Vĩnh An

Chương 79: Trộm trời đoạt ngày




"Cho nên", ta nhẹ giọng nói: "Ngươi sớm chuẩn bị sẵn sàng, phải cưỡng ép ta nhập kinh ?". Quen biết từ nhỏ, ta sẽ không thể không biết tính tình của hắn, câu nói vừa rồi kia tuy là hỏi, nhưng nếu Lý Long Cơ không có an bài trước, quyết sẽ không dễ dàng nói ra tình hình thực tế. Lý Long Cơ nhíu mày: "Vì sao nói như thế?" Ta tiếp tục nói: "Hiện nay Lý Thành Khí ở xa ngoài ngàn dặm, Thái Bình đã về Trường An trước, chỉ có ta và ngươi ở lại Tam Dương cung này. Ngươi lưu lại tới bây giờ không chỉ là vì để Triệu Cơ sinh hạ đứa nhỏ, lấy cớ danh chính ngôn thuận hồi kinh, mà còn là đang chờ cơ hội..."

Chờ cơ hội dẫn ta đi.

Trong đầu bay xẹt qua tất cả khả năng, nghĩ rằng ta đối với hắn mà nói, vô cùng có giá trị lợi dụng.

Bỗng nhiên một hình ảnh hiện lên, là đêm đó, khi Tiên Huệ bị ban chết, Lý Long Cơ có nói:

"Không phải nàng là người của đại ca sao? Nàng có biết huynh ấy có mật lệnh thân tín? Nàng cho là huynh ấy đối với nàng thật sự là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn* sao?"

*Biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết

"Từ khi huynh ấy làm Vĩnh Bình quận vương đã bắt đầu gầy dựng thế lực, năm đó vừa lên ngôi Thái tử liền vạch kế hoạch bức vua thoái vị, việc đó nàng biết không? Nàng tới cầu ta mà không nghĩ, đại ca có thể đưa nàng cái gì, huynh ấy chân chính cho nàng cái gì!"

Lòng ta lạnh run, ngẩng mạnh đầu nhìn hắn.

Lý Long Cơ biết, hắn vẫn biết Lý Thành Khí từ lúc bắt đầu làm Thái tử, được Địch Nhân Kiệt nâng đỡ, ngay tại Đại Minh cung trong yên lặng gầy dựng thế lực của chính mình... Cho nên khi đó hắn liền thử ta, thử xem ta có biết mật lệnh thân tín của Lý Thành Khí hay không !

"Năm đó ta cầu ngươi cứu Tiên Huệ, ngươi chỉ nói mình bất lực, trong lúc vô tình để lộ ra việc Lý Thành Khí có thân tín mật lệnh", ta thấy trong mắt Lý Long Cơ hiện lên một tia kinh ngạc, càng khẳng định suy đoán của mình: "Khi đó ngươi chỉ biết, ta từng đến Thọ Xuân vương phủ, nên lúc ấy ngươi liền thử ta, dùng sinh tử của Tiên Huệ để bức ta, xem ta có thật sự biết đến đạo mật lệnh kia hay không ?"

Ta dường như đang nói với chính mình, cố sắp xếp những suy nghĩ lung tung trong đầu.

"Ngươi ủy khuất cầu toàn nhiều năm, dựa vào Thái Nguyên Vương thị, ở Lộ Châu ba năm có thế lực của chính mình, nhưng là ngươi vẫn như cũ đánh không lại Lý Thành Khí". Ta làm dịu cảm xúc, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh: "Khi chàng được Chương Hoài Thái tử ân sủng, ngươi còn chưa sinh ra. Khi chàng được phong làm Thái tử, ngươi còn nằm trong tã lót. Khi chàng bắt đầu bày bố thuộc hạ bên cạnh Hoàng cô tổ mẫu, ngươi mới chỉ là một đứa nhóc. Lý Long Cơ, cái ngươi đánh không lại Thành Khí chính là thời gian, còn có thế lực nhiều năm trong cung của chàng." Một câu cuối cùng, ta không nói.

Danh vọng.

Thứ Lý long Cơ thiếu, chính là danh vọng.

