Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên

Chương 77: Tình Cảm






Edited by Bà Còm in Wattpad
Cố Trường Phong vừa hồi kinh thì bị hạ ngục, không bao lâu lại được thả, năm sau lãnh chức Phó soái theo Triệu Vương xuất chinh Liêu Đông.

Đối với Cố gia mà nói, biến đổi chợt cao chợt thấp quá lớn kiểu này làm người rất khó thích ứng.

Không ít người thầm nhủ thật may mắn phủ Võ Ninh Hầu trị gia nghiêm cẩn, hạ nhân cho dù có muốn chạy trốn cũng không có nơi để trốn, nhờ vậy mà miễn cho sau khi Cố Trường Phong ra khỏi ngục lôi ra truy cứu sẽ gặp xui xẻo lớn.

So sánh với phủ Võ Ninh Hầu, lúc ban đầu phủ Uy Ninh Hầu an an ổn ổn dường như không bị vạ lây, thế mà sau đó Cố Chấn tập tước không bao lâu cuối cùng rơi vào tình thế không kết cục, liên quan đến hạ nhân trong nhà đều không dám ngẩng đầu.

Hôm Cố Trường Phong xuất chinh, Hồ phu nhân biết được Thái phu nhân phái xe đưa Chương Hàm ra tiễn người nhà, ngay cả Trương Kỳ cũng được cùng nhau ra ngoài, hơn nữa là huynh đệ Cố Trấn Cố Minh hộ tống, gương mặt tái nhợt của Hồ phu nhân càng thêm thất thần.

Sau khi Cố Trừ kinh hãi liên tục gọi vài tiếng, Hồ phu nhân phục hồi tinh thần lắc đầu nói: “Không có việc gì, con cứ yên tâm, ta sẽ không bỏ con mà đi nhanh như vậy đâu.”
“Nương!” Cố Trừ chỉ cảm thấy quả tim như bị siết lại, nắm chặt tay mẫu thân dùng giọng điệu gần như cầu xin van nài, “Ngài đừng nhọc lòng nhiều như vậy, chỉ lo dưỡng bệnh cho thật tốt! Mặc kệ nói thế nào thì con cũng là tôn nữ ruột thịt của lão tổ tông, cho dù không làm được Vương phi gì đó thì chỉ cần tìm một nhà môn đăng hộ đối, tương lai bình bình đạm đạm mà sống đâu phải con qua không được.

Trước đó ngài đã dốc hết sức lực như vậy, nhưng kết quả thế nào...”
“Con đang muốn nói ta đã phí công vô ích?” Sắc mặt Hồ phu nhân bỗng nhiên biến đổi, vẻ mặt toát ra vài phần dữ tợn, đến khi thấy Cố Trừ liều mạng lắc đầu lệ rơi đầy mặt, bộ ngực phập phồng kịch liệt của Hồ phu nhân mới dần dần ổn định lại, sau đó chua xót nói, “Người tính không bằng trời tính, ta cũng biết đạo lý này.

Chỉ là ta không thể khoanh tay không làm gì, ta không thể vứt tương lai của con cho người khác làm chủ! Mặc dù chỉ có một chút ít khả năng, ta cũng sẽ kiệt lực đi tranh thủ...”
Đối mặt với mẫu thân đã lâm vào vòng cố chấp, Cố Trừ thật không biết phải khuyên ra sao.

Bên ngoài bẩm báo dược đã sắc xong, Cố Trừ tự mình ra bưng vào, từng muỗng từng muỗng đút cho Hồ phu nhân hết chén dược.


Thấy mẫu thân dần dần khép lại đôi mắt nặng nề ngủ, Cố Trừ mới chùi nước mắt yên lặng ra khỏi Tây thứ gian.

Ngồi lặng lẽ một mình trong phòng khách hồi lâu, Cố Trừ đột nhiên mở miệng hỏi: “Giờ nào rồi?”
“Hồi bẩm Đại tiểu thư, đã sắp tới giờ Ngọ.” Nói tới đây, nha hoàn lại cẩn thận báo, “Tây phủ bên kia truyền đến tin tức, biểu tiểu thư và Hàm cô nương đều đã về phủ.

Lúc này đang đến chỗ Thái phu nhân.”
Nghe nói Trương Kỳ và Chương Hàm đều đã trở lại, Cố Trừ chợt nhớ tới mẫu thân ngơ ngẩn khi nghe được hai người ra khỏi thành tiễn đưa đại quân, không khỏi lại thất thần thêm một lát.

