Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 39: Thử tìm cơ hội




Edited by Bà Còm in s2.truyenhd.com

Thái phu nhân lập tức siết chặt Phật châu trong tay.

Trương Du và Chương Hàm vào Hầu phủ lâu như vậy, tính tình hai đứa bé bà quan sát cẩn thận nên coi như cũng hiểu rõ. Trương Du tính tình có chút quái gở và xa cách, không thích nói chuyện cũng hiếm khi sai khiến nha hoàn, nhưng trước đó con bé có thể móc tim gan ra để tâm sự với bà đủ có thể thấy cũng không phải là người không hiểu đạo lý hoặc không biết đại thể. Còn Chương Hàm tính tình không những cương liệt lại có can đảm, hơn nữa còn rất nhạy bén, cũng là người thực biết đúng mực. Nếu không phát sinh đại sự gì khó lường thì hai đứa bé đâu thể đột nhiên thất thố như thế?

Nghĩ đến đây, Thái phu nhân lập tức trầm giọng hỏi: “Đến tột cùng sao lại thế này? Là ai khiến các con giận dữ thành như vậy?”

Trương Kỳ nhìn thoáng qua Chương Hàm, tuy sợ nói ra chuyện ở hậu hoa viên sẽ làm Chương Hàm bị khiển trách, nhưng thấy sắc mặt Chương Hàm không chút nào do dự một chút ám hiệu cũng không có, Trương Kỳ chỉ có thể dựa theo lúc nãy Chương Hàm phân phó, một năm một mười đem chuyện hai người trải qua ở hậu hoa viên từ từ kể ra. Khi nàng nói đến đoạn Cố Chấn luôn miệng nói hai tỷ muội sẽ mau chóng thành người của hắn thì Thái phu nhân đã giận không thể át, rồi đến khi nàng kể Cố Chấn tiết lộ vụ Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong dung túng binh sĩ giết người tích trữ gia nô thì sắc mặt Thái phu nhân càng tái nhợt, bỗng nhiên đứng bật dậy.

“Tên nghiệt súc, đúng là tên nghiệt súc sinh!”

Thấy Thái phu nhân tức giận đến mức run rẩy, Chương Hàm vội vàng đứng dậy cầm tay Thái phu nhân, đưa mắt ra hiệu cho Trương Kỳ đỡ bà ngồi xuống. Sau đó nàng làm như lúc trước đã hầu hạ Cố phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Lao Cung trêи lòng bàn tay của Thái phu nhân. Thấy bà quả nhiên dần dần bình tĩnh lại, lúc này Chương Hàm mới cúi đầu nói: “Thái phu nhân, không phải tiểu nữ không biết tốt xấu. Tỷ tỷ là nữ nhi duy nhất của dưỡng mẫu, hiện giờ cùng lắm là sống nhờ Hầu phủ, nếu lời đồn đãi này truyền ra ngoài, chẳng phải tiểu nữ đã làm dưỡng mẫu thất vọng? Tuy tiểu nữ không phải là người quan trọng nhưng cũng được mẫu thân hoài thai mười tháng sinh hạ, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn, mặc dù được dưỡng mẫu giữ bên người dạy dỗ nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ chưa hề có tâm tư tham mộ phú quý! Nếu từng câu từng chữ tiểu nữ nói ra có lời nào giả dối...”

Chương Hàm hít một hơi thật sâu đang muốn lấy ra cây kéo mang trong người, Trương Kỳ đột nhiên nhào tới gắt gao giữ chặt tay nàng, sau đó quay đầu nhìn Thái phu nhân nói: “Lão tổ tông, tính tình Hàm muội muội con hiểu rõ, từng câu từng chữ muội ấy nói ra đều là lời thật! Từ khi con và Hàm muội muội vào Hầu phủ đã xảy ra không ít chuyện 'thượng vàng hạ cám', gây ra không ít nhàn thoại, chúng con thật sự...”

“Hai đứa đừng nói nữa.”