Hiện nay Lý gia đang giữ ngôi vua, mặc dù hắn muốn soán vị cũng phải cần một lý do danh chính ngôn thuận. Âm mưu dương mưu trong đó, ta tất nhiên đoán không ra. Nhưng ta cũng hiểu được, dù có thể kéo được người đang ngồi trên ngai vàng kia xuống, thì vẫn còn huynh trưởng Lý Thành Khí ở đây. Nếu hắn không có công lao hơn người, thì làm sao có thể khiến cho cả triều văn võ ủng hộ Lý Tam lang hắn.

Lý Long Cơ trầm mặc, chỉ nhìn thẳng vào mắt ta, không một chút trốn tránh.

Trong nội điện truyền đến từng đợt xôn xao rối ren, hình như là Triệu Cơ bỗng nhiên chuyển biến xấu, chốc lát sau liền có ngự y bước vội ra, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Lý Long Cơ khiển trách trước: "Lui ra!". Ngự y kia ngẩn ngơ, bùm một tiếng quỳ xuống: "Phu nhân nàng..."

Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng, ngắt lời nói: "Nghe đây, bổn vương chỉ có một câu, nếu hôm nay không bảo đảm tính mạng tiểu công tử, các ngươi đều phải đầu người rơi xuống đất!". Thân hình ngự y run rẩy, hoang mang hoảng sợ liếc nhìn Lý Long Cơ một cái, rồi quỳ lui về nội điện...

Dần dần, âm thanh xì xào từ nội điện yếu đi, nơi này trở về sự tĩnh mịch nặng nề ban đầu.

Lý Long Cơ quay đầu lại, cuối cùng ngữ khí thở dài nói: "Vĩnh An, mỗi một câu nàng nói vừa rồi, đều làm cho ta nghĩ tới năm đó ta gặp nàng ở ngoài Phượng Dương môn. Nhiều năm qua, có phải duy nhất một lần đó là nàng thật tâm che chở ta, còn lại đều là vì đại ca ?" Đáy lòng ta run lên, vấn đề này, ta từng cho hắn đáp án thật sự.

Mặc dù là ở ngoài Phượng Dương môn... Ta cũng là vì Thành Khí.

Lý Long Cơ dường như đã quên ta từng trả lời hắn, chỉ khẽ nhếch khóe môi: "Vừa rồi nàng còn chưa nói dứt lời, ta còn thua đại ca là ở danh vọng. Cho nên lần này ta cần phải giành trước huynh ấy, lập được kỳ công". Giọng của hắn dần nhu hòa xuống: "Vĩnh An, lúc trước ta xác thực có ý định thử nàng, nhưng hôm nay ta đã có tự tin không cần dựa vào thế lực của đại ca, tự mình ta có thể nắm giữ Đại Minh cung. Mang nàng đi, là sợ nàng rơi vào tay kẻ có tâm, nguy hiểm tới tính mạng."

Ta nhìn hắn, trong đôi mắt kia chỉ có lo lắng tràn đầy.

"Nàng là nữ nhân Lý Thành Khí sủng ái nhất, là thân mẫu của hai đứa con huynh ấy, có thể bức đại ca đi vào khuôn khổ chỉ có nàng". Giọng Lý Long Cơ có chút chua chát: "Ở trong mắt nàng, dường như chỉ có ta đây là tính kế nàng, mấy năm nay hổ rình mồi ngôi vị hoàng đế đâu chỉ có mình ta ? Lúc này mặc kệ nàng nghĩ như thế nào, đều phải theo ta đi."

Lòng ta trầm xuống, không ngờ hắn có thể giải thích rõ ràng với ta.

Giờ khắc này lại giống trở về năm đó, những ngày hắn đối với ta tri vô bất ngôn, những lời này, ta thật sự có thể tin sao?

Phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, Thẩm Thu cầm khăn trắng ướt nước, lau hai tay: "Thân mình phu nhân ít nhất phải tĩnh dưỡng ba tháng". Hắn như không nhìn thấy Lý Long Cơ đang giữ cổ tay ta, lời nói vẫn thong thả nhẹ nhàng: "Quận vương nếu muốn về kinh, chỉ sợ vị phu nhân này không thể chịu đựng được.”

