi vọng người trong lòng cũng có thể ở bên người cùng chia xẻ, ngay như lúc này, rất muốn có một người cùng với mình nghe khúc sáo này.

Khí lạnh từ từ tiến vào, Vị Vãn mới phát hiện bản thân đã quên lấy thêm cái áo choàng bên ngoài, nhưng cơ thể lại không động đậy, không muốn trở về như thế. Nhớ lúc trước nàng cũng luôn xiêm y phong phanh, cùng chơi đùa với các bạn trong mùa đông đến nỗi mặt đông cứng đỏ bừng hỏi nàng, nàng nói thẳng ra luôn, nhiệt độ cơ thể đã lạnh thì không khác biệt với nhiệt độ bên ngoài lắm, đương nhiên sẽ không lạnh rồi. Đoàn người bán tín bán nghi, nàng cũng rất sảng khoái nói là cha nuôi nàng nói, sau khi đám người kia tin tưởng và nghe theo, nàng quay người lại thấy Tuyên Dương đứng ở trước mặt, nhìn nàng chậm rì rì mở miệng, ta nói như vậy khi nào? Nàng làm mặt quỷ nhanh như chớp chạy xa, lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp của y phía sau, êm tai như vậy.

Hồi ức lộn xộn tuôn trào tới, Vị Vãn không khỏi hoảng hốt, gió lạnh quất vào mặt, nàng khẽ đỡ lấy cái trán nóng, cảm thấy mơ mơ màng màng, trong lòng biết không thể ở lại như vậy, vì thế đứng lên chuẩn bị đi về.

Bước chân còn chưa bước ra, chỉ cảm thấy ngọn đèn xa xa một mảnh mông lung, thân mình mềm nhũn lập tức ngã xuống.

Đúng lúc ý thức mơ hồ nàng cảm giác bản thân bị ôm vào một vòng tay ấm áp, hơi thở quen thuộc tràn ngập vào mũi, trong lòng nàng cả kinh, giãy dụa suy nghĩ mở mắt ra, lại cảm thấy đỉnh đầu tê rần, càng rơi sâu vào trong bóng đêm màu đỏ.

--- ------ ------ ------ ---------

Vãn Nhi.

-- Nàng nghe thấy có người ở bên tai sâu kín thở dài, giọng nói ôn nhu kia làm nàng sắp rơi lệ. Là ai đang gọi nàng, đã thật lâu, thật lâu không có người gọi nàng như vậy...

Nàng ngủ rồi sao? Linh hồn của nàng đi đâu rồi?

Nàng không muốn làm cái gì mà Hàn công tử, Ngụy đại phu, nàng muốn, luôn luôn là một tiếng “Vãn Nhi” nhẹ nhàng này.

Cuộc sống buồn chán sáu năm dài, bởi vì một người cuộc sống cũng chẳng trở nên gian nan như vậy. Cái tay đã từng dắt nàng, ấm áp thật dày, nàng cho rằng đám đông chật chội cũng sẽ không thể lạc đường, đột nhiên, xung quanh sương mù một mảnh, rốt cuộc nàng thấy không rõ bộ dạng của y, chỉ còn lại một mình mình, cô độc lẻ loi đứng tại chỗ, nàng muốn nói cho y, nàng còn chưa đủ kiên cường, không đủ dũng cảm – đã bỏ đi một mình như vậy.

Nàng nỗ lực vươn tay... Ngón tay mảnh khảnh bị người nắm giữ, gắt gao bao phủ.

Lòng của nàng, bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Là ai? Là ai cầm tay nàng? Là y đã trở lại sao?

Giống như từ trong ngủ đông đã lâu tỉnh lại, nàng gian nan mở mắt ra.

Một đôi mắt xanh sâu không thấy đáy, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.

Gương mặt luôn không biểu cảm, luôn lạnh lùng trước sau như một.

Tầm mắt chạm nhau, Vị Vãn có chút sợ sệt.

Sau khi ánh mắt lợi hại dừng lại ở trên mặt nàng thật lâu, y mân chặt môi mỏng, lông mi cụp xuống, Vị Vãn chỉ cảm thấy tay phải nhẹ buông, y dấu diếm dấu vết thu cánh tay về.

”Ngươi bị phong hàn.” Y đứng lên, bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng của ánh nến.

”Thực xin lỗi.” Nàng bình tĩnh nói xin lỗi, không quên câu nói “đừng liên lụy tới chúng tôi” trước khi tới nơi này.d∞đ∞l∞q∞đ

Giữa lông mày của y nhăn lại, lại không nói gì.

”Là ngươi mang ta trở về?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.

“Không phải” Y phủ nhận, “Người khác.”

”Ồ.” Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua kinh ngạc, ngay sau đó nàng lại mỉm cười nhìn y, “Mặc kệ như thế nào, cám ơn ngươi.”

Y trừng mắt nàng.

Cám ơn y cái gì? Y có chút buồn bực.

Y đứng tại chỗ, lẳng lặng chăm chú nhìn nàng.

