Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 163: Mã Xà




2 hôm sau. Trần Ngọc Lâm cùng với Âu Bảo Uyên là Lang Lộc đang cho người cá ăn ở mạn Tây đảo.

Người cá ở đây không phải người cá trong truyện cổ tích, mà là một giống loài nửa người nửa cá nửa rồng, giống mặt người, tay người mà có thân cá, vảy rồng và sừng rồng hơn. Người cá giống trong truyện cổ tích, xinh đẹp và có đuôi cá không hẳn không tồn tại, nhưng họ chủ yếu ngao du ở mạn Bắc bán cầu, quanh khối châu Âu hơn.

Hắn rốt cuộc cũng đã hiểu tại sao Tiêu Dao Thánh Nhân bảo hắn phải tập trung chú ý vào Lang Lộc. Lang Lộc hoàn toàn không có một chút ý thức phòng bị nào, hoặc ngây thơ một cách quá đáng, gần như là chỉ cần người tiếp xúc với hắn hơi có chút thân thiện hắn liền sẽ coi người đó là bạn, thậm chí bị bán còn thay người ta đếm tiền. 

Có mấy lần hắn suýt phải hô to gọi "trộm chó" rồi.

Thành ra hiện tại Trần Ngọc Lâm cùng với Âu Bảo Uyên đang triệt để kẹt với Lang Lộc, à cả Hoa Điểu nữa.

Bên cạnh Lang Lộc hiện tại đang ngồi 2 đầu sinh vật, đầu sinh vật thứ nhất trông giống một con thạch sùng khổng lồ, to ngang cái xe tải, đầu mèo, bàn chân mèo, toàn thân từ đầu tới đuôi phủ một lớp lông tơ hồng sọc đỏ. 

Con thứ hai là một con chim khổng lồ to không kém con đầu tiên, mỏ khoằm, cánh cứng như sắt và nhọn hoắt. Ngoài ra con này còn có một lớp gai chạy dọc theo lưng nữa.

Đây là 2 thành phẩm của Lang Lộc, khả năng thứ hai của nó là biến đổi cấu tạo của sinh mệnh tùy theo sở thích của bản thân. Con đầu tiên hình như là một con rồng Kodomo sau khi bị thay đổi, con thứ hai là một con quạ.

Hiện tại từng con đều có khả năng đặc dị khác nhau, con thứ nhất dù bị chém kiểu gì các mảnh của nó sẽ nhanh chóng tổ hợp lại như cũ, trong trường hợp không thể tái tổ hợp nó sẽ tự tạo thành một con khác nhưng nhỏ hơn.

Ngoài ra nó còn có thể phun lửa, phun độc nữa.

Con thứ hai thì khó nói hơn, nó có thể hóa thành một đám mây hữu cơ, có thể di chuyển, tùy ý thích biến thành một bầy bản sao của chính nó, cũng có nghĩa toàn bộ đều chỉ là duy nhất một con. Lang Lộc có thể chia sẻ tầm nhìn với toàn bộ, nghĩa là tương đương có được mấy chục con mắt.

Ngoài ra bản thân Lang Lộc mới là thứ đáng gờm, tuy rằng thi thoảng nó bị "chết", mỗi lần nó "chết" Lang Thần đều sẽ tới hồi sinh lại hắn. Tuy nhiên nói thế rất ít người giết được nó, nó sở hữu một khả năng cổ xưa thừa hưởng từ ông bố: Gần như bất tử. Mọi loại hình tấn công vào Lang Lộc nó đều có thể nhận ra, từ đó tạo ra các "lỗ" trên cơ thể để đòn tấn công xuyên qua đó.

Kế đó là khả năng khôi phục vết thương kinh khủng dù là của các cơ quan quan trọng như não cũng vô cùng đáng nể. Hơn nữa không giống hắn, hắn khôi phục não bộ cũng coi như tốt, nhưng sẽ bị tổn thất một vài kí ức nhỏ lẻ, hắn là bảo toàn giữ nguyên toàn bộ các bộ phận ký ức.

Quả là đáng ngạc nhiên, tuy nhiên cũng chỉ thế thôi, vì Âu Bảo Uyên cũng có thể làm được như vậy. Chừng nào não bộ nàng cùng với chừng 7 con chip kích cỡ siêu nhỏ trong cơ thể nàng còn hoàn hảo thì chừng đó nàng còn có thể liên tục khôi phục thông qua các robot nano bán hữu cơ và nhảy nhót tưng bừng.

Lang Lộc sau 2 ngày giao tiếp hắn nhận ra tuy rằng Lang Lộc về lý mà nói rất ngây thơ cùng với không có chút ý thức nào tự phòng vệ trước kẻ gian, nhưng một khi đã bị hắn nhận định là địch thủ thì đúng là không chết không thôi, thậm chí luật của Đảo cũng chỉ có thể miễn cưỡng áp chế được hắn.