Thái phu nhân mệt mỏi thở dài một hơi, sau đó đè tay lên bả vai Trương Du rồi liếc mắt nhìn Chương Hàm một cái. Tuy nói Chương Hàm chưa lấy ra thứ gì giấu trong người, nhưng mới vừa rồi bà đã nghe Trương Du thuật lại Cố Chấn ăn một cái tát sau đó Chương Hàm lôi ra cây kéo mới khiến tên nghiệt súc kinh sợ thối lui, Thái phu nhân có thể đoán được động tác của Chương Hàm. Nha đầu cương liệt này lúc đó đã có thể ở trước mặt Lạc Xuyên Quận vương lấy chết ép bức huống chi tên súc sinh Cố Chấn không biết cố gắng kia. Nhưng mà, so với việc biết được Cố Chấn mơ ước Chương Hàm, Thái phu nhân càng kinh giận hơn chính là hắn cũng biết vụ Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong bị người buộc tội mà Công chúa Gia Hưng vừa mới nói cho bà.

Cố Chấn tuy tập tước Uy Ninh Hầu nhưng cùng lắm chỉ là một tiểu bối bé nhỏ không đáng kể, ai sẽ nói cho hắn tin tức chưa truyền khai như vậy? Là người muốn nhìn Cố gia bị chê cười mà xúi giục hắn, hay căn bản là có mục đích gì khác?

Chương Hàm thấy Thái phu nhân lâm vào trầm tư, đưa mắt ý bảo Trương Kỳ không cần hành động thiếu suy nghĩ, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Xin bẩm báo với Thái phu nhân, khi đó Tam thiếu gia còn nói, đừng tưởng rằng Võ Ninh Hầu công cao và Tây phủ dân cư thịnh vượng liền cho rằng ở tại nơi này vững vàng như Thái Sơn. Đông phủ của hắn tuy có vắng vẻ, nhưng một ngày nào đó người có thể chống đỡ Cố gia còn không biết thuộc chi nào!”

Đây cũng không phải là nguyên văn lời nói của Cố Chấn, mới vừa rồi Trương Kỳ vội vàng thuật lại sự việc, không có cách gì kể ra từng chi tiết, nhưng lúc này Trương Kỳ vẫn biết rõ ràng Chương Hàm vừa thêm vào một tầng ý tứ, không khỏi vô cùng hồi hộp không dám xen mồm.

Chương Hàm thấy Thái phu nhân lại một lần nữa đột nhiên biến sắc, nàng mới chậm rãi rũ mi nói: “Tỷ tỷ là ngoại tôn nữ ruột thịt của Thái phu nhân, tiểu nữ chỉ là một người khác họ sống nhờ tại đây vốn dĩ đã không hợp lý. Cũng không biết là ai truyền ra lời đồn bồi dắng, nếu vẫn tiếp tục như thế thì lời đồn đãi sẽ nổi lên tứ phía, không tốt cho danh dự của Cố gia. Nếu đã như vậy, xin Thái phu nhân cho phép tiểu nữ theo tỷ tỷ dọn ra ngoài!”

Là ai khiến Cố Chấn có thể chắc chắn như vậy, làm hắn tin tưởng cho dù Nhị thúc Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong xảy ra chuyện thì Uy Ninh Hầu là hắn vẫn có thể vững vàng tựa Thái Sơn? Là ai cho hắn can đảm khiến hắn cho rằng mặc dù hắn khiêu khích Trương Du và Chương Hàm ở hậu hoa viên thì hai tỷ muội cũng chỉ có thể nén giận nuốt xuống? Lại là ai đem chuyện bồi dắng chỉ vài người biết thọc ra ngoài làm cho Cố Chấn si tâm vọng tưởng như vậy? Cái đồ nghiệt súc, hắn có biết chỉ bằng đức hạnh của hắn, Đông phủ Cố gia ở trong tay hắn tất nhiên không thể gượng dậy nổi?

Thái phu nhân nghe xong, trong lòng toát ra hết nghi vấn này đến nghi vấn khác. Nhưng ngay lúc này, điều quan trọng nhất không phải tìm câu trả lời mà phải làm thế nào để trấn an đôi tỷ muội này. Nghĩ đến bộ dáng Cố Chấn ăn một cái tát che mặt mà đi, chắc hẳn đã để không ít người đều thấy được, Thái phu nhân nhịn không được lại một lần nữa thầm lôi tên nghiệt súc ra mắng cho máu chó phun đầy đầu.

