Vĩnh Sinh

Chương 975: Rất nhiều thiên tài




"Trường Bình tôn giả, năm đó ngài cùng cha ta, còn có các vi tiền bối truy sát một phương 'Hoàn Vũ Lục Quái', chính khí lẫm nhiên, trực tiếp dùng Hạo Nhiên thần cương đánh gục hai đầu lão quái trong đó, cách đối nhân xử thế của ngài chúng ta cũng đã được biết rõ, tuyệt đối sẽ không bởi vì quan hệ mà phá hư quy củ của Vũ Hóa Môn. Làm như thế nào thì sẽ làm thế đó. Lần này tới khảo hạch đều là thiên tài, mỗi người đều có tài hoa hơn người, tu vi cao thâm, thế nhưng ta cũng tịnh không để ý."

Trong rất nhiều bán Kim Tiên tới tham gia khảo hạch, một người trẻ tuổi không ngờ trực tiếp mở miệng đáp lại Trường Bình tôn giả.

Có thể trực tiếp không để ý tới quy củ, tiếp lời, hiển nhiên là người rất quen thuộc với Trường Bình tôn giả.

"Vị này chính là thiếu chủ của Cổ gia, tên là Cổ Tốn, nhà hắn có giao thiệp với Trường Bình tôn giả, năm đó Hoàn Vũ Lục Quái thành lập tà giáo đối kháng với Thiên Đình, làm loạn tại rất nhiều đại châu, cha của hắn là Cổ Tông cùng Trường Bình tôn giả, liên hợp với mấy vị đại nhân vật Kim Tiên tiếng tăm lừng lẫy khác chém giết một phen thảm liệt, rốt cuộc cũng tiêu diệt được Hoàn Vũ Lục Quái, nhưng mấy nhân vật Kim Tiên lại bị đám tà giáo sắp chết phản kích giết chết, cuối cùng chỉ còn lại Cổ Tông cùng Trường Bình tôn giả còn sống, cho nên cha hắn mới kết thành sinh tử chi giao với Trường Bình tôn giả."

"Bởi như vậy hắn có thể hoàn toàn thông qua khảo hạch sao?"

"Cũng chưa chắc, trước mắt bao người, Trường Bình tôn giả chẳng lẽ có thể vì việc tư làm trái luật? Mỗi lần Vũ Hóa Môn tuyển mười chân truyền đệ tử. Lần này chúng ta tổng cộng tới hơn một ngàn bán Kim Tiên đại năng, mà trong số này có ai không phải là hùng tài đại lược? Uy chấn Càn Khôn? Đến lúc đó ta sẽ đích thân đánh bại hắn. Để hắn rớt đài luôn."

Một nam tử liên tục cười lạnh.

"Cho rằng có quan hệ là có thể tiến vào Vũ Hóa Môn, thật sự là buồn cười."

Thiếu chủ Tiết Liệt của Tiết gia từ trong kiệu đi ra, bàn tay lại vuốt ve ngọc bội, ánh mắt mang theo vẻ trào phúng nhìn toàn trường.

"Hừ! Châm biếm ta! Tới lúc tỷ thí ta sẽ cho nguyên một đám các ngươi chết không có chỗ chôn! Ngày mai gia tộc của các ngươi sẽ tới Vũ Hóa Môn nhặt xác các ngươi mà về."

Nghe thấy lời bàn tán trào phúng, Cổ Tốn mạnh mẽ quay người lại, nhìn tới vị cao thủ thiếu chủ phát ra lời trào phúng, trong ánh mắt lóe lên sát khí không che dấu chút nào.

"Ta sẽ chờ."

"Nhìn xem ai chết, khi giao thủ, ngươi căn bản không sống quá một sát na đâu."

"Khiến thi thể của ngươi cũng không còn, sẽ bị ta trực tiếp tế luyện thành pháp bảo, Cổ gia các ngươi cũng khó có thể đòi lại công đạo."... Nguyên một đám thiếu chủ vô cùng cuồng ngạo, mỗi người đều tin vào thực lực của mình.