Sau khi suýt đem một đầu thú cảnh của một vị khách ra xử tử, Lang Lộc bị Mộ Dung Nguyệt rầy la nửa ngày, lúc quay về nhìn trông thất thiểu vô cùng. Thành ra hiện tại hắn đang bị mắc kẹt với thanh niên này, phải ngồi trông chờ đến khi nào Tiêu Dao Thánh Nhân quay về sau khi... làm gì đó bà vợ của ổng mới có thể an tâm mà nghỉ ngơi.

Cũng chưa phải chưa từng xảy ra chuyện hắn khóa chặt cửa nẻo, sau đó an tâm ngủ một giấc, kế đó... Lang Lộc nửa đêm dậy đi xuyên thấu qua cánh cửa (bằng cách nào? Ai mà biết.) sau đó lạc luôn, báo hại hắn tốn nửa ngày mò đi kiếm.

Còn tốt hắn hiện tại là Tam Phẩm tu vi, năm sáu ngày không ngủ không chết được cho nên cũng không để ý lắm. Hiện tại thời gian hắn chủ yếu dành ra để tu luyện cùng với tìm hiểu cách để khống chế Devil Bringer làm ra các hành động cao cấp và yêu cầu sự khống chế cao hơn, ví dụ như làm ảo thuật.

Tuy nhiên cái đó để sau nói, hiện tại Trần Ngọc Lâm đang lâm vào trong một tình thế khá là khó khăn. Devil Bringer hắn đã hoàn toàn có thể điều khiển thuận "tay", tuy nhiên một khi tiến vào trong hình thái Devil Trigger thì khó khăn hơn nhiều lắm. Thứ nhất là độ khó điều khiển cao hơn do một bên là 1 tay, bên kia là nửa thân trên.

Thứ hai, Devil Trigger bản thân nó cũng có được ý thức nhất định, mặc dù ý thức này vẻn vẹn dừng lại tại các loại hình như là nếu hắn tấn công thì vung kiếm chém, triệu hồi ra mấy cây kiếm bắn văng ra xa, hoặc cũng có đôi khi Trần Ngọc Lâm muốn làm ra hư chiêu, rồi sau đó giơ đao lên phòng thủ thì nó lại giơ tay phòng thủ luôn.

Tâm thật đau thật đau.

Trần Ngọc Lâm vung tay lên, ném một hòn đá nảy tưng tưng mười mấy phát trên mặt nước, cuối cùng mất hút vào trong bụng của một con người cá, chợt hắn nhíu mày, để ý có cái gì đó xuất hiện trên mặt nước.

"Kia là cái gì vậy?"

Giữa biển đang có một đám đông tụ tập, hiển nhiên không phải người thường, nhìn qua hình dáng hình như là người cá, lũ này một hai con còn thấy đáng yêu, một khi tụ tập vào thi thoảng lại nhe răng gầm gừ khiến cho người ta thấy dễ ghét vô cùng.

Người cá cùng cá mập tương tự, hàm răng bọn nó cắn đứt được cả cột thép, hiện tại đang có một lũ chừng 10 con tụ tập quanh một khu vực ven biển. Trần Ngọc Lâm khứu giác linh mẫn vô cùng, ngửi ra được vị đạo của máu, nhưng lại không phải máu người.

Hắn nhanh chóng rút súng ra ngắm bắn chỉ thiên pằng pằng vài nhát. Lũ người cá nghe tiếng súng, nhát gan thì lập tức chạy trốn, can đảm hơn một chút quay đầu về phía hắn gầm lớn vài tiếng nhưng cũng nhanh chóng bỏ chạy.

Trần Ngọc Lâm vận linh lực dưới bàn chân, đạp chân lên mặt nước về phía chỗ mà đám người cá kia vừa mới bỏ chạy, kiểm tra xem là cái gì. Tuy rằng không có mùi máu người, nhưng nếu là tu sĩ yêu thú bị thương vẫn nên đưa về thì hơn.

"Đây là cái gì?"

Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua sinh vật trước mặt, trông kì quái vô cùng. Nửa thân trên, đầu và hai chân trước nó là thân ngựa vằn, bị cuốn vào một cái lưới đánh cá. Nửa thân dưới là đuôi của một con rắn biển dài tới 30 mét, đã bị cắn xé khá là thảm trọng. Trần Ngọc Lâm nhìn qua, Thông Thái cho kết quả:

[Mã Xà San Hô - Ma Thú cấp 0.

Mô tả: Một loài linh thú khá phổ biến, thường sống dưới nước, ưa thích quần cư tại các cụm san hô khổng lồ, tuy nhiên do tình trạng ô nhiễm nước biển đang dần dần mất đi nơi cư trú.]

Trần Ngọc Lâm trước tiên xách con Mã Xà này về. Âu Bảo Uyên nhìn thấy hắn xách theo một con thú, nàng cau mày hỏi:

"Con gì đó?"