“Dọn ra gì đó liền không cần nhắc lại. Chỉ nói đến vấn đề hai tỷ muội các con chỉ có bốn nha hoàn không hiểu chuyện, lại thêm một ma ma cứ hai ba ngày lại gây chuyện đau đầu nhức óc, nếu cứ thế dọn ra lại càng khó lường. Từ nay về sau, các con ra vào ta đều kêu Sở mụ mụ và Lục Bình đi theo, sẽ không còn gặp phải chuyện như hôm nay!”

Chương Hàm nghe Thái phu nhân nhận xét Tống mụ mụ là kẻ "hai ba ngày lại gây chuyện đau đầu nhức óc", thấy rõ trong lần xẩy chuyện ở chùa Long Phúc Tống mụ mụ không đi cùng, hôm nay đến hậu hoa viên cũng không theo hầu, trong lòng Thái phu nhân đã rất bất mãn. Hơn nữa nàng đã ám chỉ vụ tiết lộ chuyện bồi dắng là do Tống mụ mụ, cho dù Thái phu nhân sẽ không lập tức phát tác, nhưng chỉ cần nhìn kết cục của tỷ muội Lưu thị liền hiểu được thủ đoạn của Thái phu nhân.

Chương Hàm biết không thể quản quá nhiều, hôm nay đã thành công được một nửa, dư lại một nửa phải xem Thái phu nhân có thái độ thế nào khi nghe nàng thêm thắt về lời nói của Cố Chấn, Chương Hàm liền dập đầu nói: “Đa tạ thái phu nhân. Mấy ngày nay trong ngoài xảy ra quá nhiều chuyện, tiểu nữ và tỷ tỷ sẽ không ra khỏi viện.”

Thấy Trương Du liên tục gật đầu, Thái phu nhân biết ngoại tôn nữ vẫn còn lo sợ, muốn an ủi thêm vài câu nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nắm tay nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn theo hai tỷ muội cáo lui cầm tay nhau mà đi. Chờ các nàng đi rồi, Thái phu nhân lập tức dựa nghiêng lên gối, sắc mặt biến ảo một hồi, cuối cùng mới trầm giọng kêu: “Người tới, chuẩn bị kiệu, ta đi xem bên Công chúa và Phò mã an trí thế nào!”

Chờ Lục Bình tiến vào đáp ứng, Thái phu nhân trầm ngâm một lát lại phân phó: “Nha đầu vừa rồi ám chỉ cho Du nhi và Hàm nhi đi hoa viên, lập tức trói lại bịt miệng nhốt vào phòng chất củi cho ta, chờ ta trở lại xử lý!”

Mời vào w,Att.Pa,d thăm nhà bacom2

Thái phu nhân ngồi kiệu ra khỏi Ninh An Các, còn hạ lệnh nhốt lại một tiểu nha đầu, tin tức này lập tức đến tai Chương Hàm và Trương Kỳ. Chương Hàm ngồi ở án thư thất thần một hồi lâu, còn Trương Kỳ thì có chút nôn nóng, thấy các nha hoàn đều biết điều mà tránh đi, cô nàng nhanh chân đi đến án thư, nắm lấy tay Chương Hàm nói: “Mới vừa rồi vì sao muội muốn nói thêm như vậy, nếu lỡ Thái phu nhân tìm Cố Chấn đối chất thì sao?”

“Chuyện như vậy có thể hỏi ra miệng à?”

Chương Hàm hỏi lại một câu, thấy Trương Kỳ lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, nàng cười lạnh: “Càng là chuyện như vậy thì càng phải giấu trong lòng, chỉ có kẻ như Cố Chấn không biết cao thấp ở trước mặt chúng ta tùy tiện vạch trần vụ Võ Ninh Hầu bị người buộc tội. Ta nhận thấy khi tỷ vừa nói ra vụ này, Thái phu nhân còn giật mình kinh ngạc hơn so với khi Cố Chấn nói muốn thu gom cả hai tỷ muội chúng ta, đủ có thể thấy tin tức này Thái phu nhân không phải không biết, chỉ là đã biết nhưng cho rằng Cố Chấn không nên biết.”

