Viên Mãn

Chương 65: Các hiển thần thông




Có sự hỗ trợ to lớn của đồng chí Lâm Tịch, đám cầm thú tinh thần sung mãn, bọn họ từ nhỏ đã vừa thích vừa sợ tiểu lão thái thái này, lúc đám con trai đánh nhau, luôn có người phụ nữ này ở phía sau hò hét, cổ vũ vỗ tay nói với bọn họ: “Là nam tử Hán thì đến đánh nhau đi!” Khi đám con gái bị ức hiếp khóc, luôn luôn sẽ xuất hiện người phụ nữ này xoa đầu an ủi nói: “Đừng có khóc, dùng nắm đấm đánh trả!”

Nếu như vào mùa đông, đồng chí Lâm Tịch sẽ đem bản thân mình bọc cho ấm áp hoặc là được đồng chí Lục Quang Vinh nhắc nhở kiếm thêm một chiếc bịt tai một đôi găng tay gì đó chạy ra ngoài xem đánh nhau, miệng vừa phả ra khói trắng vừa chỉ huy nói: “Pháo Pháo! Đá chân trái! Ai vậy chứ! Cháu nên khua đấm! !”

Nếu như là mùa hạ, đồng chí Lâm Tịch sẽ cầm theo một cây kem mát lạnh ngồi dưới gốc cây hoặc là dùng mái hiên che nắng, rất nhàn nhã nói với đám nhóc con đang tay đá chân đấm dưới ánh nắng rừng rực: “Tốt tốt, ra quyền có lực, ha ha! Không tồi không tồi, aiz aiz, ai đánh thắng dì sẽ mua kem cho ăn! !”

Đương nhiên, nếu như là đánh nhau không có nguyên nhân không đại biểu cho chính nghĩa, người phụ nữ này cũng sẽ xuất hiện như vậy, không lỗ nào không vào, bất kể là lúc nào, bà nắm rõ những bí mật vụn vặt nhất trong đại viện, bà sẽ nói: “Bố mẹ các cháu không ném bỏ nổi con người này! Dám ức hiếp kẻ yếu tất cả chạy 50 vòng sân thể thao cho lão nương!”

Lâm Tịch ở trong mắt của đám cầm thú trong đại viện, là đặc biệt, là chính nghĩa, là rất có địa vị.

Giống như vậy, ở trong mắt Lục Hạo ——

Có một người mẹ như thế này, có thể nói là may mắn, nhưng bây giờ, cũng có thể nói là đau đầu.

Quản Tử và Liên Dịch hai người cười gian trá nắm tay đưa lên trên, hếch cằm lên với Lục Hạo, Lục Hạo nhướn mày lên, “Muốn làm gì!”

Ai da da, Lục Tử cậu không cần phải nghiêm túc như vậy! Chúng tôi đều qua được cậu không cần sợ, chúng tôi sẽ nhẹ nhàng thôi!”

Ngữ khí thiếu đòn loại này khiến Lục Hạo rất khó chịu, muốn đem khuôn mặt xinh đẹp còn hơn của con gái ở trước mặt này rạch nát hoặc là cầm đi hầm canh.

Lâm Tịch rất hài lòng gật đầu, vẫy vẫy tay với Đại Pháo, Đại Pháo lật đật khom eo điều chỉnh tướng mạo của một nô tài, thỉnh an lão phật gia đúng quy củ rồi với ươn thẳng eo dậy, hỏi một tiếng: “Lão đại người có gì chỉ thị?”

Lâm Tịch cười híp mắt dùng lòng bàn tay vỗ vào cơ hai múi của Đại Pháo nói: “Pháo Pháo cơ bắp đầy người cháu luyện tập không tồi! Hôm nào đưa cô gái nhỏ về cho dì xem nhé!”

Đại Pháo nghĩ đến phù dâu đứng bên cạnh cậu hôm nay, cười ngốc nghếch, “Sắp rồi! Sắp rồi!”