"Được rồi, ta biết các ngươi đều là hạng kiệt ngao bất tuần. Nhưng mà đã tới Vũ Hóa Môn ta, vậy phải tuân theo quy củ của Vũ Hóa Môn, nếu không sẽ bị xử trí theo môn quy." Trường Bình tôn giả tựa hồ rất đau đầu với đám kiệt ngao bất tuần, vô cùng cuồng ngạo này, thế nhưng tu vi của hắn là tuyệt đại Kim Tiên vẫn có thể trấn áp tràng diện. Tuy đám thiếu chủ này vô cùng cuồng ngạo, thế nhưng đầu óc kẻ nào cũng khôn khéo, cũng biết khi nào thì cuồng ngạo, khi nào thì không.

Hắn vừa lên tiếng, đám thiếu chủ lập tức yên tĩnh trở lại.

"Đem lai lịch, tính danh của các ngươi ghi lên thiếp tử rồi trình lên đây. Sau đó tiến hành rút thăm, đều tự đối chiến. Cuối cùng Vũ Hóa Môn ta sẽ lựa chọn ra mười người nổi bật tiến vào môn phái làm chân chuyện."

Trường Bình tôn giả vung tay lên.

Phương Hàn biết quy củ, cho nên sớm dựa theo kế hoạch của Hoằng Khí Lâu, ghi thân phận của mình lên thiếp, là thiếu chủ của Phong gia đã sớm diệt môn. Nằm gai nếm mật ở bên ngoài khổ tu chuẩn bị tiến vào Vũ Hóa Môn tu luyện trở thành nhân vật tuyệt thế sau đó báo thù.

Trước khi tới tham gia khảo hạch, đám thiếu chủ cũng biết quy củ này, cho nên lập tức viết xong thân phận của mình lên thiếp giao cho đám đệ tử kia, đám người này đều thu lấy rồi giao lên, Trường Bình tôn giả dùng ánh mắt quét qua những thiếp tử này xem là thật hay giả.

Nhưng mà sắc mặt của hắn lại không chút biểu tình, sau khi xem xong liền đem toàn bộ thiếp đặt vào trong một cái rương lập lòe kim quang. Để những người kia tới rút, nếu rút trúng ai, vậy sẽ là đối thủ cạnh tranh của mình, trải qua vô số lần sàng lọc, đào thải, cuối cùng chỉ còn lại mười người, chính là chân truyền đệ tử.

Đây cũng là quy củ tuyển đệ tử lâu đời của Vũ Hóa Môn.

Hơn nữa càng thêm tàn khốc chính là, trong lúc tranh phong, có thể hạ tử thủ giết chết đối thủ. Chẳng khác gì là sinh tử bác đấu. Đám gia tộc kia đem đệ tử của mình tới, cho dù đệ tử nhà mình chết cũng không dám tìm Vũ Hóa Môn gây phiền toái.

Cho nên mỗi lần Vũ Hóa Môn tuyển nhận chân truyền đệ tử đều phi thường tàn khốc.

Đây cũng là cách tôi luyện ý chí, tại Thiên giới tranh đấu vốn là thập phần tàn khốc, nếu như ngươi sợ chết không muốn tham gia khảo hạch, tốt nhất đừng có tới đây.

Phương Hàn bước lên rút thăm, kết quả ngẫu nhiên vơ lấy một cái thiếp, trên đó viết: thiếu chủ Chính Châu Chính Dương Môn, Trương Chính Huy.

Roẹt!

Trên không trung xuất hiện một chiến thai cự đại, có điểm giống với chiến trường trong thế tục do Trung Ương đại thế giới bố trí ra.

Đây là địa phương ngẫu nhiên cho người tỷ thí.

"Vòng tỷ thí thứ nhất!" Tiêu châu Tiêu Thiểu Vân đối chiến với Bá Châu Triệu Tiên Nhạc." Sắc mặt của vài đệ tử Vũ Hóa Môn không chút biểu tình hét lớn.

Vèo vèo vèo!