Cố Ngọc là nữ nhi ruột thịt mà còn không đi, hai người ngoài lại khiến Tây phủ phái ra hai vị đích công tử hộ tống.

Mẫu thân chỉ cho rằng Thái phu nhân bất công, nhưng nếu Thái phu nhân thật sự bất công như thế, Nhị thẩm xưa nay cực kỳ khôn khéo sao lại một chút xíu động tác nào cũng không có? Sau khi Trương Kỳ Chương Hàm vào kinh, mẫu thân thông qua Cố Chấn sử dụng không ít thủ đoạn nhỏ, Cố Trừ chẳng quan tâm nhưng cũng không có nghĩa là nàng thật sự không biết chút gì.

So sánh với Nhị thẩm luôn bất động thanh sắc, mẫu thân cứ hết lần này đến lần khác đã làm liều, Thái phu nhân cho dù thật sự bất công thì cũng không thể trách ai khác.

Nhưng mẫu thân bệnh thành như thế mà vẫn phải một lòng vì nàng tính toán, nàng còn có thể trách cứ được sao?
“Đại tiểu thư, Đại tiểu thư?”
“Phái người đi tìm hiểu khi nào Tây phủ dọn cơm trưa, đến lúc đó ta sẽ qua một chuyến.”
Bà Còm edit truyện này ở w.a.tt.p.a.d
Cố Minh đưa Chương Hàm và Trương Kỳ về tận chính phòng Ninh An Các.

Thấy Cố Trấn đã sớm ngồi một bên, hắn biết những gì nên nói thì Đại ca tất nhiên đều đã bẩm báo, Cố Minh bèn không lắm miệng.


Chỉ khi Thái phu nhân hỏi đến Thái Tử, hắn suy nghĩ một chút rồi mở miệng đáp: “Sau khi phong đất phiên cho Bát Hoàng tử Anh Vương, những thân vương sau đó đều chưa được phong đất riêng, cho nên con đã gặp qua Thái Tử điện hạ trong cung vài lần.

Thái Tử không phải loại người nói nhiều, tính tình rất khiêm tốn, trên cơ bản không có cơ hội nói chuyện qua.”
Thái phu nhân gật đầu, đột nhiên dường như không chút để ý nhìn Chương Hàm và Trương Kỳ hỏi: “Hai con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Thái Tử và Triệu Vương, có cảm thụ gì không?”
Trương Kỳ liếc một cái về phía Chương Hàm, do dự thật lâu mới mở miệng nói: “Triệu Vương khí thế hùng tráng, ánh mắt chỉ càn quét qua một đường là khiến nhân tâm sinh sợ hãi.

Còn Thái Tử điện hạ thì nói chuyện khiến người như tắm mình trong gió xuân, coi bộ là một người dễ ở chung.”
Nghe lời nhận xét như thế, Thái phu nhân không khỏi hơi nhíu mày.

Cố Minh đứng bên cạnh thấy rõ ràng, sợ tổ mẫu bất mãn với câu trả lời này, hắn vội vàng hoà giải: “Lão tổ tông, Du muội muội rốt cuộc mới đến kinh thành không bao lâu, lại không thường thấy quý nhân như vậy, cho nên cùng lắm chỉ dựa vào ấn tượng đầu tiên để phán đoán, có điều sơ suất cũng khó tránh khỏi.”
Thái phu nhân đang nghĩ ngợi với tính tình đơn giản đến thế của Trương Du, đừng nói là làm Vương phi, cho dù gả đến thế gia danh môn nào đi nữa thì tám chín phần mười sẽ không kham nổi vị trí của một đương gia chủ mẫu, không ngờ Cố Minh đột nhiên xen miệng thay biểu muội biện giải một câu.

Thái phu nhân ngạc nhiên liếc nhìn Cố Minh, nghe Cố Trấn tức giận quở trách: “Tứ đệ, lão tổ tông chỉ thuận miệng hỏi Du muội muội và Hàm muội muội một chút, chưa từng có ý muốn trách tội các nàng!”
Thấy Cố Minh ngượng ngùng cúi đầu, Thái phu nhân không khỏi mỉm cười, ngay sau đó như suy tư gì liếc về phía Cố Minh và Trương Kỳ một cái.

