Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 322




Mã Thành bẩm tin Khai Bình báo nguy, Trần Vĩnh vội vàng chạy về Càn Thanh Cung, sai người thu dọn Văn Hoa Điện, sau đó triệu kiến Hạ Thủ Nghĩa Trương Tiết và tân nhiệm Binh Bộ Thượng thư Lý Tự, đồng thời triệu tập huynh đệ Trần Thiện Gia Trần Thiện Duệ cùng ba phụ tá đắc lực từ trước Trương Minh Chu Phùng Xuân Từ Chí Hoa, tiết lộ tình huống khẩn cấp của quân đội phía Bắc.

Không những là Khai Bình báo nguy, Bắc Bình Hành Đô ty, Khai Bình Tả Truân vệ, Toàn Ninh vệ cũng cũng bị tổn thất không nhỏ, ngay cả Đại Ninh của Bắc Bình Hành Đô ty cũng đối diện với nguy cơ tứ phía bởi vì trước đây điều binh dẹp loạn Tây Bắc nên đại quân chưa kịp quay về. Mỗi người có mặt trong phòng nghị sự hôm nay đều thầm hiểu rõ nguyên nhân gì dẫn đến tình hình hiện giờ. Tần phiên Triệu phiên huỷ bỏ, Đại phiên bị thương tổn nặng, đã vậy sau cuộc nổi loạn, binh mã Tây Bắc bị đánh tan phân tán khắp nơi, binh mã còn lại của Bắc Bình Đô ty và Hành Đô ty được Trần Vĩnh mang theo một bộ phận hồi kinh, một bộ phận lưu thủ, một bộ phận dời đến Tây Bắc. Cho nên, hiện giờ toàn bộ phía Bắc đang lâm vào cục diện căng thẳng khi cần điều động binh mã. Dù nếu ứng phó qua được trận này, những ngày kế tiếp vẫn rất gian nan!

Trần Thiện Chiêu bị Trần Vĩnh bỏ lại ở Thanh Ninh cung, năm chữ "Khai Bình vệ báo nguy" tuy vô cùng đơn giản nhưng vẫn khiến anh cảm nhận được nỗi bất an thật sâu. Từ khi Chương Hàm cố ý sai Đan ma ma tới thông báo, anh đã nhiều thêm một phần lo lắng âm thầm, hiện giờ sầu lo biến thành hiện thực, nghĩ đến phản ứng của Chương Hàm khi biết được việc này, anh chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt. Thê tử xưa nay là người điềm đạm hành xử chu toàn, nhưng hiện tại vấn đề liên quan đến phụ thân ruột thịt, huống chi trong bụng nàng còn mang đứa bé của hai người!

“Thái Tử điện hạ, mạch tượng của Thái Thượng Hoàng lại yếu đi!”

Đột nhiên nghe giọng bẩm thật cẩn thận của Viện sử Thái Y Viện, Trần Thiện Chiêu quay ngoắt lại. Thấy sắc mặt Thái Thượng Hoàng tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, Trần Thiện Chiêu nhớ đến quân tình cấp báo vừa đột nhiên đưa đến Thanh Ninh cung bèn tỉnh ngộ, ngay sau đó một cơn phẫn nộ bắt đầu dâng lên. Mặc dù thật là quân tình cấp báo nhưng phải vội vội vàng vàng chạy thẳng đến đây hô to đến thế hay không? Chẳng lẽ không thể thật cẩn thận đơn độc bẩm báo với phụ hoàng? Hoàng gia gia là người kiêu ngạo và nhạy bén đến độ nào, làm sao không phát hiện nguyên do Khai Bình vệ báo nguy?

Tất nhiên Thái Thượng Hoàng sẽ day dứt -- -- Nếu mình không bị phế Thái Tử hạ dược chế trụ, Tần phiên phản loạn, Triệu Vương bình loạn đăng cơ, vậy thì phía Bắc đâu đến nỗi trống trơn như vậy, thế nên Thát Lỗ mới bắt được cơ hội!

“Cút ngay!” Trần Thiện Chiêu bước nhanh tới bên giường, quát Viện sử và mấy Ngự y: “Triều đình ban bổng lộc phí công nuôi dưỡng các ngươi!”