Hai đạo nhân ảnh lập tức xuất hiện trên chiến trạng cự đại, Phương Hàn thấy Tiêu Thiểu Vân sắc mặt có phần vàng vọt, giống như người bệnh nặng mới khỏi, tinh thần tán loạn. Mà đối thủ còn lại, Bá Châu Triệu Tiên Nhạc, pháp tắc Đại La quanh thân dày đặc, đại thủ tạo ra một kiện Trường Đao nơi tay, khí tức như bá chủ làm Càn Khôn rung động, cước bộ đạp mạnh, mặt đất tựa hồ như lay động.

"
Ha ha ha ha, ta đã sớm nghe qua thiếu chủ Tiêu gia Tiêu Thiểu Vân là như thế nào, đã từng nhận được truyền thừa của thượng cổ thánh hiền, thế nhưng hiện tại xem ra lại khiến ta thật thất vọng, thì ra là một kẻ bệnh quỷ, không phải là bởi vì luyện công tẩu hỏa nhập ma chứ? Vậy mà còn tới tham gia khảo hạch?"

Bá Châu Triệu Tiên Nhạc ha ha cười, đột nhiên áp súc một đao, bất ngờ chém ra, từng đạo đại tiên thuật hợp thành tuyệt sát đại chiêu trực tiếp oanh kích tới, không ngờ vừa giao đấu đã tung tuyệt chiêu.

"
Sát Chiêu Đoạn Ngục!"

Rất nhiều người ở dưới khán đài đều rung động, một chiêu "
Đoạn Ngục" này có thể nói là tuyệt sát bí thuật làm cho người ta vừ nghe đã sợ mất mật. Phát huy đến đỉnh điểm, có thể chuyển hóa thành gấp đôi chiến lực, nói cách khác trong một sát na, Triệu Tiên Nhạc biến hóa ra thành hai người cùng tiến hành chém chết.

"
Không biết sống chết."

"
Tiêu Thiểu Vân" giống như con bệnh đột nhiên ngẩng đầu lên, cả người sừng sững, khí thế đột nhiên thay đổi, giống như thượng cổ thần chiến tranh, lại như thánh nhân giáo hóa thương sinh, trên đầu của hắn là từng mảnh thanh thiên tuôn ra, hóa thành từng đại đạo thông tới bốn phương tám hướng.

Dị tượng như thế, thật sự làm cho người ta khiếp sợ.

"
Đây là Đại Đạo Thanh Thiên! Nghe đồn là thánh thuật của thượng cổ thánh hiền dùng để diễn hóa ra vô thượng đạo đức."

"
Đúng vậy, đây chính là Đại Đạo Thanh Thiên trong truyền thuyết."

"
Nghe đồn tu người thành Thánh Tiên, lĩnh ngộ chân lý chí thánh mới có thể gọi là thánh nhân. Tiêu Thiểu Vân này chiếm được động phủ truyền thừa còn sót lại của một vị thượng cổ thánh hiền, đây không phải là chiếm được truyền thừa của Thánh Tiên sao?"

"
Xem ra quả thật là không sai."

Rất nhiều người dùng thần niệm trao đổi.

Ầm ầm!

Trường Đao vỡ vụn, vừa mới bắt đầu Triệu Tiên Nhạc còn mang theo khí thế uy mãnh, hùng phách thiên địa, thoáng cái đã bị Tiêu Thiểu Vân đánh cho lăng không bay ra ngoài, thân thể vỡ nát, biến thành từng mảnh, không ngừng ngọ nguậy, sau khi gian nan tụ thành thân thể hắn lại phát ra tiếng kêu thảm.

"
Chưa từng có kẻ nào kêu ta là bệnh quỷ, ngươi lại dám nói thế, vậy phải trả giá thật nặng, ta cũng không giết ngươi. Mà rút một nửa pháp tắc Đại La trên người ngươi coi như là khiển trách, Bá Châu Triệu gia ngươi nếu như muốn tới tìm ta báo thù, ta tùy thời có thể phụng bồi." Tiêu Thiểu Vân thu lại dị tượng trên người, toàn thân lại trở về với bộ dáng con bệnh, tựa hồ như hắn tu luyện một loại pháp quyết nào đó cho nên mới biến thành bộ dáng này vậy.

