Vị Vãn

Chương 33: Liên thủ




“Ngươi chỉ cần trả lời ta một vấn đề đó là được rồi.” Y có thói quen không có việc gì thì thích nói móc người khác, nàng cũng học được tránh nặng tìm nhẹ, “Này, rốt cuộc mùi vị của món mì này thế nào?”lê quý đôn

Tạ Khâm nhìn nàng nở nụ cười, gật gật đầu.

Bên ngoài doanh trướng có gió đêm thổi qua, hơi vang dội. Ánh nến hiện ở trên mặt y, làm đôi mắt màu xanh mê người kia càng thêm thâm thúy, Vị Vãn không khỏi có chút hoảng hốt.

”Nhìn cái gì?” Ánh mắt y chống lại cái nhìn của nàng.

”Nhìn người đẹp.” Vị Vãn chống má, tươi cười ấm áp giống như gió xuân

Bắt đầu từ khi nào, nàng có thể tự tại chế nhạo y như thế? Là vì hiểu y bề ngoài lạnh lùng, nhưng thực ra trong đáy lòng vẫn còn có một chỗ mềm mại?

Nàng cúi đầu thu dọn bát đũa, có chút tự giễu nở nụ cười – thực ra, y có tính cách gì, cũng không liên quan gì đến nàng.

Tạ Khâm lẳng lặng nhìn bên miệng nàng nở nụ cười không rõ có ý gì, như có điều suy nghĩ.

--- ------ --------

Bóng đêm đã không sâu thẳm dày đặc như mới vừa rồi nữa, mấy ngày liền ranh giới trăng lưỡi liềm cũng càng thêm mông lung, càng có vẻ tịch liêu.

”Tạ đốc quân.” Một giọng nói trong trẻo làm dừng bước chân của y.

”Tuyên huynh còn chưa ngủ?” Tạ Khâm xoay người làm vẻ kinh ngạc, bỏ xưng hô phía trước của Tuyên Dương, “Trong nửa đêm sương gió như thế, Tuyên huynh ở bên ngoài cẩn thận cảm lạnh nhé, nói đi nói lại, tài nấu nướng của Vị Vãn cũng không tệ, sớm biết thì lúc nãy nên gọi huynh cùng ăn chung cho vui.”

”Ý tốt của Tạ đốc quân Tuyên mỗ xin nhận.” Ánh mắt Tuyên Dương lạnh lùng, “Không nghĩ tới ngài cũng thích nói lời vô dụng.”

”Tạ mỗ một kẻ vũ phu, đương nhiên tật xấu rất nhiều, so ra kém hào phóng rộng rãi như Tuyên huynh rồi, vừa ra tay là có thể mua được nửa Ngạc Đích, thật sự là quốc gia may mắn, dân được phúc rồi.”

”Ai nói ta muốn mua Ngạc Địch?” Khóe miệng Tuyên Dương xuất hiện một nụ cười trào phúng.

Ánh mắt Tạ Khâm chợt lóe: “Đêm khuya đường dài, Tạ mỗ không dám chậm trễ, vẫn là Tuyên huynh nên vào màn trướng nói chuyện.”

--- ------ ------ ------ ---

”Cho nên, ngươi muốn Nhạn Sa*, không phải Ngạc Địch?” Tạ Khâm chỉ vào trên bản đồ, sắc mặt ngưng trọng lên.

(*Nhạn Sa (Yansha) cách khu Phiên Ngung 9km về phía Đông Nam. Thuộc trấn Lãm Hạch. Là bãi cát lớn đời Thanh, nhiều chim Nhạn bay đến đặt chân ở đây nên lấy tên là Nhạn Sa.)

”Đúng thế.” Tuyên Dương mỉm cười, “Dù sao ta ở trong mắt Xương Bình vương là đồ đệ không có tài phú mua danh chuộc tiếng, bán nửa Ngạc Đích ông ta sẽ đau lòng, nhưng Nhạn Sa nơi đất cằn sỏi đá này, ông ta cảm thấy lấy ra lừa gạt ta vậy là đủ rồi, ông ta kiếm tiền, ta vì nước mở rộng biên giới, tất cả đều vui vẻ.”