Chờ sau khi các Thái y xấu hổ rời phòng, Trần Thiện Chiêu đưa mắt ra hiệu cho Lộ Khoan. Lộ Khoan hiểu ý mang theo tất cả nội thị cung nhân ra ngoài, tự mình canh giữ trước cửa. Trần Thiện Chiêu uốn gối chậm rãi quỳ xuống trước long sàng, nhìn vẻ mặt thống khổ của Thái Thượng Hoàng nói từng câu từng chữ: “Hoàng gia gia, chuyện tới hiện giờ có nghĩ nhiều cũng vô ích. Phụ hoàng và những quan viên nhất định sẽ tìm ra biện pháp, nhất định không để bọn Thát Lỗ bắt được cơ hội, ngài nhất định phải yên tâm! Hãy xem Đường Thái Tông anh minh như thế mà vẫn bị Cao Ly đánh bại; còn Đường Huyền Tông khai sáng thịnh thế mà khi tuổi già cũng bị sủng thần bức chạy khỏi kinh thành cuối cùng thoái vị. Lúc trước Hoàng gia gia có thể không tiếc ngôi vị đã thành toàn cho phụ hoàng, đó chính là sự anh minh quả quyết. Hiện giờ sao lại quy kết hết thảy tình thế bấp bênh lên người mình?”

Ánh mắt Thái Thượng Hoàng tức khắc biến đổi, thấy Trần Thiện Chiêu nắm chặt tay mình mặt mày thành khẩn, chợt nhớ lại bao nhiêu năm về trước trong một lần mình sinh bệnh, con cháu tông thất thay phiên tới hầu; khi đó Trần Thiện Chiêu luôn theo sát bên cạnh Tri Vương Trần Dung, làm chuyện gì cũng là hai thúc chất cùng nhau tiến lùi, riết rồi cũng khiến ngài cảm thấy bọn họ thân như huynh đệ; vào một ngày nửa đêm đột nhiên tỉnh lại, ngài vừa lúc nhìn thấy Trần Thiện Chiêu nắm chặt tay mình ghé đầu vào mép giường thiếp đi; khi đó thằng bé chỉ mới mười ba tuổi, ngủ mơ còn nỉ non kêu phụ mẫu và đệ đệ. Hiện giờ nhoáng cái đã qua mười mấy năm, đứa cháu nhỏ năm xưa đã trưởng thành.

“Thiện Chiêu, trẫm luôn kêu con là thằng ngốc, thật ra trẫm vẫn biết con không hề ngốc chút nào.” Mặc dù giọng nói vô cùng thều thào, nhưng nhìn đôi con ngươi trong mắt Trần Thiện Chiêu đột nhiên co rụt lại, Thái Thượng Hoàng biết Trần Thiện Chiêu không nghe sót bất kỳ một chữ nào, khẽ nhếch khóe miệng mỉm cười: “Nhưng trẫm cũng biết, con yêu thích đọc sách là thật, không phải chỉ vì làm bộ cho trẫm vui mừng; con thật sự có lòng thương xót những kẻ bị trẫm xử tội, chứ không phải chỉ vì tìm thanh danh cho mình; con thật sự lo lắng cho trẫm, cho nên trước đây cũng vậy, hiện tại cũng thế, con luôn nói ra những lời không giống người khác...”

“Hoàng gia gia.” Trần Thiện Chiêu nhịn không được nhẹ nhàng dập đầu bên cạnh mép giường, giọng nghẹn ngào: “Xin ngài đừng nói nữa!”

“Huống chi, con lại còn mang đến cho trẫm tằng tôn nhi đầu tiên. Chỉ riêng một điểm này là đã không uổng công trẫm yêu thương con nhiều năm như vậy.”

Thái Thượng Hoàng kiệt lực muốn nâng tay giống khi còn nhỏ vuốt đầu Trần Thiện Chiêu, khổ nỗi cả cổ tay và cánh tay đều không còn nghe ngài sai bảo. Tuy nhiên, ngài phát hiện Trần Thiện Chiêu dường như có thần giao cách cảm, cầm tay ngài ép vào gò má nó, ngài rốt cuộc lại nở nụ cười.

“Chỉ là, con che giấu nhiều năm như vậy, hiện giờ thành Thái Tử lại không thể sử dụng chiêu này. Con và phụ hoàng con đã tách ra rất nhiều năm, thiếu mất một đoạn tình cảm phụ tử... Sau khi trẫm đi rồi, phụ hoàng con sẽ không còn ai cản tay, cuộc sống của con có thể càng khó khăn. Mẫu hậu con có thể giúp con một lần, nhưng chưa chắc có thể giúp con cả đời, con hiểu chưa?”