Hắn tuyệt đối không lưu tình, bàn tay chấn động, cư nhiên xâm nhập vào thân thể Triệu Tiên Nhạc, bắt đầu rút ra pháp tắc Đại La. Triệu Tiên Nhạc điên cuồng chửi bới, cuối cùng lại cầu xin tha thứ, nhưng đều vô ích, bị Tiêu Thiểu Vân cứng rắn cưỡng chế, cuối cùng thân thể hắn co lại như dầu hết đèn tắt, lập tức hôn mê.

"
Biến!" Tiêu Thiểu Vân tung ra một cước đá bay Triệu Tiên Nhạc khỏi chiến trường.

"
Tiêu Thiểu Vân này quả thật là thâm sâu khó lường a, chỉ một chiêu đã hoàn toàn đánh bại Triệu Tiên Nhạc."

"
Hắn thật sự đã chiếm được truyền thừa của thượng cổ thánh hiền, một chiêu Đại Đạo Thanh Thiên thật không có mấy người có thể tiếp được, đúng là kình địch đây!"

"
Quả thật là kình địch!"

Có rất nhiều thiếu chủ nhìn Tiêu Thiểu Vân, sắc mặt biến ảo mấy lần, đều đề cao cảnh giác.

"
Vòng thứ nhất, Tiêu Thiểu Vân thắng! Vòng thứ hai bắt đầu!"

Tên đệ tử Vũ Hóa Môn tuyên bố trận đấu bắt đầu trên mặt cũng hiện ra vẻ sợ hãi với Tiêu Thiểu Vân, sau khi điều chỉnh cảm xúc hắn mới bắt đầu tuyên bố trận thứ hai.

Kế tiếp hơn mười vòng chiến đấu kịch liệt, rất nhiều pháp bảo, thần thông, tiên thuật, sát chiêu...được tung ra, Phương Hàn thậm chí nhìn thấy "
Thiếu chủ Tiết Liệt của Tiết gia" Còn có "Cổ Tốn" đều xuất thủ, quả nhiên là có thần thông rất mạnh, chỉ một chiêu là đánh bại đối thủ, đối thủ không chết cũng tàn phế, xuất thủ rất tàn nhẫn.

"
Vòng thứ tám mươi mốt! Phong Duyên đấu với Chính Châu Trương Chính Huy!"

Đột nhiên lúc này, vòng đấu đã tới phiên mình. Phương Hàn khi nghe thấy tên mình, liền vội vàng tiến vào trong chiến tràng, trước mắt hoa lên, đối thủ của mình, Trương Chính Huy cũng đã đứng trên chiến đài.

Trương Chính Huy này là một thanh niên tài tuấn hai mắt như ưng, mũi cao thẳng, hai tay chắp sau lưng, hiện ra phong phạm nắm giữ đại quyền không ai bì nổi.

"
Ngươi chính là thiếu chủ của Cự Châu, ba trăm năm trước đã bị diệt môn. Nghe nói ngươi nằm gai nếm mật tu luyện để báo thù? Cho nên muốn tiến vào Vũ Hóa Môn tiếp tục tu luyện thành tài sau đó đi báo thù? Đáng tiếc hôm nay lại bị mất mạng trong tay ta. Ngoan ngoãn đi xuống đi, ta thấy ngươi đáng thương vì vậy sẽ cho ngươi một cơ hội, muốn tu luyện thì lần sau hãy tới. Tránh khỏi cái chết khiến Cự Dương môn tuyệt diệt."

Trương Chính Huy lắc đầu nhìn Phương Hàn, vẻ mặt vừa đáng thương vừa mỉa mai.

"
Vậy sao? Lần này ta nhất định phải tiến vào Vũ Hóa Môn, học tuyệt học, báo thù rửa hận, ai ngăn cản ta ta sẽ liều mạng tử chiến với hắn!" Phương Hàn lên tiếng, giọng nói y như là thiếu chủ Phong gia bị diệt môn, khiến người ta tin là thật.

"
Liều mạng đánh một trận tử chiến?" Trương Chính Huy cười nói: "Liều chết cũng là chết mà thôi. Ngươi thật cho rằng nằm gai nếm mật là có thể tu thành bất thế kỳ công? Cũng được, chính ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn cho ngươi. Gia hỏa không biết chừng mực, cho ngươi con đường sống ngươi lại không đi, hết lần này tới lần khác lại muốn đi vào tử lộ."