Lý Long Cơ không để ý lắm, chỉ buông tay ta ra: "Vậy một đường đều trông cậy vào Thẩm tiên sinh."

Thẩm Thu cười cười: "Làm hết sức."

Lý Long Cơ không nói thêm gì nữa, lập tức phân phó người chuẩn bị khởi hành.

Khi ta và Thẩm Thu được mời ra chính điện, đã có xe ngựa chuẩn bị tốt đang chờ, ta biết không còn cách nào trốn tránh, chỉ cười khổ nhìn Thẩm Thu: "Lần này ngươi đến là trùng hợp? Hay là Thành Khí cố ý sắp đặt ?" Thẩm Thu khẽ nhướng mày, cười nói: "Tất nhiên là quận vương cố ý hại ta", hắn chỉ chỉ xe ngựa: "Lên xe trước nói sau."

Lời Thẩm Thu còn chưa dứt, trong xe ngựa vang lên tiếng của Tự Cung, mành che bị xốc lên, Tự Cung quả thực liền nhô đầu ra, cười gọi mẫu thân. Ta đang định lên tiếng trả lời, Lý Long Cơ đã cười lớn đi qua trước, một phen ôm lấy Tự Cung: "Có muốn cưỡi ngựa cùng thúc phụ ?" Tự Cung có vẻ vô cùng thích thú, ôm cổ Lý Long Cơ gật đầu: "Nếu mẫu thân đáp ứng, Tự Cung sẽ theo thúc phụ cưỡi ngựa."

Ta đang do dự có nên hay không, Lý Long Cơ đã nghiêng đầu, nhìn ra lo lắng của ta: "Ở cùng ta hay là ở trong xe cùng nàng đều là theo ta, nếu ta muốn hại con nàng, cũng sẽ không tự mình động thủ." Tự Cung cái hiểu cái không, vẫn chưa hiểu hết ý tứ trong lời nói Lý Long Cơ, lại thấy ta lo lắng, liền nghĩ nghĩ, mới thử cam đoan nói: "Mẫu thân, con sẽ rất ngoan."

Ta bất đắc dĩ cười, gật đầu nói: "Đi thôi."

Khi ta và Thẩm Thu lên xe ngựa, Niệm An ngồi trong xe liền vươn hai tay, bổ nhào lòng vào ta, làm nũng gọi: "Mẫu thân." Ngày thường giờ này, Niệm An sớm ngủ say, hiện tại nhìn con gái không kiên trì được nữa, trên mặt mệt mỏi buồn ngủ. Ta ôn nhu nói: "Ngủ đi, mẫu thân ôm con ngủ." Niệm An dạ nho nhỏ, nhắm mắt lại.

Thấy nàng ngủ sâu, ta mới nhẹ giọng hỏi Thẩm Thu: "Thành Khí đã dự đoán được sự tình hôm nay?"

Thẩm Thu gật đầu, cũng hạ giọng: "Từ lúc hắn thu được tin tức biên cương báo nguy, đã làm chuẩn bị", dừng một chút: "Vĩnh An, ngươi nên hiểu hắn, nếu là biên cương báo nguy, hắn nhất định phải xuất binh, nhưng ngươi đối với hắn mà nói lại vô cùng quan trọng." Ta gật đầu, tiếp lời: "Lần này Thành Khí gần như mang đi hết tất cả thân tín, mặc dù lưu lại một ít thân binh bảo vệ mẫu tử chúng ta, nhưng vẫn là thế lực đơn bạc. Mà thiên hạ này ngoại trừ Thành Khí, có năng lực bảo vệ chúng ta chu toàn chỉ có Thái Bình và Long Cơ."

Hai người này, nếu có thể bảo vệ chúng ta chu toàn, cũng có thể dễ dàng đoạt đi tính mạng của chúng ta.

Niệm An tựa hồ mơ thấy cái gì, chợt níu tay áo ta rất chặt, ta chậm rãi vỗ vỗ lưng con gái, nhẹ giọng dỗ dành an ủi. Một lát sau, mới nắm tay Niệm An xoa xoa.

Tự Cung cực kì giống ta, còn mặt mũi Niệm An ngược lại giống Thành Khí.