“Hoàng gia gia,” Trần Thiện Chiêu gật đầu thật mạnh, nói từng câu từng chữ: “Tôn nhi hiểu rõ.”

“Thằng ngốc.” Thái Thượng Hoàng lại thốt lên biệt hiệu thân mật này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khó có thể che giấu: “Nếu so sánh những thành tựu về văn hoá giáo dục hay võ công: Thành tựu về võ công dễ có được nhất, thân là Thiên Tử không cần tự mình xông pha chiến trận, nếu lỡ có chuyện gì thì sẽ khiến thiên hạ náo động; nhưng thành tựu về văn hoá giáo dục khó được vô cùng, bởi vì thành tựu này liên quan mật thiết đến cách dùng người, nếu không biết cách dùng người thì sẽ dẫn đến trị quốc bại hoại. Mỗi lần trẫm thấy con cầu tình là có thể nhận ra tầm nhìn của con, có thể thấy con quan tâm đến tất cả già trẻ phụ nữ trẻ em cũng như những thẳng thần và gián thần, tìm được tình người trong luật pháp, cho nên trẫm thực vui mừng. Trẫm có rất nhiều nhi tử, thế nhưng từ sau khi Chiêu Khánh Thái Tử qua đời lại không thể chọn được một nhi tử nào hợp tâm ý; trẫm lập Cửu thúc của con tuy có không ít lý do đàng hoàng nhưng vẫn có lòng riêng trong đó. May mắn thay trong số các hoàng tôn, trẫm lại có con là đứa hợp tâm ý trẫm nhất. Tuy phụ hoàng con có thể coi như một đời anh hào, nhưng trẫm cho hắn lên ngôi chính là vì con.”

Đây là lần đầu tiên Thái Thượng Hoàng chỉ ra điểm này, cũng đã là thời khắc cuối cùng của ngài trên thế gian. Trần Thiện Chiêu vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng càng nhiều kích động và cảm kích. Phụ hoàng lập mình là Thái Tử bởi vì thời thế, chứ không phải bởi vì thật sự cảm thấy mình xứng đáng hơn Trần Thiện Duệ; thế mà hiện giờ tổ phụ lại chỉ ra rất rõ ràng, tổ phụ lập phụ hoàng hóa ra là vì chính mình. Đây là tin cậy biết bao nhiêu, thương yêu biết bao nhiêu!

“Hoàng gia gia, tôn nhi sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài.”

Nghe Trần Thiện Chiêu không hề khiêm tốn, không hề sợ hãi mà vững tin hứa hẹn một câu như vậy, trên mặt Thái Thượng Hoàng rốt cuộc lộ ra vẻ thoải mái vô cùng. Ngài chậm rãi nhắm mắt lại, đang nghĩ nếu hiện giờ buông tay mà đi thì tuyệt đối không còn gì tiếc nuối, gian ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào. Theo sát, Lộ Khoan vạch tung màn trúc vọt vào, chưa kịp đứng vững đã hành lễ hốt hoảng hô lên: “Bẩm Thái Thượng Hoàng, bẩm Thái Tử điện hạ, Thái Tử phi điện hạ lâm bồn!”

Tin tức thình lình này quả thực càng kinh tâm động phách hơn so với tin Khai Bình cấp báo lúc nãy. Trần Thiện Chiêu mặt mày dại ra, ngay cả Thái Thượng Hoàng vừa mới nhắm mắt cũng đột nhiên mở bừng mắt, không biết kỳ tích ra sao mà có thể xoay người hướng ra ngoài, có thể nâng tay đè lên mu bàn tay của Trần Thiện Chiêu. Mãi đến lúc này Trần Thiện Chiêu mới bừng tỉnh, hít một hơi thật sâu trấn định tâm thần rồi mới trầm giọng hỏi: “Là chuyện khi nào, ai tới báo tin, kêu vào gặp ta!”

“Vâng vâng vâng.”

Lộ Khoan nhanh như chớp chạy ra ngoài, chỉ trong chốc lát Thu Vận đã vào phòng. Quỳ xuống dập đầu xong, thấy Thái Thượng Hoàng và Trần Thiện Chiêu nhìn mình chằm chằm, Thu Vận ngẩng đầu bẩm báo: “Thái Thượng Hoàng, Thái Tử điện hạ, ước chừng khoảng hai khắc trước Thái Tử phi điện hạ có dấu hiệu, Lưu Ngự y đã chẩn mạch. Hiện giờ có bốn bà đỡ cùng Đan ma ma và Kim cô cô theo Thái Tử phi điện hạ vào phòng sinh. Đã phái người đi bẩm báo Hoàng hậu nương nương rồi ạ, nô tỳ tự mình tới bẩm báo Thái Thượng Hoàng và Thái Tử điện hạ.”