”Huynh và ta nghĩ giống nhau.” Tạ Khâm thẳng thắn thành khẩn mà đáp, “Thực ra chiếm Tang đổi Ngạc Đích lấy đất đổi đất cũng vô cùng khó khăn, Xương Bình vương sẽ không bởi vì hoàng thượng đã từng mất đất mà luôn canh cánh ghi nợ trong lòng, muốn một lần vất vả suốt đời nhàn nhã đoạt được Ngạc Địch thực tế nhất chính là dựa vào vũ lực.”

Mà Nhạn Sa bị coi rẻ nhất, chính là một địa phương nhỏ hoang tàn vắng vẻ, thực ra mặc kệ theo địa hình hay vị trí, nó đều là một cây cầu tốt.

”Chỉ là Xương Bình vương cũng không phải hạng người bình thường, trong triều ông ta cũng không thiếu người tài ba có chí hướng, sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấu mục đích của chúng ta.” Tuyên Dương chỉ ra chỗ sầu lo.

”Cho nên chúng ta phải đánh đòn phủ đầu, hiện tại lập tức chuẩn bị bố trí binh lực, một khi huynh bàn bạc được việc mua bán này, người ngựa của ta lập tức tiến vào chiếm giữ Nhạn Sa, như vậy bọn họ hối hận thì đã muộn.”

Chính là ai đi về phía Trần Vĩnh Niên nhắn dùm tin tức này? Tuy rằng là đánh chiến ngụy trang đàm phán hòa bình, nhưng Xương Bình vương phòng bị bọn họ rất nghiêm, binh lính đi nhất định sẽ ở dưới sự giám thị của bọn họ, cho nên tùy tiện phái người đi truyền tin, nhất định sẽ làm cho bọn họ nổi lên lòng nghi ngờ.

”Để Vị Vãn đi.” Như là nhìn thấu tâm tư của gã, Tuyên Dương chậm rãi mở miệng.

”Nàng?” Tạ Khâm có chút do dự, nhìn thù hận của nàng với Trần Vĩnh Niên...

”Nàng sẽ đi.” Trên mặt Tuyên Dương vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng, lại chắc chắn giống như tất cả đều ở trong bàn tay của y, “Nàng nhất định sẽ đi.”

”Vì sao?” Tạ Khâm nhìn thẳng vào y, xem nhẹ cảm giác khác thường trong lòng mình.

Tuyên Dương vẫn mỉm cười, không nói gì.

Vì sao? Chỉ có tự y biết - bởi vì, nàng là Vãn Nhi của y, trong năm tháng làm bạn sáu năm, có thật nhiều chuyện chỉ có bọn họ mới có thể lý giải và ăn ý, người khác vĩnh viễn sẽ không biết.

”Huynh đã là người của Hiền vương, lại vì sao tới tìm ta? Không sợ ta lâm trận phản chiến?” Khi y sắp bước đi khỏi, Tạ Khâm nhìn bóng lưng y hỏi.

”Lúc ba nước ở thế chân vạc, Thục Ngô cũng không liên thủ sao?” Tuyên Dương xoay người, khóe miệng cong thành tự tin ngạo nghễ, “Tối nay ta đã tới tìm huynh, tất nhiên ta biết sẽ không thất vọng, huynh nói đúng không, Tạ đốc quân?”

”Triều đình tranh giành, có người vì danh, có người vì lợi, dường như Tuyên huynh cái gì cũng không thiếu, ta có chút tò mò, rốt cuộc huynh vì cái gì?”

Tuyên Dương nhìn hắn hỏi lại: “Huynh vì cái gì?”

”Danh lợi.” Tạ Khâm không e dè mục đích của chính mình.

”Thẳng thắn.” Tuyên Dương mỉm cười, “Ta thích người thành thật.”

”Huynh còn chưa trả lời vấn đề của ta.” Ánh mắt Tạ Khâm sắc bén, “Là không muốn trả lời sao?”

Tuyên Dương lắc đầu: “Là không biết huynh có nguyện ý nghe hay không.”