Chân truyền đệ tử

"
Tên Trương Chính Huy này quả thực là khi dễ người, người ta đã phá gia diệt môn, thật vất vả mới tu luyện được tới mức này, hôm nay tới Vũ Hóa Môn là cơ hội duy nhất, cư nhiên còn muốn giết người ta."

"
Cũng không hoàn toàn có thể nói vậy, Thiên giới vốn chính là nơi cá lớn nuốt cá bé, hắn bị diệt môn là do không đủ khí vận. Đụng phải Trương Chính Huy cũng là do khí vận không tốt, một người khí vận không tốt, cái gì cũng xui xẻo, thành tựu cũng không lớn. Vũ Hóa Môn từ trước đến nay chỉ cần cường giả."

"
Trương Chính Huy chính là thiếu chủ của Chính Dương Môn, không biết thực lực thế nào?"

"
Rất mạnh, ngươi xem khí thế của hắn như núi như biển, nghe đồn pháp tắc Đại La ngưng luyện trong thân thể của hắn không dưới hai trăm đạo, trong người còn có trung phẩm tiên khí, hơn nữa ta còn nhận được tin, vài tháng trước hắn đã tiến vào trong Chính Khí Thiên Mạch của Chính Châu tu luyện, luyện thành một bộ tuyệt học tên là Chính Phản Thần Quyền, Chính Phản Thần Quyền này bao gồm năm chiêu, kinh thiên động địa. Cơ hồ có thể so sánh với một số tuyệt học của Vũ Hóa Môn như Phách Vương Thăng Thiên Quyền. Là do Chính Phản thánh nhân ở thời đại xa xôi sáng chế ra."

"
Đáng thương, đáng thương a, tên Phong Duyên này mà bị giết chết, Phong gia đúng thật là diệt môn rồi."

"
Lên lên xuống xuống, vinh nhục hưng suy là chuyện rất bình thường, Thiên giới to như vậy, mỗi ngày không biết có bao nhiêu môn phái bị diệt, có bao nhiêu cường hào sinh ra."

"
Trương Chính Huy quả thật là mạnh, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, trong danh ngạch mười người, khẳng định có hắn trong đó. May mà tên Phong Duyên này ngăn hộ chúng ta một cường địch."....

Dưới chiến trường, rất nhiều người nghị luận, có đáng tiếc, biết sự lợi hại của Trương Chính Huy, còn có rất nhiều tính toán, sau này gặp Trương Chính Huy làm sao để đối kháng.

Mấy cao thủ tỷ như "
Tiết Liệt" "Tiêu Thiểu Vân" "Cổ Tốn" đám người này vẫn bất động, tựa hồ tên "Trương Chính Huy" kia vẫn không đáng để bọn họ bận tâm, bọn họ tựa hồ như đã chính thức trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn vậy.

Đây là do lòng tự tin cực kỳ mãnh liệt cùng thực lực cường đại làm hậu thuẫn.

"
Tiểu tử, ta sẽ tới chấm dứt vận mệnh của Phong gia."

Trương Chính Huy tựa hồ cũng cảm nhận được ánh mắt của mọi người dưới lôi đài, nhất là đám người "
Tiết Liệt" "Tiêu Thiểu Vân" "Cổ Tốn" giống như không thèm ngó tới hắn, khiến sâu trong nội tâm hắn cảm thấy bị vũ nhục: "Hừ! Mấy tên này cư nhiên không thèm ngó tới ta, lại không biết thực lực của ta đạt tới trình độ khủng bố làm cho người ta sợ hãi. Trận quyết đấu kế tiếp ta sẽ cho các ngươi thấy thực lực của ta. Không, hiện tại ta sẽ làm ra rung động thật lớn, cho các ngươi run rẩy, để biết thực lực của ta mạnh cỡ nào."

Hắn quyết tâm muốn dùng một quyền đánh gục Phương Hàn, biểu hiện cho bên ngoài biết thực lực của mình.