Nhìn một màn này, trong lòng Chương Hàm thoáng lo lắng, chờ đến khi Thái phu nhân đưa mắt về phía mình, nàng liền thoải mái hào phóng nói: “Triệu Vương ăn mặc gần giống như đúc với hộ vệ dưới trướng, đủ có thể thấy ngoài chiến công hiển hách thì còn trị quân nghiêm cẩn, hơn nữa không hề rêu rao.

Thái Tử điện hạ thỉnh ý chỉ Hoàng Thượng tới tiễn đưa, thế mà chỉ ban bảo kiếm và bảo cung cho Triệu Vương và Nhị cữu cữu, đối với các tướng lãnh khác chỉ qua loa nói vài câu cố gắng, đối với thân nhân đi tiễn thì hoàn toàn thờ ơ không thèm ngó tới, đủ có thể thấy Thái Tử là người cẩn thận.”
Hiện giờ nàng sớm đã không thể giấu dốt, còn không bằng nên nói cái gì thì cứ nói cái đó!
Thái phu nhân khen ngợi gật đầu.


Bà thấy Cố Trấn cũng hơi gật đầu còn vẻ mặt Cố Minh như trút được gánh nặng, Thái phu nhân cười nói: “Hai người các con là cô nương nên thường có cái nhìn khác với nam giới, vì thế ta mới thuận miệng hỏi hai con một chút, vậy mà khiến Tứ ca hai con khẩn trương thành dáng vẻ kia!”
Cố Minh càng thêm xấu hổ, lúng ta lúng túng không biết nên nói chút gì.

May có Vương phu nhân tiến vào cười hỏi nên dọn cơm ở đâu, Thái phu nhân liền nói: “Thì dọn ngay chỗ này đi, hiếm khi hai huynh đệ bọn họ đều có mặt, cả hai hãy lưu lại dùng cơm xong rồi lại đi.”
Vương phu nhân dĩ nhiên không phản đối, chờ đến khi bàn ăn được đưa vào, theo sát là nha hoàn bà tử nối đuôi nhau bày từng món ăn lên bàn cứ như tích cóp châu ngọc, so với ngày thường nhiều thêm vài món, Chương Hàm biết Vương phu nhân hơn phân nửa đã đoán được Thái phu nhân muốn lưu lại Cố Trấn Cố Minh.

Thấy mọi người bắt đầu bày chén so đũa, nàng vốn định kéo Trương Kỳ cùng tới hỗ trợ, lại bị Vương phu nhân ngăn cản.

“Các con tuy đã ở tại đây nhưng cũng là khách quý, trăm triệu lần không có đạo lý gì lại để khách phải động tay.

Đừng nói các con, ngay cả Ngọc nhi ngày thường cũng không làm chuyện này.

Tối hôm qua con bé vì lão gia phải đi Liêu Đông mà khóc một hồi, sáng hôm nay thức dậy cổ họng lại hơi đau, cho nên mới không ra ngoài.”
Đang nói chuyện thì bên ngoài liền truyền đến thanh âm của một nha hoàn: “Đại tiểu thư tới.”
Từ khi Hồ phu nhân bệnh nặng, Cố Trừ hiếm khi qua bên này, bây giờ nghe báo Cố Trừ tới, Thái phu nhân và Vương phu nhân đều hơi sửng sốt.

Cố Trừ một thân xiêm y vàng nhạt vào cửa hành lễ với Thái phu nhân và Vương phu nhân, đồng thời chào hỏi đúng lễ nghĩa với Cố Trấn và Cố Minh, Chương Hàm dĩ nhiên cũng cùng Trương Kỳ chào một tiếng Đại tỷ.

Vương phu nhân mỉm cười giữ Cố Trừ cùng dùng cơm trưa, Cố Trừ liền cười gật đầu đáp ứng: “Khó có thể lại đây một lần, xin quấy nhiễu Nhị thẩm.”
Một bữa cơm này thật sự lặng ngắt như tờ.

Cố Minh ngồi đối diện nên Trương Kỳ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nhưng thật ra Chương Hàm lại cố ý quan sát Cố Minh, thấy anh chàng này cứ mỗi khi không có người chú ý thường xuyên trộm liếc Trương Kỳ, khổ nổi cô nàng ngồi bên cạnh Chương Hàm có tật giật mình nên trước sau chỉ gục đầu ăn cơm, nàng nhịn không được thầm buồn cười một trận.