Thấy Trương Kỳ bị câu nói khó hiểu này của mình làm cho hồ đồ, Chương Hàm liền giải thích: “Thái phu nhân ở ngay lúc này còn có tâm tình đi gặp Công chúa và Phò mã, chứng tỏ bà vừa mới nghe được tin tức Võ Ninh Hầu bị buộc tội từ hai người họ, vì thế muốn đi tìm hiểu thêm. Chúng ta nói ra mười câu thì có chín câu là sự thật, chỉ có một câu giả như vậy nên Thái phu nhân không thể không tin!”

“Chỉ là...”

Biết Trương Kỳ vẫn thắc mắc vì sao mình một hai phải bôi cho Cố Chấn một vết đen như vậy, Chương Hàm không giải thích gì thêm mà chỉ nói chuyện tào lao vài câu, sau đó dỗ Trương Kỳ lên giường nghỉ một lát. Mãi đến khi Trương Kỳ ngoan ngoãn nằm xuống, nàng đắp chăn cho Trương Kỳ cẩn thận rồi mới quay người trở lại ngồi trước án thư.

Đang ở Cố gia ăn nhờ ở đậu thì cho dù Trương Kỳ cũng tính là người ngoài huống chi là nàng? Cố Chấn dù có bỉ ổi vô sỉ như thế nào thì vẫn là Uy Ninh Hầu danh chính ngôn thuận. Hơn nữa, mặc dù các nàng dọn ra, không thể đảm bảo Trương Xương Ung sau khi biết được nếu không thể thành nhạc phụ của Tri Vương thì cũng được thành nhạc phụ của Uy Ninh Hầu cho nên lập tức bán các nàng. Ngay lúc này, gặp vụ ba huynh đệ Lục An Hầu bị ban chết, Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong có nguy cơ bị hãm sâu, tuy nói ngây ngốc tại Cố gia nàng sẽ gặp nguy hiểm vô cùng, nhưng trong tình huống căn bản không thể thoát ra được, nàng chỉ có thể thử cơ hội một lần!

Phủ Lục An Hầu phát sinh chuyện như vậy, Lục An Hầu Thái phu nhân dắt ấu tử tới cầu cứu, cuối cùng chỉ giữ được duy nhất một ấu tử mà thôi. Nếu loại chuyện này phát sinh ở Cố gia, giữa Đông phủ và Tây phủ thì Thái phu nhân sẽ lựa chọn thế nào?

Nghĩ đến đây, nàng nhấc bút viết lên giấy bài Thủy Điệu Ca Đầu của Tô Thức, trong đó có hai câu “Đời người có lúc buồn vui tan hợp; Vầng trăng có khi tỏ mờ tròn khuyết”, sau đó nước mắt không kiềm được cứ từng giọt rơi xuống. Nghĩ đến những lời Triệu Phá Quân nhắn gởi cho nàng, nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Cố gia, nàng nhớ tới mẫu thân và đệ đệ hãy còn kẹt lại ở Quy Đức, hy vọng thực mau có thể nhìn thấy cha huynh. Đột nhiên nàng hít vào một hơi thật sâu.

Càng đối diện với gian nguy thì nàng càng không thể dễ dàng buông xuôi!

(Thủy Điệu Ca Đầu là bài thơ bất hủ của Tô Thức Tô Đông Pha, thi sĩ nổi tiếng thời Bắc Tống. Năm 1079 Tô Thức vì bất đồng chính kiến với Tể Tướng đương triều nên bị biếm đến Huỳnh Châu. Trung Thu là Tết Đoàn Viên của mọi gia đình nhưng Trung Thu năm đó ông phải sống một mình ở nơi xa. Buồn nhớ gia đình và nhất là nhớ người em trai cùng chung chí hướng là Tô Triệt, nhân lúc uống rượu ngắm trăng ông mới viết nên nỗi lòng nhớ nhà của mình trong bài thơ này)