Vĩnh Dạ Chi Phong

Chương 62: Cha Duy and mẹ Duy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh cuối cùng Victor nhìn thấy, là Tyler lẳng lặng đứng trong góc phố hẻo lánh, nhìn người thầy cuối cùng mình quan tâm rời đi.

Hắn lúc đó rõ ràng đã trưởng thành từ rất lâu, nhưng lúc nhìn vào bóng lưng ấy, lại bỗng biến thành Tiểu Tyler thời điểm nhỏ tuổi nhất, mọc răng nhỏ sắc bén.

Tiểu Tyler ấy không khóc, không nói gì, thậm chí trên mặt không có một biểu cảm dư thừa.

Sau khi hắn lẳng lặng nhìn xong, thì tự đi về nhà, rồi ngồi trên một chiếc xích đu.

Có lẽ Tyler không ý thức được, nhưng Victor chợt nhận ra: Khung cảnh này, rất giống mẹ của Tyler. Bọn họ ngồi trên chiếc xích đu, trầm lặng, không có phẫn nộ, cũng không có thương tâm, giống như đã mất đi một loại năng lực nào đó.

Sau đấy hồi ức của Tyler liền chấm dứt, đây chính là toàn bộ thuở ấu thơ của hắn.

Hết thảy những tháng năm hồn nhiên của hắn, cộng lại cũng chỉ có mấy năm ngắn ngủi, gần như chỉ chiếm một phần ngàn trong nhân sinh của hắn mà thôi.



Sau khi đi ra khỏi con đường vận tốc siêu ánh sáng, tàu y tế không ngừng không nghỉ đi tới Bệnh viện đa khoa, sau đó chính công tác chuẩn bị làm giải phẫu.

Trước khi công tác kết thúc, Victor bị đuổi ra ngoài.

Bác sĩ bày tỏ: Cuộc phẫu thuật này sẽ phải kéo dài đến mấy ngày, trong lúc đó có một khoảng thời gian không thể có bất cứ sự quấy rầy nào. Vậy nên người thân  tốt nhất nên về nhà chuẩn bị và chờ đợi, không cần lo lắng quá, cũng không cần ở trong bệnh viện làm vật trang trí.

Victor tất nhiên là lo muốn chết, nhưng cậu không muốn gây cản trở cho nên cầm máy thông tin chuyên dụng cho người nhà nhìn chằm chằm vào tình hình phẫu thuật, tự mình về nhà trước.

Trước đó đã nói qua, cha Victor là người Đế quốc Chu Tước, mẹ cậu thì không phải. Hai người bọn họ thực ra ở trên hành tinh cách đó không xa.

Lần này Victor trở về, không thể không bị mẹ cậu gọi về tra hỏi một chuyến.

Mẹ Duy là kiểu phụ nữ của sự nghiệp, sinh ra ở Liên Minh Triều Dương, vẫn luôn lăn lộn cho tới địa vị hiện tại, sau đó kết hôn với cha Duy, vậy đó.

Vợ chồng hai người ngồi đối diện với Victor, đầu tiên mẹ Duy nói: “Chịu quay về rồi?”

Victor mím môi.

Mẹ Duy nói: “Trốn tránh mẹ xa như vậy, còn theo học ba học vị, cuối cùng nghĩ kỹ bản thân muốn tiền? Mở cái công ty nghèo nàn nứt nẻ gì, còn lừa công tử nhà Moffat đi làm công cho con ——kết quả đụng phải streamer nho nhỏ, bị ép lên tòa?”

Victor nói: “Con mở công ty kia không phải vì tiền…”

“Lên toà là vì tiền” Mẹ Duy vắt chéo chân, cao quý lãnh diễm nói, “Giờ con nói lại cho mẹ một lần nữa, tri thức quan trọng hay quyền tài quan trọng?”

Tiểu Khả kiên trì nói: “Tri thức quan trọng!!”