”Ngược lại ta muốn biết có cái gì là ta không nghe được.” Tạ Khâm lơ đễnh nhíu mày.

”Ta chỉ bảo vệ người ta muốn bảo vệ.” Tuyên Dương nhìn hắn, từ từ lên tiếng.

Tạ Khâm biến sắc.

Tuyên Dương lẳng lặng theo dõi hắn, lập tức cười nhẹ, vén rèm đi ra ngoài.

Trở ra bên ngoài trước, dưới ánh trăng trên khuôn mặt tuấn tú thoáng cười ý lại có chút chua sót - cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, nói thật sự là như thế.

Rốt cuộc y biết một năm không thấy, hơi thở lạnh lùng trên người Vị Vãn làm y cảm thấy xa lạ là từ đâu mà đến rồi.

”Ngụy Vãn.” Dung Trạm đặt chén ngọc trắng trên tay xuống, tươi cười ôn hòa, “Muốn làm phiền cô nương một chuyện.”

”Vương gia khách khí rồi.” Vị Vãn vuốt viên ngọc đen trong tay, hoài nghi nhìn hắn, “Có việc cứ việc phân phó là được.”

Dung Trạm quay đầu nhìn về phía Tạ Khâm đang lau trường kiếm bên cạnh.

Người kia nhìn Vị Vãn một cái, chậm rãi mở miệng: “Bệnh của của Trần Vĩnh Niên tái phát, đại phu trong quân bó tay không trị được, muốn phiền toái cô nương trở về một chuyến.”

”Cạch.” Chén đen trong tay đập vào trên bàn, sắc mặt Vị Vãn khẽ cứng.

”Ông ta thì có bệnh gì?” Nàng khẽ cao giọng lên tiếng, “Bệnh lao phổi hay bệnh phong? Ta chạy trở về còn kịp không?”

”Vậy là cô nương không đồng ý trở về...” Dung Trạm dò hỏi chăm chú nhìn biểu cảm của nàng.

”Ta đi, ai nói ta không đi?” Vị Vãn ngẩng đầu, đón nhận tầm mắt của hắn, “Nên là người có địa vị như ngài đấy, Vương gia.”

”Tạ Khâm sẽ đưa phương thuốc cho cô nương.” Dung Trạm mỉm cười.

Phương thuốc? Vị Vãn có chút kinh ngạc nhìn phía Tạ Khâm.

Người nào đó đưa một tờ giấy cho nàng, trong ánh mắt nhiễm lên một chút tán thưởng.

Dung Trạm chỉ cho rằng nàng đơn thuần không thích Trần Vĩnh Niên, mà Tạ Khâm lại biết nàng ở dưới tình huống không rõ chân tướng còn nguyện ý trở về “xem bệnh” cho Trần Vĩnh Niên là khó xử nàng cỡ nào.

Vị Vãn nhìn nội dung trên toa thuốc, cùng với chữ ký tên do tự tay Tạ Khâm viết, không khỏi chấn động cả người, nhìn về phía hai người trước mắt.

”Vậy các ngươi ở chỗ này...” Có thể bị nguy hiểm không?

Trong lúc nhất thời nàng khó có thể nói rõ lo lắng trong lòng - dù sao phương hướng phát triển của kế hoạch, sẽ có rất nhiều chuyện xấu.

”Nhiều nhất năm ngày, chúng ta sẽ về.” Dung Trạm trả lời câu hỏi trong lòng nàng.

”Nếu năm ngày sau thì sao?”truyện chỉ đăng duy nhất tại

”Vậy thì không cần chờ chúng ta, để Trần Vĩnh Niên xin triều đình chiến.” Giọng điệu Tạ Khâm lạnh nhạt, giống như không phải đang nói đến đại sự sống còn, “Trong thư cũng đã nói rõ với ông ta rồi.”

”Ta hiểu rồi.” Vị Vãn cẩn thận cất tờ giấy đi, ngẩng đầu cười yếu ớt, ánh mắt thong dong, “Ta phải đi thu dọn hành lý ngay, đêm nay đi, miễn cho đến trễ ‘bệnh càng nặng’.”