Vĩnh Hằng Chi Tâm

Chương 128: Vây quét




Trần Vũ đoạt thức ăn trước miệng hổ, sau khi lấy U Thủy Mặc Liên còn không quên thu hồi giáo đã ném ra.

Một màn này khiến nam tử mặc chiến giáp tức muốn hộc máu, giận dữ phát cuồng.

- Tiểu tử! Ta phải chém ngươi thành ngàn mảnh! 

Tên Hề Ác Ma kinh nộ gào thét, cấp tốc tiếp cận, thân hình đã tiếp cận phạm vi mười trượng.

- Vẫn còn thời gian hai nhịp hô hấp.

Trần Vũ cười ha hả, vẻ mặt đắc chí thu hồi thanh giáo, sau đó xoay người bỏ chạy! 

Phốc... Phốc... Phốc...

Trần Vũ thi triển võ học khinh thân, giẫm chân trên đất bùn, chạy về hướng khác, phương hướng hoàn toàn ngược lại với hai người Mục Tuyết Tình.

- Vũ ca đang cố gắng dẫn Tên Hề Ác Ma đi. 

Ánh mắt của Mục Tuyết Tình có chút phức tạp.

Nàng biết bộ dạng “đắc ý” như phát cuồng của Trần Vũ, thực ra là cố ý khiêu khích địch nhân, hơn nữa hắn làm rất thành công.

- Thân pháp của hắn đạt đến trình độ này từ lúc nào? Hắn có thể trốn thoát truy sát hay không? 

Nam Cung Lễ có chút lo lắng.

Hai người nhìn Trần Vũ “dẫn theo” Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp rời đi, càng lúc càng xa, thoáng cái đã biến mất dưới bầu trời huyết sắc nhàn nhạt.

- Tên hề kia! Chân ngươi vừa ngắn vừa thô mà tốc độ lại không chậm nha. 

Lúc này Trần Vũ đã chạy ra khỏi khu vực đầm lầy, lúc chạy còn không quên dùng ngôn ngữ khiêu khích Tên Hề Ác Ma đang đuổi theo phía sau.

- A a a...

Tên Hề Ác Ma nổi trận lôi đình, tức đến mức thanh âm có chút run rẩy. 

Những năm gần đây, hắn giết người như ngóe, bất kể già trẻ nữ ấu đều bị hắn hành hạ không biết bao nhiêu người.

Những người khác nghe thấy danh hiệu của hắn đều bị dọa vỡ mật. Chưa bao giờ hắn gặp phải loại sỉ nhục như thế này.

Thế mà tên tiểu tử đắc chí kia, không chỉ giết hai đồng môn của hắn, còn cướp đi U Thủy Mặc Liên. 

Lúc này, tốc độ mà Trần Vũ thể hiện cũng khiến hai người Tên Hề Ác Ma kinh hãi không thôi.

- Còn may có đôi giày da mà sư tôn tặng.

Lúc Trần Vũ thi triển võ học khinh thân, hai chân nhẹ nhàng vô cùng, sau khi dung nhập nội tức thì tốc độ tăng lên đến ba thành. 

Trái tim của hắn giữ lực thì tốc độ mơ hồ vượt qua đối phương một chút.

Vì vậy, bất luận Tên Hề Ác Ma nổi điên thế nào thì vẫn không đuổi kịp Trần Vũ, luôn kém một chút.

Nam tử mặc chiến giáp ở đằng sau thì lại càng không được. 

Dọc trên đường đi, Tên Hề Ác Ma đuổi giết không buông, dọc đường thỉnh thoảng xuất hiện một hai đệ tử của trận doanh ba tông hoặc đệ tử Cốt Ma Cung.

- Đó không phải là Trần Vũ của Vân Nhạc môn sao?

- Người này đã làm ra việc gì, vậy mà bị Tên Hề Ác Ma điên cuồng đuổi giết như vậy. 

Những đệ tử kia chỉ dám nhìn từ xa, không dám tiếp cận.

Vừa nhìn thấy Tên Hề Ác Ma, đệ tử của ba tông đều nhượng bộ lui binh.

- Cứ để tiểu tử này tự sinh tự diệt đi. 

Trên một gốc đại thụ, Thất hoàng tử Hoàng Phủ Lâm dùng cành lá che giấu thân hình, nhìn thấy Tên Hề Ác Ma đuổi giết Trần Vũ cũng không hề có ý định ra tay.