Lạ thay ngay sau đó Chương Hàm lại đột nhiên phát hiện, Cố Trừ không hiểu sao vẫn luôn chú ý nàng và Trương Kỳ.


Chờ đến sau khi ăn xong dọn xuống hết thức ăn và bàn ăn, mọi người súc miệng rồi cầm lấy chén trà, lúc này Cố Trừ mới ngẩng đầu nói: “Lão tổ tông, hôm nay con tới vì nghĩ hai mươi sáu tháng hai sắp tới là sinh thần của Thục phi nương nương.

Tuy nói năm nay không phải chỉnh thọ nhưng dĩ nhiên không thể giống như ngày thường.

Các cô nương trong nhà năm nào cũng từng người chuẩn bị thọ lễ, năm nay chắc cũng chiếu theo lệ cũ của năm rồi, vẫn là tổng hợp quà lễ của mỗi người rồi cùng đưa vào cung phải không ạ? Ý của con là, Hoàng Thượng không thích xa hoa, Thục phi nương nương cũng là người xưa nay tiết kiệm, không bằng tỷ muội trong nhà cùng nhau hợp lực làm một bộ xiêm y giày vớ mặc nhà đưa vào, coi như một mảnh tâm ý của mọi người.”
Thái phu nhân nghe vậy sửng sốt, nhớ tới sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của trưởng nữ xác thật gần đến, mấy tháng qua mọi việc bận rộn bà suýt nữa đã quên.

Bà trầm ngâm một lát liền gật đầu nói: “Cũng được, tài kim chỉ của con vẫn luôn tốt nhất so với các tỷ muội trong nhà, vậy áo cánh hãy do con phụ trách, để Ngọc nhi làm đai buộc trán và váy, Phất nhi làm giày vớ, thế là đủ rồi.”
“Lão tổ tông đã quên Du muội muội và Hàm muội muội sao, các nàng không phải cũng là người Cố gia?”
Thái phu nhân lúc này mới cười nhận ra mình đã bỏ sót, thân thiết nhìn Chương Hàm và Trương Kỳ nói: “Lúc trước Hàm nhi làm cho ta bộ áo cánh lụa tơ tằm màu xanh lá rất đẹp, đủ có thể thấy tài kim chỉ cũng không tồi, như vậy đi, Ngọc nhi làm đai buộc trán còn váy thì giao cho con.

Về phần Du nhi, con hãy làm quần trong dài đến đầu gối nhé.”
Trương Kỳ sau khi đến Cố gia phải vội vàng lặng lẽ đọc sách viết chữ, ngoài ra phải âm thầm ôn tập lễ nghi với Chương Hàm còn không kịp, nào có thời gian rảnh để may vá gì.

Nhưng khi xưa lúc Trương Kỳ ở Quy Đức phủ nha, đích mẫu hiếm khi chú ý phát xiêm y bốn mùa cho nàng, mấy chuyện khâu khâu vá vá nàng phải tự làm nhiều biết bao nhiêu, hiện giờ nghe được chính mình chỉ cần làm quần trong là được, Trương Kỳ kinh ngạc hết sức liếc nhìn Chương Hàm một cái, thấy Chương Hàm khẽ gật đầu với mình, Trương Kỳ lập tức đáp ứng.

Vương phu nhân dĩ nhiên thay Cố Ngọc đáp ứng việc này, lại phân phó Cố Trấn và Cố Minh trở về nhắc nhở các huynh đệ nên viết chữ Thọ làm quà lễ.

Chờ Vương phu nhân mang theo hai nhi tử cáo lui, Cố Trừ dĩ nhiên cũng không lưu lại lâu bèn cùng nhau đứng dậy cáo từ ra ngoài.

Mãi đến khi mọi người đi hết cả rồi, Chương Hàm vốn định đưa mắt ra hiệu cho Trương Kỳ cũng cùng nhau cáo lui, Thái phu nhân giữ lại, bình lui nha hoàn bà tử, đột nhiên mở miệng nói.

“Có tin tức tốt ta phải nói cho hai tỷ muội các con, cha Du nhi, cũng chính là dưỡng phụ của Hàm nhi, ít ngày nữa sẽ được triệu hồi về kinh.”.