Thực ra, loại sự việc tử vi cũng không viết này cũng chỉ có anh chàng cơ bắp thần kinh ba tếch ba toác như thế này mới cảm thấy nhanh.

Lâm Tịch ừm một tiếng chỉ vào con trai mình nói: “Dì biết những năm này Lục Tiểu Hạo ức hiếp cháu, Pháo Pháo cháu yên tân, hôm nay phóng tay thoải mái đi dì ủng hộ cháu!”

Lục Hạo thở dài ở trong lòng, mẹ à… rốt cuộc ai mới là con trai ruột của mẹ?

Lâm Tịch muốn nói đó là: Thực ra lão nương cũng chẳng dễ dàng gì, sinh được thằng con trai ưu tú như thế này từ nhỏ đến lớn chẳng có chuyện gì phiền lòng Lục Tiểu Hạo đến khóc lóc nhõng nhẽo với lão nương cũng chẳng có, thực sự là buồn bã bao nhiêu năm nay rồi, hôm nay, nhất định phải náo nhiệt một chút!

Sau đó, Lục Tiểu Hạo con hôm nay nhất định phải giống con người cho lão nương đó! ! !

Một kì vọng nhỏ bé của người mẹ này, Lâm Tịch cảm thấy đã sắp bị chính mình làm cảm động đến rơi nước mắt rồi.

******************************************

Tông Chính Hạo Thần cảm thấy, dù sao thì hoàng thái hậu đã nói như vậy rồi, nếu còn không xuống tay tức là quá thiếu nể mặti.

Ôm lấy chiếc eo mềm mại của cô gái nhỏ nhà mình, Đồng Tiểu Điệp nhìn Tông Chính Hạo Thần cười, đã biết rồi, “Ông xã, liệu sau khi xảy ra chuyện chúng ta có bị báo thù không?”

Tông Chính Hạo Thần cúi đầu xuống nói một câu: “Xem anh đây.”

Thế là, một giây sau đó Lục Hạo muốn thề với trời sau này anh sẽ không chuyển một đồng tiền đầu tư nào nữa vào thành phố L!

Lục Ninh lên phía trước đập tay với Tông Chính Hạo Thần, hơn nữa khen ngợi nói: Hạo Tử anh thật sự là rất được đó! Tiểu Hồ Điệp chồng chị thật là đẹp trai!”

Bởi vì Tông Chính Hạo Thần nói: “Anh thích nhất là 18 kiểu sờ! Lục Tử cậu nghiêm túc như thế này sẽ không tức giận đâu nhỉ? Hay là cậu cảm thấy hôm nay rất không vui vẻ mới lật mặt? Ờ, lẽ nào cậu không muốn? Bọn tôi năm đó đều không sợ cậu có phải là đàn ông không?”

Lục Hạo muốn nói tôi đương nhiên là đàn ông, tôi không phải là đàn ông con trai tôi từ đâu chui ra chứ, từ trong đá nứt ra à? !!

Nhưng, lại thêm một giây nữa, Tông Chính Hạo Thần nói: “Lục Hạo cậu là đàn ông thì đừng có ghi hận chúng tôi ở trong lòng, chúng tôi vì cậu hôm nay trước trước sau sau sắp xếp bao nhiêu cậu cẩn thận nghĩ xem”

Vừa nói anh ta vừa vỗ vỗ vào cơ bắp rắn chắc của Đại Pháo nói: “Nhìn xem, Pháo Pháo của chúng ta cũng gầy đi rồi! !”

Trọng điểm trong lời nói này khiển đám cầm thú trong đại viện lần lượt gật đầu, Quản Tử kéo mở chiếc áo sơ mi đẹp đẽ của mình hét nói: “Nào nào nào, đều đến xem đi, em cũng gầy đi chỉ còn lại xương sườn Lục Tử anh là kẻ chủ nghĩa tư bản! !”