Hắn là một trong ba Luyện Tạng hậu kỳ của Vân Nhạc môn. Nếu hắn liên thủ với Trần Vũ, cộng thêm hai đệ tử sau lưng hắn, chưa chắc đã không thể chống lại Tên Hề Ác Ma.

Chẳng qua, Hoàng Phủ Lâm và Trần Vũ quan hệ không tốt, mặc dù từng thỏa hiệp nhượng bộ, nhưng chắc chắn sẽ không chủ động giúp Trần Vũ. 

- Hoàng Phủ sư huynh...

Hai đệ tử một nam một nữ bên cạnh hắn đều có chút do dự, nhưng vẫn ngậm miệng không nói.

Suy cho cùng, tất cả mọi người đều lấy mạng mình ra mạo hiểm, không cần thiết phải trêu chọc nhân vật đáng sợ như Tên Hề Ác Ma. 

Dọc đường.

Trần Vũ cũng thỉnh thoảng đụng phải đệ tử Cốt Ma Cung, cũng may đều không phải nhân vật lợi hại gì.

- Các ngươi còn ngẩn ra đấy làm gì? Mau cùng ta vây giết kẻ này. 

Tên Hề Ác Ma nổi giận quát.

- Vâng! Bàng sư huynh.

Vài tên đệ tử Cốt Ma Cung đều run sợ gia nhập đội ngũ truy đuổi. 

Chẳng qua, những tên đệ tử này truy đuổi cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, tốc độ hoàn toàn không theo kịp.

Càng khiến Bàng Thiên Thành giật mình là: mặc dù Trần Vũ di chuyển với tốc độ cao, lại chạy suốt thời gian dài như vậy, vậy mà không hề có chút mệt mỏi nào, khí huyết vẫn tràn trề như cũ, đây còn là Luyện Tạng sơ kỳ sao?

Dựa vào hoàn cảnh địa lý. 

Khoảng cách giữa Trần Vũ và Tên Hề Ác Ma dần dần bị kéo dài.

Thỉnh thoảng, Trần Vũ còn băng qua một vài gò núi, dẫn dụ một ít hung thú sài lang, chừng trên trăm con, nhân dịp hỗn loạn, kéo hai người Tên Hề Ác Ma vào trong đàn thú.

Những hung thú sài lang này có mấy chục con thậm chí sánh ngang Luyện Tạng kỳ. 

Đầu lĩnh là một con sài lang khổng lồ, thực lực tiếp cận Hắc Lân Cự Ngạc từng gặp, mà tốc độ lại càng nhanh hơn.

Dưới tình huống như vậy, Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp chỉ có thể tạm thời dừng việc đuổi giết, tạm thời tránh né.

- Bàng sư huynh, tiểu tử kia cực kỳ trơn trượt, hơn nữa lực phòng ngự cũng không tầm thường, ta vừa thấy có vài con hung lang cắn hắn, thế nhưng không khác gì gãi ngứa. 

Nam tử mặc chiến giáp thở hồng hộc nói.

- Ngươi nói bây giờ nên làm gì đây?

Tên Hề Ác Ma từ từ tỉnh táo lại. 

Trải qua phân tích, hắn đoán thực lực của Trần Vũ dù không bằng mình thì cũng không kém bao nhiêu.

- Hiệu triệu nhân thủ, dốc toàn lực bắt giết tiểu tử này! Dưới tình huống hung hiểm như vậy, cho dù hắn thu được U Thủy Mặc Liên thì cũng không kịp “tiêu hóa”.

Nam tử mặc chiến giáp nói. 

- Cũng đúng, U Thủy Mặc Liên có giá trị nhất là hạt sẹt, một đóa mặc liên có thể kết ra mười mấy hạt sen, cho hắn thời gian nửa tháng cũng tiêu hóa không xong.

Trong mắt Tên Hề Ác Ma chợt lộ ra một tia hàn quang khiếp người.

Lúc này. 

Tên Hề Ác Ma và nam tử mặc chiến giáp đã tập trung những thành viên Cốt Ma Cung ở gần đấy lại, sau đó công bố tin tức Trần Vũ trộm được U Thủy Mặc Liên.

U Thủy Mặc Liên là trân bảo tà đạo, có lực hấp dẫn cực lớn đối với đệ tử Cốt Ma Cung. Cho nên sau khi nhận được tin tức này, đám đệ tử Cốt Ma Cung đều hăng hái tham gia hành động “vây quét” Trần Vũ.

Nhất thời, Tên Hề Ác Ma đã tập trung được không ít cường thủ, thậm chí còn có hai đệ tử chân truyền gia nhập. 