Ánh sáng và bóng tối đan xen xuất hiện ở trên mặt nàng, khuôn mặt đẹp đẽ tái nhợt không có màu máu, mà nàng lại nhìn y cười thoải mái, ánh mắt cong thành hình ánh trăng... Cái loại biểu cảm chẳng hề để ý gì, ra vẻ kiên cường... Trong lúc nàng hôn mê y nghe thấy, nàng đè nén gọi hai chữ, nghe không rõ ràng, nhưng hẳn là tên một người... Trong nháy mắt nhỏ bé như vậy, trong lòng của y có một chút phiền chán, y có một chút hoảng hốt.

Y không biết bản thân bị gì, ở trong này ngồi một canh giờ, chỉ nhìn gương mặt ngủ của nàng. Trước mắt chuyện Ngạc Địch gấp bách vội vàng ở trên dây cung, chiến hay hòa là quyết định khó khăn, trong đầu chứa nhiều chuyện hỗn loạn không ngừng nghỉ, y không biết lúc nãy bản thân muốn gì, chỉ biết là khi bản thân nhìn thấy nàng vươn tay, kìm lòng không đậu đưa ra nắm lấy.

Cảm giác như vậy, thật tệ.

Kiếp sống chinh chiến, y thích cảm giác bày mưu nghĩ kế, đối với cuộc sống của chính mình cũng như thế. Nhưng gần đây khi gương mặt của người trước mặt này xuất hiện trong tầm mắt thì y sẽ hơi thất thần.

May mắn, chính là “hơi” mà thôi.

Y xoay người, cũng không quay đầu lại rời đi.

--- ------ ------ ------ ------ -----

Tình trạng thân thể vẫn luôn không chuyển biến tốt, bản thân Vị Vãn là đại phu lại càng thêm rõ ràng.

Thực ra cũng hoàn toàn không phải do phong hàn gây ra, cái loại mệt mỏi và mệt nhọc này, tràn ngập toàn bộ thể xác và tinh thần, thật mạnh đánh ngã nàng.

Chính nàng không muốn động.

Đờ đẫn nhìn chằm chằm màn che trên đỉnh đầu, đếm hoa văn phía trên, nghĩ cuộc sống cứ trôi qua như vậy, cũng không có gì không tốt.

Đột nhiên, một loại cảm giác mãnh liệt đang thực sự bóp chặt trái tim nàng.

Có người đang nhìn nàng.

Không biết vì sao, trong đầu nhất thời nhảy ra suy nghĩ như vậy.

Nàng chậm rãi quay đầu, một bóng dáng cao to chiếu lên ở một góc doanh trướng.

Canh tư, mọi tiếng động đã sớm im lặng, mọi người ngủ say, sao sẽ có người đứng ở nơi đó?

Ở trong nháy mắt đó tim đập càng kịch liệt hơn gần như làm nàng không chịu nổi.

Ngay sau đó, không biết ở đâu ra sức lực, nàng xốc mạnh chăn trên giường lên, ngay cả áo khoác cũng chưa khoác lên đã chạy vội ra ngoài.

Phát hiện phản ứng của nàng, gần như ở cùng một thời gian, bóng dáng kia nhanh chóng chạy đi.

”Đứng lại!” Vị Vãn chỉ còn kịp thấy từ xa cái bóng trắng kia lóe lên.

Nàng cắn răng, thân thể còn bủn rủn chưa khỏe, nàng thất thiểu đuổi theo từng bước.

Trong gió, có mùi thuốc nhàn nhạt.

Nước mắt nàng tuôn ra.

Chính là hơi thở như vậy, bao nhiêu ngày nhớ thương tới nay... Ngày đó hôn mê... Hóa ra không phải nàng ảo giác.

--- ------ ------ ------ ----

Trong đất hoang trống trải, chỉ có một mình.

”Ngươi ra đây!” Nàng bất lực nhìn khắp bốn phía, giọng nói mang theo nước mắt khàn khàn.

”Ta biết là ngươi, đã đến đây, vì sao trốn tránh không gặp?” Nàng nhẹ giọng năn nỉ, trong lòng đau nhức không chịu nổi, “Ta sẽ không hỏi ngươi vì sao rời đi, thầm nghĩ gặp lại ngươi một lần... Ngươi ra đây, được không?”

Đáp lại của nàng, chỉ có tiếng gió vô tình.

Nước mắt mãnh liệt, rét lạnh thấu xương tàn phá thân thể vốn ốm yếu, nàng ho khan kịch liệt, ho đến quỳ trên mặt đất không dậy nổi, bàn tay che miệng rủ xuống, trong lòng bàn tay là màu đỏ tươi nhìn thấy ghê người.

Hóa ra, nàng hoàn toàn bị bị thương nặng như vậy... Nàng cười khổ một cái, đưa tay lục lọi tìm kiếm đồ vật.

”Không thấy ta cũng không sao, cùng lắm thì tất cả trở lại như trước.” Nàng than nhẹ, nụ cười trên môi nhuộm màu đỏ mang theo một chút quyết tuyệt,“Ta nợ ngươi một mạng, trả lại cho ngươi là đúng.”

Nàng chưa nâng cánh tay, cổ tay đã tê rần, cục đá sắc nhọn vốn ở trong tay rơi ra.

”Ngươi làm cái gì?” Giọng nói súc tích trầm thấp tức giận lâu ngày không gặp vang lên ở trong bóng đêm.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên - trăng trong như nước, người trong trí nhớ đứng trước gió, xiêm y màu trắng tung bay phất phới.