Ta ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Am, trước mắt hiện lên ngày ấy, vẻ mặt khi chàng đứng thổi sáo.

Lý Long Cơ có mưu đồ đoạt vị, Thái Bình làm sao không có?

Thành Khí, giữa cô cô và em ruột, chàng đúng là vẫn còn tin Lý Long Cơ.

Ta nhìn Thẩm Thu, bỗng nhiên bật cười: "Thành Khí tin ai, cũng chính là đem cơ hội nhường cho người đó. Thẩm Thu, ngươi và chàng nhiều năm tương giao, có nhìn ra là từ khi chàng mang binh rời đi, đã quyết định buông tha cho việc đoạt vị ?" Thẩm Thu thở dài, nói: "Giờ ngày này, nếu hắn muốn tranh ngôi vị hoàng đế, dễ như trở bàn tay. Lý Long Cơ bằng lòng bảo hộ ngươi, nhưng cũng sẽ không chịu từ bỏ cơ hội lần này. Nay khúc mắc lớn nhất của Thành Khí hắn chính là huynh đệ thân sinh của mình, ngươi cho rằng hắn thật sự có thể nhẫn tâm cùng Tam lang huynh đệ tương tàn?"

Ta cười cười, lắc đầu nói: "Từ đêm hôm đó lúc chàng cứu ta ở hồ Thái Dịch, ta chỉ biết, chàng có rất nhiều thứ không đành lòng." Năm đó ta chỉ là một cô gái không quen biết, chàng vẫn có thể mạo hiểm cứu ta, thì hiện tại làm sao chàng có thể chĩa đao đối địch với đệ đệ ruột mà chàng đã bảo vệ hai mươi mấy năm cho được.

Thẩm Thu nghe ta nói như thế, ngược lại nảy sinh hứng thú: "Nói tiếp nói tiếp, ta ép hỏi Lý Thành Khí mấy năm, cũng hỏi không ra tình huống tại sao các ngươi quen biết." Loại chuyện này, bắt ta kể ra thế nào ? Ta lườm Thẩm Thu một cái, cười mỉa: "Vậy ngươi đợi chàng trở về, tiếp tục hỏi đi." Thẩm Thu nổi giận híp mắt, ta lại giả bộ không thấy, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy ngữ khí Thẩm Thu thoải mái, lại khó nén cảm xúc lo lắng. Không ai biết Lý Thành Khí lựa chọn là đúng hay sai, hôm nay kẻ địch lớn nhất của Lý Long Cơ là hoàng đế, sau hoàng đế có lẽ chính là Thái Bình.

Sau Thái Bình là ai?

Nếu Lý Long Cơ may mắn ngồi lên ngôi hoàng đế, hắn có khả năng đem mũi đao chuyển hướng sang ca ca của mình ?

——————————————————————————

Thẩm Thu đối đãi với người bệnh trước giờ vô tư vô tâm, quả nhiên là tận tâm tận lực chữa trị.

Đến Trường An, Triệu Cơ đã có thể đi lại. Nàng đối với ta vẫn như trước là tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn, cũng bắt đầu bóng gió thăm dò chuyện ta cùng với Lý Long Cơ lúc xưa. Có khi Đông Dương nghe được hai ba câu, lập tức liền nổi giận, thậm chí cố ý quăng vỡ khay trà chặn đứng lời Triệu Cơ, hoặc là lấy Niệm An làm lý do, trực tiếp tiễn khách.

"Đông Dương", ta bất đắc dĩ nhìn nàng: "Chúng ta dù sao cũng đang ở tại Lâm Tri vương, mọi sự thu liễm chút." Đông Dương khẽ hừ một tiếng, vừa cắt tim đèn cầy, vừa nói: "Cao thấp trong phủ này, người nào không biết là nơi này không thể tự tiện vào, ả Triệu Cơ này thật sự nghĩ rằng mình được sủng, liền dám đến đây hỏi đông hỏi tây ?" Nàng tức giận không xả được, tay càng run lên, hoàn toàn cắt trụi hết ngọn đèn...

Ta đúng lúc đang cười nghiêng ngả, Hạ Chí bỗng nhiên vội vàng chạy vào, sắc mặt tái nhợt quỳ gối xuống.