Một người trong đó là Thượng Quan Kỳ.

- U Thủy Mặc Liên? Trần Vũ! Không ngờ nhanh như vậy đã tìm được hành tung của ngươi, lần này tiến vào Huyết Táng Thiên Viên, ta đã chuẩn bị tỉ mỉ, tuyệt đối phải khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

Vẻ mặt thiếu niên tóc tím cụt tay lộ ra sát cơ dày đặc. 

Tiếp đó.

Tên Hề Ác Ma bắt đầu phát động một hồi thanh tràng giết chóc khu vực phụ cận.

Đệ tử Cốt Ma Cung tập trung, phân đội tìm kiếm Trần Vũ, đồng thời triển khai tàn sát đệ tử của ba tông. 

Trong vòng tàn sát này, thậm chí có cả Hoàng Phủ Lâm trốn trên cây không kịp phòng bị, cũng lâm vào tình cảnh bị đuổi giết.

- Chạy mau!

Sắc mặt Hoàng Phủ Lâm cực kỳ u ám, dẫn theo hai đệ tử một nam một nữ chạy trối chết. 

Tên Hề Ác Ma dẫn theo ba, bốn người, một đường truy sát mười mấy dặm.

- Đệ tử ba tông thật ngu xuẩn ích kỷ. Lúc trước đuổi giết Trần Vũ, người này chỉ đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Tên Hề Ác Ma lộ vẻ châm biếm. 

Cuối cùng, ba người Hoàng Phủ Lâm chết đi một nữ đệ tử mới tránh được một kiếp.

Cùng lúc đó, đệ tử của Cốt Ma Cung, nhất là đệ tử bí truyền cường đại top 5, giống như Mai Trường Thanh, Tưởng Bình,... cũng bắt đầu triển khai giết chóc đệ tử ba tông trong Huyết Táng Thiên Viên.

Luận thực lực tổng hợp của cá nhân thì đệ tử Cốt Ma Cung thắng hơn một bậc. 

Quan trọng là bọn hắn rất đoàn kết, mỗi một kẻ đều trưởng thành trong hoàn cảnh cực kỳ tàn khốc, thủ đoạn hết sức độc ác, quyết đoán mãnh liệt.

Ngược lại, đệ tử ba tông thì phe phái bất đồng, không giết chóc lẫn nhau đã không tệ rồi.

Đệ tử của ba tông chạy trốn khắp nơi, kẻ chậm chân đều bị tàn sát. 

...

Sau khi thoát khỏi Tên Hề Ác Ma đuổi giết, Trần Vũ lại cẩn thận vòng trở về.

Từ sau khi tiến nhập Huyết Táng Thiên Viên, Trần Vũ chỉ nhìn thấy các loại địa hình như cây rừng, gò núi, sông ngòi, đồng hoang,... Nhưng hắn tin rằng, nơi này chỉ là vùng bên ngoài của Huyết Táng Thiên Viên mà thôi. 

Theo tin tức được ghi chép lại, giá trị chân chính của Huyết Táng Thiên Viên là ở trong “linh viên”, nơi đó trồng rất nhiều thiên tài địa bảo, bao gồm cả bảo vật và truyền thừa của đại năng.

Vài canh giờ sau...

Trước đầm lầy, trong một khe núi cách năm sáu dặm. 

Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình trốn trong khe núi, cảnh giác nhìn bốn phía.

Đúng lúc này...

Phốc... 

Một thân hình mang theo bùn dơ nhảy lên, lao thẳng tới chỗ hai người.

- Vũ ca!

Mục Tuyết Tình mừng rỡ, lập tức nhận ra “tượng bùn” đang chạy tới. 

- Trần sư đệ, làm sao ngươi tìm được chúng ta?

Nam Cung Lễ có chút ngoài ý muốn.

Vừa dứt lời, một điểm bạc mờ nhạt lóe lên, một con côn trùng bay vào lòng bàn tay của Trần Vũ. 

- Dựa vào con trùng này.

Trần Vũ mỉm cười.

Thì ra, lúc trước hắn dẫn Tên Hề Ác Ma rời đi, lại phân phó côn trùng đi theo bên cạnh hai người Mục Tuyết Tình. 

Suy cho cùng, lúc cướp đoạt U Thủy Mặc Liên, hai người đã dẫn Tên Hề Ác Ma rời đi, gánh vác nguy hiểm rất lớn.

Nếu như hai người, nhất là Mục Tuyết Tình bỏ mạng, trong lòng Trần Vũ sẽ rất khó chịu.

Vù... 