"
Chính Phản Thần Quyền!" Đột nhiên hắn bước lên, sau lưng thoáng cái hiện ra nhất chính nhất phản hai đạo đồ xuất hiện, hai đạo đồ này thật giống như sơn hà điên đảo, trời ở dưới, đất ở trên. Tinh không cũng điên đảo, vì sao ở dưới, mà rất nhiều Ma thần ở trong tinh không lại chúi đầu xuống, chân chổng lên trời.

Thấy hai đạo đồ này, tất cả mọi người ở đây đều có một loại cảm giác khổ sở muốn thổ huyết.

Có một số người pháp lực yếu kém, bổn mạng vũ trụ trong cơ thể bắt đầu nghịch chuyển, tiên khí bạo tẩu, như bị tẩu hỏa nhập ma, chân khí nghịch hành.

"
Hử?"

Trông thấy hắn xuất ra một chiêu này, sắc mặt của "
Tiết Liệt" "Tiêu Thiểu Vân" "Cổ Tốn" đều hiện ra vẻ ngạc nhiên cùng kinh sợ.

"
Nát cho ta!"

Hắn đánh ra một quyền, sinh ra dị tượng hai chính phản đạo đồ trấn áp Phương Hàn, Càn Khôn Điên Đảo, sơn hà trầm luân. Một chiêu này đã thay đổi cả vũ trụ.

Thân thể Phương Hàn thoáng cái đột nhiên tan biết, cũng không ai thấy rõ hắn biến mất thế nào, chỉ trong một phần nhỏ của sát na hắn đã hiện ra sau lưng Trương Chính Huy, trên tay ngưng tụ ra một cỗ chân khi tà ác, trực tiếp oanh kích ra.

Phanh!

Một quyền kích sát, thân thể to lớn của Trương Chính Huy trực tiếp bay lên, toàn thân phát ra cuồn cuộn khói đen, tựa hồ như bị kịch độc xâm lấn, liên tục kêu thảm.

"
Ta nhất định trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn, tu thành tuyệt thế kỳ công, báo huyết cừu cho Phong gia ta!" Phương Hàn một kích đắc thủ, lại lập tức giả bộ dáng khổ đại cừu thâm, âm thầm vận dụng lực lượng của Tự Do Chi Dực vun vút phi hành, linh động như phiêu miểu, căn bản không ai có thể đoán định được bản thân hắn đang ở chỗ nào.

Rầm rầm rầm phanh phanh...

Thân thể của hắn luân phiên lập loè, giương đông kích tây, chỉ nam đánh bắc, liên tục oanh kích hơn mười quyền lên thân thể Trương Chính Huy, khiến Trương Chính Huy liên tục gầm hét.

"
Tiểu tử! Trên người của ngươi có loại pháp bảo gì, tại sao tốc độ lại nhanh như vậy! Hãy xem tuyệt chiêu của ta!" Ầm ầm! Trương Chính Huy nổi giận, thân thể đột nhiên ổn định lại, hai tay liên tục xuất hiện các loại dị tượng, lập tức xuất hiện một vũ trụ điên đảo khuếch trương ra phía ngoài "Nghịch Loạn âm dương!"

Âm dương nhị khí hoàn toàn hỗn loạn, thanh khí trầm xuống, trọc khí bay lên!

Một chiêu này đánh ra cư nhiên xuất hiện các loại dị tượng! Hoàn toàn tương tự với dị tượng khi khai thiên tích địa. Khai thiên tích địa là thanh khí bay lên, trọc khí trần xuống. Mà hắn lại làm cho thanh khí trầm xuống, trọc khí bay ngược lên.

"
Ngươi cho rằng ta chỉ có pháp bảo thiên về tốc độ sao?"

Phương Hàn quát to, song chưởng phân ra, sau lưng bắn ra từng đạo thần quang biến thành quang mang sáng lạn như khổng tước xòe đuôi, đây là một chiêu thần thông do hắn tự nghĩ ra, trong đó ẩn chứa tuyệt học của Thần tộc, còn có rất nhiều đại tiên thuật hỗn hợp cùng một chỗ.