Mẹ Duy bưng cốc cà phê lên, lạnh lùng nói: “À, cho nên từ chức tổng giám đốc, muốn làm gì? Mở tiệm cà phê hay là cửa hàng bán hoa? Dạo chơi ở Địa Cầu hay là góc cùng ngõ hẻm? Mỗi ngày chỉ biết đọc sách ngâm thơ, viết mấy thứ khóc gió than mưa (1), rắm còn chả đánh, để người yêu con nuôi?”

Tiểu Khả: “…Con có ăn không ngồi rồi (2) đâu! Lần này con trở về là vì nam thần của con ——“

Mẹ Duy thờ ơ nói: “Con suy nghĩ cẩn thận rồi hãy trở về. Lần này ngay cả học phí mẹ cũng không cho con mượn, con tính làm sao?”

Victor nói: “Mẹ lại bắt nạt con, con sẽ tìm cha khóc”

Mẹ Duy: “…”

Mẹ Duy yên lặng đặt cốc cà phê xuống, khép hai chân lại.

Một lát sau, cha Duy mặc tạp dề đi ra, đặt xuống một đĩa bánh tart (3), cười nói: “Làm sao làm sao, Tiểu Khả lại bị bắt nạt à?”

Mẹ Duy làm bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói: “À, trò chuyện về người yêu của Tiểu Khả ấy mà”

Cha Duy đau lòng xoa gò má Victor, nói: “Sao cái má phính lại hóp đi thế này? Sờ cũng không thích nữa. Tiểu Khả, ở bên ngoài chịu khổ sao? Địa Cầu có gì ăn ngon không? Thú vị không? Bên này trời lạnh, có mang thêm hai bộ quần áo về nhà không?”

Victor cảm động vô cùng, ôm lấy cha cậu nói: “Cha! Con có chuyện vô cùng quan trọng cần cha cố vấn!”

Cha Duy ngồi xuống cạnh cậu, vuốt tóc Victor, nói: “Được được được, nhất định là vấn đề về tình cảm đúng không. Nhìn con mặt mày khó chịu, chắc chắn là thầm mến người nào đó rồi”

Victor: “…”

Cha Duy lớn lên ở Đế quốc Chu Tước, lại còn học tâm lý.

Mỗi khi ông gặp một người, chỉ cần nhìn hình dáng lông mày là biết người này gia đình thế nào, trạng thái tình cảm ra sao, đời sống tình dục hài hòa hay không.

Victor không được tự nhiên, không quá sẵn lòng thảo luận vấn đề này khi mẹ còn ở đây.

Mẹ Duy hừ một tiếng, cầm một tờ báo, đi sang co quắp ở ghế sopha bên cạnh, lại bắt chéo chân, giống như rất xem thường quan tâm đến vấn đề này.

Cha Duy quay đầu lại nói với bà một câu: “Tiểu Khả còn ở đây, nhìn cái dáng ngồi của em kìa”

Mẹ Duy khụ một tiếng, vừa ngồi nghiêm chỉnh lại, vừa nói thầm: “Sư tử Hà Đông”

Victor tựa vào bờ vai không tính rắn chắc nhưng rất thoải mái của cha, thì thầm nói cậu đang yêu đương.

Cha Duy nói: “Nhìn ra được, còn là công”

Tiểu Khả: “…”

Cha Duy: “Con theo đuổi đúng không? Thầm mến bao lâu?”

Tiểu Khả: “Một…một tháng”

Cha Duy: “Ồ, cộng lại khoảng ba tháng, nhìn bộ dáng của con như vậy, đối phương không quá để tâm? Hay là quá bận rộn làm con không có cảm giác an toàn? Cha nói con nè, đối phó với người ngạo kiều như mẹ con ấy, con không thể cứng rắn được mà phải dụ dỗ, phải để hắn hiểu được thường xuyên về nhà ăn cơm”

Tiểu Khả: “…Không, không phải, anh ấy không phải không để tâm, mà là con con con cảm thấy có hơi bất an”

Cha Duy bừng tỉnh: “À, vậy khẳng định là yêu đương với người già đời (4) rồi, nói đi, lớn hơn con bao nhiêu tuổi?”

——Cha mình rốt cuộc là Sherlock Holmes hay là thần toán (5) vậy!