Trần Vũ tung người nhảy vào trong khe núi mà hai người đang ẩn nấp, để cho côn trùng cảnh giới khu vực xung quanh.

Sau khi hỏi dò, Trần Vũ mới biết được đám người Tên Hề Ác Ma đang thanh lý đệ tử của ba tông ở xung quanh, không chỉ vây quét Trần Vũ mà còn nhằm vào đệ tử Vân Nhạc môn.

Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ chỉ có thể tạm thời tìm một nơi để tránh đầu sóng ngọn gió. 

- Cho ngươi.

Trần Vũ lấy ra hai mảnh cánh hoa mặc liên và hai hạt sen, đưa cho Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình mỗi người một phần.

Ánh mắt của hai người đều sáng lên. 

Mục Tuyết Tình khẽ cắn răng, nói:

- Vũ ca, nếu lúc đó không có ngươi, e rằng ta và Nam Cung sư huynh muốn giữ mạng cũng khó khăn. Ngươi đã cứu mạng chúng ta, chúng ta sao có thể nhận đồ của ngươi.

Trần Vũ lại lắc đầu, trực tiếp nhét vào tay nàng. 

Nếu không có hai người Mục Tuyết Tình dẫn Tên Hề Ác Ma rời đi trước, Trần Vũ không có khả năng có được U Thủy Mặc Liên.

- Hắc hắc, có hạt sen và cánh hoa sen này, cho dù đột phá Luyện Tạng trung kỳ cũng không thành vấn đề.

Nam Cung Lễ không khách khí nhận lấy. 

U Thủy Mặc Liên chia làm hai phần là cánh sen và hạt sen.

Cánh sen có thể khiến kinh mạch thông suốt, chữa trị ám tật, bệnh cũ. Dưới Hóa Khí cảnh thì có thể trở giúp trùng kích các tiểu bình cảnh (*).

(*) vách ngăn giữa các cảnh giới nhỏ (sơ, trung, hậu kỳ) 

Chỉ cần không phải tu luyện công pháp thuộc tính Dương thì hạt sen có thể giúp công lực tăng trưởng, ngay cả đối với Hóa Khí cảnh cũng có ích, nhất là người tu luyện công pháp thuộc tính Âm thì tăng phục càng lớn.

Hai người cùng phục dụng, hiệu quả càng tốt.

Nam Cung Lễ và Mục Tuyết Tình đều đã tấn thăng Luyện Tạng sơ kỳ rất lâu, chỉ thiếu một chút nữa là tấn thăng Luyện Tạng trung kỳ. 

Đặc biệt là Mục Tuyết Tình, nàng có tư chất Linh Thể đặc thù, lại thêm công pháp cực kỳ tương xứng với U Thủy Mặc Liên.

Trần Vũ thoáng kiểm kê một chút, trong tay của hắn có mười mấy cánh sen và hạt sen, không phải số ít.

Năng lực chủ yếu của U Thủy Mặc Liên vẫn là tăng cường công lực. 

Tăng cường công lực không chỉ đơn thuần nhằm vào tinh tiến tu vi mà còn nhằm vào nội tức công pháp, cảnh giới hỏa hầu.

Ví dụ như: tâm pháp của Trần Vũ có thể từ trong nội tức ngưng luyện ra vài tia Vân Sát chân khí, đây là biểu hiện của công lực đạt đến trình độ đăng phong tạo cực.

Lúc này. 

Mục Tuyết Tình và Nam Cung Lễ đều phục dụng một viên hạt sen, tự ngồi xếp bằng vận chuyển tâm pháp nội tức.

Trần Vũ nhíu mày, nói:

- Lấy lệnh bài các ngươi ra đây! 

Hai người có chút sững sờ, nhưng vẫn lấy lệnh bài cảm ứng của mình ra.

Xoạt...

Trần Vũ tiếp lấy lệnh bài, cộng thêm của hắn là tổng cộng ba tấm. Hắn ném toàn bộ vào dòng sông dưới thung lũng. 

Hai người Mục Tuyết Tình đều ngẩn ra, thoáng chốc đã hiểu được dụng ý của Trần Vũ.

E rằng, trong quá trình Cốt Ma Cung thanh lý đám đệ tử của ba tông, khẳng định lúc bắt giết đệ tử Vân Nhạc môn đã thu được lệnh bài, nếu vậy thì muốn tìm bọn họ cũng không khó.

Trần Vũ trở lại khe núi, ngồi xếp bằng xuống, lấy ra một hạt sen, hít sâu một hơi, sau đó phục dụng