Liên Dịch giữ dưới cằm của Quản Tử nâng lên cần thận xem xét một lượt nói: “Gầy đi rồi, buổi tối chạm vào thấy lạ, Quản Tiểu Thiên hình như anh không còn xinh đẹp như trước đây khuôn mặt cũng sắp nhỏ hơn cả em, thật sự là chẳng thích đứng cùng với anh nữa!”

Quản Tử kẻ hát người bè với bà xã nhà mình, nhảy lên hét lớn: “Lục Tử cậu phải chịu trách nhiệm cho tôi! Tiểu Dịch nhà tôi không cần tôi nữa rồi đó! !”

Đã náo nhiệt như thế này rồi, Chiêm Nghiêm Minh người đàn ông không cam chịu chuyện bà xã của mình luôn đi khen người khác cũng đứng ra rồi, chỉ vào ngăn kéo nói: “Đem đồ vứt hết cả đi, dù sao sau này cũng không dùng đến nữa.”

Lục Ninh quay đầu cho một ánh mắt tán tỉnh, xông đến chỗ ngăn kéo đầu tiên.

Chiêm Nghiêm Minh thầm tự thưởng thức ánh mắt cô gái của mình cho, không ngừng hồi tưởng lại!

Nhưng mà, ngăn kéo mở ra, bên trong rất sạch sẽ.

Lục Ninh muộn màng phản ứng lại được… khốn! ! chẳng trách vừa rồi Lục Hạo anh lại nhường mở đường! ! Em đã biết không có đơn giản như vậy mà hóa ra là như thế này! !

Lâm Tịch hiếu kì xán đến nhìn một cái, nói rằng: “Ồ, dùng hết rồi? Nhanh như vậy!”

Câu nói này, chỉ có thể là thể hiện sự dũng mãnh của Lục Hạo, thế là, Lục Hạo cảm thấy, mẹ ơi, mẹ vẫn là mẹ ruột của con!

******************************************

Đẩy đẩy gọng kính thói quen, Lục Hạo hắng hắng giọng, giọng nói thấp trầm mà lại thu hút được toàn bộ sự chú ý: “Trò chơi gì đó mọi người không cần nghĩ nữa, muốn nghe thì tìm chỗ ngồi xuống đi, nghe xong thì lập tức biến mất cho tôi.”

Sau đó, chỉ chỉ vào Đồng Tiểu Điệp cầm DV nói: “Tiểu Hồ Điệp em đến đây, chắc tay quay cho tốt, ờ, quay bà xã anh xinh đẹp một chút.”

Mọi người lần lượt giao lưu bằng ánh mắt, ý nghĩa là: Chuẩn bị xong rồi? Lục hồ ly làm gì mà làm? ! !

Lâm Tịch khe khẽ thở dài, aiz… đã biết đám nhóc con này làm không được mà, vẫn là để lão nương đích thân xuất mã!

Cần thiết, nhảy lên một cái, vào lúc này nếu không dậy được thì cũng chẳng thể dậy nổi nữa! ! ! ! Như vậy sẽ lãng phí trường hợp đặc biệt Tiểu Vinh Vinh cho bà ra ngoài gây náo nhiệt biết bao nhiêu! ! !

“Lục Tiểu Hạo lão nương chẳng thèm nghe cái thứ quỷ gì hết! ! Sờ 18 kiểu thực thực sự sự cho lão nương! ! Sờ thoải mái rồi lão nương mới đi nếu không con đừng mong nghĩ đến! ! !”

Lục Ninh dựa hơi mẹ cũng cáo giả oai hùm ở hiện trường, phụ họa theo: “Đúng đúng, không muốn không muốn, sờ! Mẹ nói muốn xem sờ!”

Thực ra có thể chỉnh được Lục Hạo là rất tốt, nhưng mà, trong lòng đám cầm thú ở hiện trường chỉ có một suy nghĩ, may quá, mình không có người mẹ và em gái như thế này!