Thấy vẻ mặt Thu Vận vẫn còn trấn định, Trần Thiện Chiêu thoáng an lòng hơn. Kế tiếp, anh nghe Thái Thượng Hoàng sau lưng nhẹ giọng hỏi một câu: “Thái Tử phi có biết vụ Khai Bình báo nguy hay không?”

“Có biết ạ.” Thu Vận thấy sắc mặt Trần Thiện Chiêu tái đi, liếc ra ngoài nhìn một cái rồi lê đầu gối lại gần, tới ngay trước mặt Trần Thiện Chiêu mới thấp giọng nói: “Xin Thái Thượng Hoàng và Thái Tử điện hạ yên tâm, Lưu Ngự y sớm phát hiện Thái Tử phi có khả năng sinh non, cho nên đã làm tốt toàn bộ dự bị rồi ạ. Trước đây Thái Tử phi bình an sinh hạ Hoàng trưởng tôn, Lưu Ngự y sẽ tận lực bảo hộ mẫu tử bình an.”

“Tốt, tốt.”

Thái Thượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm, thấy tỳ nữ quỳ dưới đất sắc mặt trầm tĩnh khí độ thong dong, ngài bèn chầm chậm hỏi: “Ngươi là người hầu hạ Thái Tử phi?”

Trần Thiện Chiêu vốn tưởng rằng Chương Hàm sinh non là vì biết tin Khai Bình báo nguy, được Thu Vận khẳng định xong mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nghe Thái Thượng Hoàng đặt câu hỏi, nhìn thoáng qua Thu Vận suy nghĩ một lát rồi lên tiếng trả lời thay: “Thị là người hầu hạ Thái Tử phi đấy ạ. Tuy nhiên trước khi hầu hạ Thái Tử phi, thị đã hầu hạ Lục An Hầu phu nhân Lữ thị. Là do Trương Xương Ung thu được từ tay người khác đưa cho Thái Tử phi. Trước đây khi Thái Tử phi và Yến Vương phi thiêu hủy phủ Triệu Vương để thoát thân, chính nhờ thị và một trung tì khác lấy thân làm mồi dẫn dụ hơn phân nửa binh mã rời đi.”

“Vậy sao?” Thái Thượng Hoàng rất bất ngờ. Khi nhìn kỹ lại, ngài thậm chí có thể thấy rõ vết sẹo đao chém trên mặt Thu Vận. Ngài nhìn thoáng qua Trần Thiện Chiêu đang cúi đầu, thật lâu sau mới nói: “Chuyện năm xưa mặc dù Thư Toàn rất đáng giận, trẫm thật không nên liên luỵ bốn phía... huống chi Lữ thị chỉ là một giới nữ lưu... Trẫm sẽ bảo phụ hoàng con ban ân đặc xá cho những người này.”

Đây là điều mà Thu Vận luôn tâm niệm, lúc này nghe Thái Thượng Hoàng nói vậy, nàng vẫn chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi Trần Thiện Chiêu vén áo quỳ xuống nói tôn nhi lĩnh mệnh, Thu Vận mới bừng tỉnh, mừng như điên liên tục dập đầu, nói đi nói lại một chữ tạ ơn chứ không còn thốt lên được lời nào khác.

Nhìn bộ dạng cao hứng như trút được gánh nặng của Trần Thiện Chiêu và vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt Thu Vận, Thái Thượng Hoàng đang muốn mở miệng nói chuyện đột nhiên cảm thấy ngực cứng đờ, cảm giác ứ nghẹn ngài đã chịu đựng mấy ngày qua bỗng vọt lên, cổ họng thắt chặt không thể nói ra lời. Chú ý tới điểm này, Trần Thiện Chiêu vội vàng tiến lên đỡ tổ phụ nằm thẳng, lập tức gọi vào đoàn người của Thái Y Viện. Các Ngự y thay phiên bắt mạch, một lúc sau sắc mặt tất cả đều trắng bệch. Viện sử chẳng còn chú ý đến lễ nghi kéo Trần Thiện Chiêu sang một bên, sau đó run rẩy nói: “Thái Tử điện hạ, hãy lập tức bẩm báo cho Hoàng Thượng, Thái Thượng Hoàng... chỉ sợ sẽ đi trong khoảnh khắc!”