Tiểu Khả run rẩy nói: “…Vài, vài tuổi thôi ạ”

Cha Duy: “Ừ, cha phác họa ra: Một người đàn ông lớn tuổi trưởng thành, còn rất hấp dẫn, tuấn tú, hẳn cũng là kiểu người có sự nghiệp thành công. Con làm thế nào bắt được tới tay vậy? Thế thì hơi lạ ——A! Đúng rồi, có phải tuổi thơ gia đình không trọn vẹn phải không?”

“…”

Victor cảm thấy mình còn chưa khai hết, gốc gác đã bị đào sạch rồi. Nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nói: “Con, con chỉ có thể nói, cha mẹ anh ấy đối xử với anh ấy không tốt, còn có cô em gái cũng rất xấu xa…”

“Vậy thì đúng rồi” Cha Duy nắm tay phải thành đấm, nhẹ nhàng đập lên lòng bàn tay trái, “Người như thế, nhân sinh không có khiếm khuyết gì, chỉ có tuổi thơ, hồi ức gia đình đầm ấm mới là thứ duy nhất không chiếm được trong tiềm thức hắn. Khả của cha à, con lại là đứa nhỏ có tuổi thơ và gia đình hạnh phúc, vậy nên con tự nhiên sẽ hấp dẫn ánh mắt hắn, rất bình thường thôi”

Mẹ Duy còn đang đọc báo, bỗng nhiên chen vào một câu: “Nhìn con trai anh ngốc bạnh ngọt thế này, chẳng lẽ người ta còn ham muốn sắc đẹp của nó sao?”

Tiểu Khả: “…”

Victor tức giận xê ra xa một chút, tiếp tục ôm người cha dịu dàng của cậu, nói: “Anh, anh ấy lúc chấp nhận con, còn nói một câu, nói anh ấy không phải người thích hợp. Trên tâm lý học có giải thích không ạ?”

Cha Duy hiếm thấy rơi vào trầm tư, sau một hồi nói: “Tiểu Khả à, con đụng phải điểm quan trọng rồi. Cái này hoặc là căm ghét bản thân, hoặc là máu lạnh vô tình —— cha mẹ đối xử với hắn không tốt, không tốt thế nào, vứt bỏ hắn từ lúc nhỏ sao?”

Victor không nói.

Cha Duy nhìn ra được cậu ra sức giữ bí mật, cũng không ép cậu, nói: “Đây là hắn biểu đạt sự căm hận và trừng phạt. Đặc biệt là trừng phạt người đã tổn thương hắn. Người này hẳn là người thân có huyết thống với hắn, vậy nên hắn mới ghét bỏ một phần của bản thân có dính dáng đến người đó —— cái này cũng đành chịu, giữa người thân với nhau, luôn sẽ có một vài tính cách tương thông”

Tyler vội vàng nói: “Nhưng mà anh ấy rất tốt! Thật ra rất dịu dàng…”

Cha Duy nói: “Chính hành vi trừng phạt người thân cùng một phần tính cách đó đã nói rõ bản chất nội tâm hắn rất dịu ràng, đúng sai rõ ràng. Vậy nên hắn mới nói những lời đó với con, Tiểu Khả, ‘Tôi không phải là một người đủ tư cách’. Đây không phải là hắn từ chối con mà là hắn đang nói: ‘Đừng tới gần tôi, tôi sợ mình sẽ làm tổn thương em’”

Victor ngây ngẩn cả người.

Cha Duy nói: “Người như vậy cảm xúc rất chậm chạp, thế nhưng nếu hắn chấp nhận con nghĩa là đã thử cẩn thận gần gũi con. Mới đầu hắn sẽ không biểu đạt tình yêu của mình, đây là bình thường, bởi vì hắn đang đợi con không yêu hắn nữa, chờ con vứt bỏ hắn —— như vậy hắn mới có thể bảo đảm mình sẽ không vứt bỏ con giống như người thân kia, sau đó khiến con đau khổ như hắn khi đó”

Qua rất lâu, Victor bỗng nhiên nói: “Cha ơi, con có thể ra ngoài không?”