Lục Hạo cười, cười với Lâm Tịch, anh nói: “Sẽ không khiến mẹ thất vọng.”

Lâm Tịch ngồi vững xuống dưới ghế, được thôi, thế lớn đã mất, những kẻ vô dụng này! ! ! !

Lục Ninh bỗng chốc liền rúc vào trong lòng của Chiêm Nghiêm Minh, yếu ớt nói: “Anh Tiểu Minh em rất sợ hãi!”

Chiêm Nghiêm Minh muốn nói, thần lực mạnh mẽ hăng hái lúc vừa rồi vì sao lại không thấy đâu nữa?

******************************************

Hoàn cảnh ồn ào cuối cùng đã được cải thiện, Lương Ngữ Hinh được Lục Hạo dắt tay đặt xuống bên giường, sau đó, toàn hiện trường im ắng đến mức rơi một cây kim cũng có thể nghe thấy, bởi vì, Lục Hạo quỳ một chân xuống.

Đại Pháo dụi dụi mắt lại dụi dụi mắt.

Tông Chính Hạo Thần mỉm cười cũng nắm tay cô gái nhỏ của mình.

Chiêm Nghiêm Minh cúi đầu nhìn bà xã nhà mình cảm thấy cầm thú này may mà anh làm ra được.

Chỉ có Quản Tử không nhịn được bạo phát ra: “… Khốn! ! ! !”

Liên Dịch rất nhanh chóng bịt kín miệng của anh ta lại, dùng miệng của mình.

Lúc này, Lâm Tịch cảm thấy, hôm nay đến sai rồi, sớm biết thì cùng đi ngủ với Tiểu Vinh Vinh còn hơn… hoặc là… nên để Tiểu Vinh Vinh cùng đến nhìn một chút học hỏi một chút! ! !

Loại ngưỡng mộ đố kị này nếu là với con trai của mình, thì nên nuốt vào bụng thì tốt hơn.

Lục Hạo gỡ kính xuống, ngẩng đầu nhìn cô gái mình yêu thương, trong lòng cảm khái rất nhiều.

Lương Ngữ Hinh nhìn ngó xung quanh và căng thẳng muốn kéo người đàn ông đang quỳ dưới đất lên, nhưng mà, trên đầu gối của người đàn ông này như lắp nam châm có lực hút mạnh.

Lục Hạo hơi nâng người lên một chút khẽ giọng nói: “Tuy đã đồng ý với em phải nói riêng, nhưng mà Tiểu Ngữ, hôm nay tình hình như thế này, nếu như anh không làm chút gì đó đám cầm thú này sẽ không chịu đi, cho nên, em ấm ức một chút vậy, buổi tối anh lại tử tế bồi thường cho em.”

Hơi thở phả vào gò má, khuôn mặt vốn dĩ đã rất kiều diễm càng thêm tỏa sáng, Lương Ngữ Hinh sờ sờ mặt của mình, ngốc nghếch nhìn Lục Hạo.

Lục Hạo cười, khẽ cào qua chóp mũi của cô, “Nghe cẩn thận, anh luyện rất lâu rồi.”

Lâm Tịch nhìn nhìn đám thanh niên xung quanh từng đôi từng đôi thân thân thiết thiết, rồi lại nhìn nhìn con trai mình đang quỳ dưới đất, thật sự cảm thấy, lão nương bây giờ mất tích có còn kịp không?

Duy nhất một mình Đại Pháo chưa kết hôn chưa có bạn gái lại cho rằng: Ừm, phải học tập thật tốt, sau này theo đuổi con gái có thể dùng! !

Thế là, trong lịch sử của đại viện thời gian giày vò lâu nhất lại là xảy ra với Lục Hạo 35 năm nay ở trong đại viện náo loạn không có gì không thể làm.

Cho nên nói… mĩ danh Lục hồ ly khiêm tốn đen tối không phải là bỗng dưng mà có! !