Tu vi hiện tại của hắn thông qua Chu Thiên Nghi hoàn toàn có thể tự mình sáng tạo ra sát chiêu. Đương nhiên sát chiêu tự nghĩ ra có uy lực, huyền ảo không bằng tuyệt học của một số Thiên Quân, nhưng lại có tác dụng che dấu tai mắt người ngoài.

Ầm ầm!

Hai đại tuyệt chiêu đụng vào nhau, tạo ra một mảnh hỗn độn.

"
Không thể tưởng được, thiếu chủ cuối cùng của Phong gia cư nhiên có thể chống lại Trương Chính Huy, còn chiếm được thượng phong nữa."

"
Che dấu thật sâu!"

"
Người nào thắng vậy?"

"
Không biết được, nguyên khí trong chiến trường chấn động quá kịch liệt."

Mọi người đều nghị luận, mà ngay cả một số nhân vật nổi bật như "
Tiêu Thiểu Vân" "Tiết Liệt" "Cổ Tốn" trong ánh mắt đều bắn ra kỳ quang.

Hỗn độn tan đi, Phương Hàn sải bước từ trong đó đi ra, mà "
Trương Chính Huy" lại bị hắn xách như chó chết, quẳng xuống dưới lôi đài.

Hắn mang theo khuôn mặt cứng nhắc đi xuống lôi đài, tìm một địa phương yên tĩnh ngồi xuống, tựa hồ như đang điều tức nguyên khí.

Nhưng mà ánh mắt của mọi người nhìn hắn đã hoàn toàn thay đổi. Đã đem hắn liệt vào phạm vi cao thủ tuyệt đỉnh.

"
Không thể tưởng được lại lòi ra một thớt hắc mã." Lâm Phi Vũ đi tới gần tuyệt đại Kim Tiên Trường Bình tôn giả: "Tôn giả, căn cứ vào tình báo mà chúng ta nắm giữ, Trương Chính Huy có đủ điều kiện trúng tuyển, thế nhưng không tưởng được lại bị loại bỏ. Tên Phong Duyên này đã bị diệt môn, muốn tài nguyên cũng không có, tại sao có thể tu thành thần thông như thế? Vừa rồi hắn đã thi triển ra loại đạo thuật gì? Cư nhiên ngay cả ta cũng không nhìn ra."

"
Ta đều nắm rõ lai lịch những người tới tham dự tuyển chọn lần này, tên Phong Duyên này cũng không ngoại lệ, ta đã nhận được tin tức của Hoằng Khí Lâu, hắn chiếm được rất nhiều kỳ ngộ, tiến vào Vũ Hóa Môn là muốn tấn thăng làm Kim Tiên sau đó báo thù rửa hận. Một chiêu vừa rồi thật là hỗn hợp của rất nhiều sát chiêu, có thể thấy được hắn học rất nhiều loại võ thuật hỗn tạp, nhưng cũng chưa trải qua tinh luyện, còn một số chỗ thiếu hụt." Trường Bình tôn giả nói: "Trên cơ bản tin tức của Hoằng Khí Lâu truyền tới đều đáng tinh, thân phận của người này trong sạch, không có quá nhiều dây dưa."

"
Hừ, muốn tấn chức thành tuyệt đại Kim Tiên, há có thể dễ dàng như vậy."

Lâm Phi Vũ khẽ hừ lạnh, cũng không nói nữa.

"
Tiết huynh, ngươi xem pháp lực của người này thế nào?"

"
Tiêu Thiểu Vân" đột nhiên truyền thần niệm tới, hỏi "Tiết Liệt".

"
Không được tốt lắm. Chỉ dựa vào một kiện pháp bảo thần kỳ trong cơ thể mà thoi, ta cũng đã nhìn ra hình dạng của kiện pháp bảo kia, hình như là một đôi cánh gì đó." Tiết Liệt nói: "Thực lực của bản thân hắn phi thường lộn xộn, một chiêu vừa rồi thật ra là rất nhiều đại tiên thuật gom góp lại, chỉ đẹp ở bề ngoài, đây cũng là do Trương Chính Huy ngu xuẩn khinh địch, nếu như ngay từ đầu thi triển ra quốc gia bao phủ xuống, không sợ hắn đào tẩu trở mình."