Trần Ngọc Lâm thả Mã Xà San Hô này xuống, nói:

"Mã Xà. Con này chắc bị mắc vào lưới ngư dân, lại bị bầy người cá kia đem đi xẻ thịt."

Trần Ngọc Lâm lại nhìn qua phần bị cuốn vào lưới đánh cá, lắc đầu tặc lưỡi. Các ngư dân thường sẽ hay thả lưới ra đánh cá, thi thoảng cũng có thể bị cuốn vào cái gì đó, một số người lười biếng sẽ không kéo lên để gỡ lưới mà trực tiếp cắt luôn lưới đi, cho nên khá nhiều loài vật bị mắc vào như rùa biển chẳng hiện.

Thi thoảng, một số loài vật thần thoại hoặc yêu thú cũng sẽ vô tình bị cuốn vào lưới đánh cá, kế đó may mắn thì tìm ra cách gỡ, không may thì bị bỏ mặc cho chết.

Hắn trước tiên rạch tấm lưới ra, vứt vào trong thùng rác. Lại quay sang Lang Lộc hỏi:

"Ngươi có cách nào chữa lành cho con này không?"

Lang Lộc gật đầu, hiện ra kí tự bàn tay với ngón cái giơ lên, kế đó bàn tay hóa thành một đám mây màu vàng, nhập vào trong cơ thể Mã Xà, lập tức các vết thương của nó có thể thấy bằng mắt thường lành lại.

Trần Ngọc Lâm sau khi Lang Lộc chữa trị được rồi cho con Mã Xà này, sau khi nó tỉnh lại có lồng lộn lên một hồi nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại, kế đó hắn bèn thả nó về biển. Tuy rằng Âu Bảo Uyên có tỏ ý muốn đem thu con này về làm thú nuôi, nhưng Trần Ngọc Lâm gạt đi.

Mã Xà là loại vật thuộc về biển khơi, mỗi ngày cần bơi chí ít 100 cây số, bằng không chẳng mấy chốc trầm cảm mà chết. Nhốt một con Mã Xà trong bể kính chẳng khác nào giết chết nó.

Trần Ngọc Lâm sau khi cho người cá ăn xong, hắn đứng dậy, lại bắt đầu chuẩn bị làm công việc thường ngày của mình. Nhưng cùng lúc này, đằng sau hắn vang lên tiếng của Tiêu Dao Thánh Nhân:

"Mấy đứa, chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sắp sửa xuất phát."

Tiêu Dao Thánh Nhân có nhiệm vụ hộ tống bọn hắn tới Đại Hội Liên Minh, trước đây hình như ban đầu là do Chân Linh đi làm, nhưng về sau Mộ Dung Nguyệt một hôm nào đó đột nhiên nhận thấy Tiêu Dao Thánh Nhân chây ỳ mãi mà chẳng chịu làm bất cứ việc gì, bao nhiêu giấy tờ phải giải quyết về chỗ nàng hết cả, quyền uy bạo phát bắt hắn đi thu thập linh tinh đủ thứ tả phế lù, từ dọn rác cho tới lau sàn quyét dọn.

Hiện tại là nhiệm vụ hộ tống. 

Trần Ngọc Lâm mở điện thoại ra kiểm tra, hơi nhíu mày hỏi:

"Tiêu Dao Thánh Nhân, không phải đầu tháng 11 mới cần đến đó sao?"

Đại hội Liên Minh đầu tháng 11 bắt đầu, khoảng ngày 4-5 gì đó. Hiện tại mới là ngày 17 tháng 10.

Tiêu Dao Thánh Nhân một bên hững hờ, xoa xoa tay nói:

"Đương nhiên là ta biết, tuy nhiên hiện tại bắt đầu đi cũng chẳng sớm. Từ đây đi bộ đến đó thì chắc cũng mất 10, 15 ngày là cùng. Hình như lần này Đại Hội Liên Minh tổ chức ở cái nơi gọi là StoneHenge à?"

Trần Ngọc Lâm:

"............"

Đi... bộ đến đó? Đi bộ từ đây tới Anh ấy à?

Trần Ngọc Lâm cẩn thận tính toán, nếu hắn chạy toàn lực theo đường chim bay từ đây tới đó thì trong 10 ngày cũng hoàn toàn có thể đến đó được, thậm chí có khi còn dư thời gian ra để ngắm cảnh dọc đường cũng nên.

Tiêu Dao Thánh Nhân vươn vai, nhảy xuống, lôi từ đâu ra cái xe máy phân khối lớn, kèm cái kính râm và balô quân đội, nói:

"Đi nào mấy đứa, chúng ta chuẩn bị phượt xuyên lục địa."

Trần Ngọc Lâm:

"..............."

Hình như hắn còn chưa có bằng lái xe...