Victor cả đường chạy như điên, một lần nữa chờ ở cửa bệnh viện, cậu tìm một chỗ ngồi xuống.

Cậu bỗng nhiên nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

Ví dụ như lúc ấy, vì sao Tyler lại hỏi: Thích của cậu là kiểu gì? Là thích chú cún con ven đường, hay là món đồ chơi trong tủ kính?

Không phải Tyler đang nghi ngờ tình cảm của cậu, mà là Tyler đang nghi ngờ bản thân.

Tyler không tin gia đình, không tin hai linh hồn lẻ loi có thể dựa sát vào nhau cho đến tận điểm cuối của cuộc đời, thậm chí không tin bản thân có thể cho người đó một lời hứa hẹn.

Bởi vì hắn di truyền dòng máu của ác ma.

Phẫu thuật thực hiện tròn bảy ngày, Victor cũng ở bên ngoài trông coi bảy ngày.

Trong bảy ngày, thi thoảng cậu mới đứng lên cử động, ăn ít thức ăn. Đến tối, cậu trải thảm lông bệnh viện phân cho người nhà, cuộn thành một đống mà ngủ.

Sau đó, Victor từ từ suy nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

Cho nên lúc mẹ Duy gọi điện qua hỏi, Victor không giận dỗi với bà, nói: “Mẹ, mẹ lo cho con à?”

Mẹ Duy sửng sốt một lát: “…Con có tay có chân, chẳng lẽ lại bị sói tha đi sao?”

Victor nói: “Mẹ ơi con yêu mẹ. Cảm ơn cha mẹ bao dung con hồi nhỏ nghịch ngợm như vậy, con sẽ không tiếp tục trốn nhà đi nữa”

Mẹ Duy ngẩn người, sau một lúc lâu gọi cha Duy tới nghe điện thoại.

Cha Duy cười nói: “Mami con mặt đỏ hết cả rồi, muốn trốn vào WC rơi nước mắt đó. Tiểu Khả à, mẹ con rất lo con bị kẻ xấu lừa, mới luôn nói con phải thực tế…”

Victor: “Con rất thực tế mà, tri thức và quyền tài cái nào quan trọng hơn? Đều rất quan trọng, hơn nữa con thông minh như vậy, vì sao không thể chiếm lấy cả hai?”

Cha Duy: “…” Đứa nhỏ này khẳng định là không biết xấu hổ, giống hệt mẹ nó.

Victor lại nói: “Con đã nghĩ rõ, rất rõ ràng rồi. Cha, con sẽ càng ngày càng mạnh hơn, đến độ không còn bất cứ chuyện gì có thể khiến con rời bỏ anh ấy. Con sẽ càng trở nên dịu dàng, càng trưởng thành hơn, để người con yêu có được nhân sinh không chút khiếm khuyết. Nếu như có ánh sáng đom đóm, con sẽ chiếu sáng một chút con đường dưới chân anh ấy. Nếu như có ánh trăng, con sẽ chiếu sáng vũ đài của anh ấy. Nếu như có ánh sao, thì con có thể chia sẻ cả một thiên hà xinh đẹp. Nếu có một ngày con có thể tích lũy thành ánh sáng toàn vũ trụ, vậy thì con sẽ cho anh ấy một thời đại tốt nhất”

Chú thích:

(1) Nguyên văn Vô bệnh thân ngâm “ 无病呻吟 ”: ví với những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng thở ngắn than dài, cũng như những tác phẩm văn nghệ thiếu tình cảm chân thực uỷ mị, sướt mướt, tình điệu bi lụy

(2) Nguyên văn Cật bạch ngạn “ 吃白饭 ”: ăn cơm trắng, ăn không cơm của người khác, chỉ ăn cơm không làm việc, ăn đồ ăn không trả tiền, cũng chỉ không làm việc đàng hoàng chuyên dựa vào lừa bịp mà sống

(3) Bánh tart



(4) Nguyên văn Lão du điều “ 老油条 ”: cáo già, người giảo hoạt, lõi đời

(5) Nguyên văn Thần toán tử “ 神算子 ”: người có khả năng tính toán như thần