"
Con mắt của Tiết huynh quả là cao." Tiêu Thiểu Vân nói: "Nhưng mà trong cơ thể tên Phong Duyên này ẩn chứa rất nhiều pháp tắc Đại La, thậm chí còn mang theo một tia khí tức Kim Tiên, dường như là pháp tắc Kim Tiên bị người cưỡn chế rót vào, chờ sau này luyện chế tiếp, hoặc giả là nuốt Vương Phẩm Tiên đan. Đáng tiếc chính là hắn không thể nào vận dụng. Xem ra kỳ ngộ của người này cũng không tầm thường."

"
Mạnh đến mấy nhưng nếu không có lực lượng để vận dụng cũng chỉ là phế vật mà thô. Nếu như ta động thủ cùng hắn, không tới ba hồi là có thể đánh gục hắn."

Cổ Tốn lắc đầu.

Vài vị cao thủ còn lại cũng dùng thần niệm trao đổi.

"
Hừ! Ta chính là muốn tạo ra hiệu quả này, một kẻ chiếm được kỳ ngộ, thế nhưng không có lực lượng, còn không biết vận dụng thế nào, như vậy mới dễ che dấu thân phận của mình." Phương Hàn biết, chính mình hiện tại thoáng cái đánh bại Trương Chính Huy, thực lực biểu hiện ra ngoài bị rất nhiều người hiểu lầm, như vậy càng dễ dàng để mình che dấu thân phận.

Sau khi Phương Hàn đánh bại Trương Chính Huy, trận chiến kế tiếp bình thường không có gì bất ngờ xảy ra. Qua một ngày, đại đa số người đã bị loại, mà Phương Hàn lại lần nữa chiến với vài cao thủ bán Kim Tiên, đều nhất nhất đánh bại.

Nhưng mà kỳ quái chính là hắn cũng không hề chiến qua một trận nào với "
Tiết Liệt" "Cổ Tốn" "Tiêu Thiểu Vân".

Mấy nhân vật thiên tài này cũng không có chiến đấu với nhau.

Phương Hàn có phần minh bạch, là Vũ Hóa Môn đã quyết tâm thu những người này làm chân truyền đệ tử, tự nhiên không thể để cho bọn họ chiến đấu lẫn nhau, nếu vậy khẳng định sẽ có người bị loại bỏ, vậy sẽ mất đi cơ hội tuyển được một đệ tử thiên tài.

Quả nhiên chiến đấu dần dần chuẩn bị kết thúc, cuối cùng còn lại mười người.

Ngoại trừ ba người kia ra, mỗi người còn lại đều mang một bộ lãnh ngạo, khí tức cao cao tại thượng, lai lịch đều bất phàm, chỉ có Phương Hàn là mang bộ dạng khô khan, hiền lành, mang trên mình vẻ khổ đại cừu thâm.

"
Chúc mừng các ngươi. Giờ khắc này đã trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn." Trường Bình tôn giả đứng thẳng dậy phất tay, trong tay mỗi người lập tức xuất hiện một khối lệnh bài, trên mặt lệnh bài có khắc một cái Phi Thiên, chính giữa là một chữ "Chân". Biểu đạt cho thân phận chân truyền đệ tử.

"
Nhưng mà, các ngươi mới vừa bắt đầu nhập môn, từ nay về sau chính là người của Vũ Hóa Môn, phải tuân thủ môn quy của Vũ Hóa Môn!"

"
Chúng ta đều đã nắm rõ môn quy của Vũ Hóa rồi." Vài vị thiếu chủ lên tiếng: "Qua một thời gian nữa sẽ tới đại hội tỷ thí giữa các chân truyền đệ tử tấn thăng làm hạt giống, chúng ta trái lại muốn kiến thức qua một chút."

Phương Hàn vẫn bất động thanh sắc, vuốt ve tấm lệnh bài chân truyền đệ tử trong tay, cả người lâm vào trầm tư.

Rốt cục cũng đã trở thành chân truyền đệ tử của Vũ Hóa Môn.