Vợ À, Cưng... Ngốc Thật!

Chương 75: Ghen tuông




Cộp!

Vẫn là cái giọng nói chảnh chọe quen thuộc đến phát tởm ấy của Yến Như, người con gái ấy chẳng hề thay đổi từ mấy ngày trước đã gặp. Ừ thì có được hắn rồi đấy nhưng tại sao vẫn không buông tha cho nó? Bộ chỉ cần gây sự với nó là vui lắm sao? Đúng thật là một đứa con gái trơ trén mà.

-Ủa, bạn đến đây làm gì hả Yến Như? - Đan bất chợt dừng lại, hỏi xong nhếch miệng khinh khỉnh - Bạn chẳng có chức vụ gì ở đây đâu, không nhìn rõ cái bảng trước cửa à? Hay là bạn bị...

Rõ ràng từng câu chữ ngoài bảng kia đã ghi rành rành rằng:

Cấm người không có phận sự vào (Trừ người mù khi không thấy tấm bảng này)

Quả nhiên, khi nhắc đến đây, nhỏ tức lắm nhưng rồi cũng căm phận chuyển ánh mắt sang nó:

-Mày... đừng có nói nhiều nữa! Để tao giải quyết với con hồ ly tinh kia đã rồi sẽ xử lí mày sao!

-Hồ ly tinh sao? - Lưỡi nó tinh nghịch liếm hết môi, bờ môi đỏ hồng ươn ướt nói đồng thời cũng di chuyển về phía Yến Như.

Không một chút tiến triển, nhỏ mặt dày hơn cả thớt mà vẫn gân cổ lên mà quát:

-Chẳng lẽ không phải à?

-Hẳn là phải ha? - Đáp lại một cách thẳng, nó không thèm nhìn nhỏ thêm một lần nào nữa, quay lưng và nói tiếp bằng cái giọng thực sự mệt mỏi của mình - Mời người không phận sự về cho, tôi cùng các em ấy không rảnh rỗi để tiếp cô!

Trợn mặt, nhỏ vẫn cứ cố mặt dày mà căng họng lên mà mỉa mai:

-Chị có tư cách gì mà đòi đuổi tôi đi? Cái loại hồ ly tinh như chị thì làm được cái gì cho đời chứ? Chi bằng không tồn tại thì tôi còn thấy thế giới này may mắn biết bao nhiêu! Chị không biết sao? Chị làm ô uế hết cả không khí mỗi nơi chị xuất hiện đó!

-Gì? - Nó dừng bước, không quay lại mà hỏi - Tôi là hồ ly tinh? Vậy à?

-Không sai! - Khuôn mặt Yến Như tỏ ra vẻ đắc ý khi nó hỏi lại như vậy, trong lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Cộp!

Bước chân nó đột nhiên chuyển hướng về phía hắn, nhanh chóng bước tới mà chẳng quên nhếch miệng một cách nguy hiểm:

-Tôi sẽ cho cô biết thế nào gọi là hồ ly tinh!

Bất ngờ.

Chột lấy cánh tay của hắn, nó ép sát người mình vào hắn một cách “mạnh mẽ”, làm hắn không kịp trở tay... thay quần áo. Đẩy hắn về phía bức tường để làm trụ, bờ môi đỏ mọng của nó ôm trọn lấy môi hắn, cái hôn quá mãnh liệt nhưng lạ thay lại đưa con người ta vào cảm giấc oái oăm.

“Cái... cái gì? Bị làm sao vậy?”

Một tay nó cầm tay hắn, tay còn lại đặt trên ngực hắn. Có lẽ vì gần hắn quá nhiều nên nó cũng dần quen với hành động cưỡng hôn vô điều kiện này, nó hôn một cách cuồng nhiệt như trút hết mọi tức giận lên cái hôn ấy. Người nó nóng dần lên, ánh mắt chạm nhẹ vào mắt hắn, lòng khẽ nhói lên khi nhận ra việc mình làm là sai trái, nó muốn quên đi... quên tất cả đi. Vạy thì tại sao? Tại sao những thứ nó càng muốn quên thì lại càng xuất hiện nhiều hơn, ngày một nhiều hơn nữa? Chẳng lẽ bắt nó phải chịu đựng sự mất mát này sao? Muốn nó cảm nhận thế nào là tột cùng của sự đau khổ? Không đâu, với nó đau khổ thế đã là quá đủ rồi, xin hãy tha cho nó đi.

Còn hắn, cảm giác trong người cũng rất khó chịu, bởi hắn chỉ muốn cảm nhận được cái nụ hôn của mooth Thúy Quỳnh trong sáng đến mê người chứ chẳng phải độ sắc sảo đến kì lạ, nguy hiểm xuất chúng như vậy. Hắn nhớ lắm, nhớ lắm những lúc trêu cái cô vợ ngốc trong sáng lại đáng yêu này, nhớ mãi kí ức bên nó. Chỉ tiếc, nó chẳng thuộc về hắn nên hắn cũng không có tư cách gì cấm đoán nó ăn mặc nóng bỏng con mắt như vậy. Ừ, không có tư cách gì đâu!

Dường như không thể chịu đựng thêm một chút nào nữa khi cái cảnh trước mặt quả thật chướng mắt, nhỏ hét lên như một con hổ điên, quát tháo ầm ĩ:

-Thúy Quỳnh, chị buông ngay chồng tôi ra! Đồ hồ ly tinh đi dụ dỗ đàn ông, đồ nhơ nhuốc, đồ bấn thỉu, đồ tiện nhân!

-Câm ngay mồm vào! - Buông hắn ra, mắt nó lạnh lùng nhìn vào người con gái trước mặt mình.

-Cô chẳng là cái thá gì cả, hồ ly tinh! - Yến Như chẳng cần biết là đang động vào ai, chỉ cần chạm vào hắn dù chỉ là một sợi tóc thôi cũng khiến nhỏ phát điên lên vì ghen tuông.

Khoanh tay trước ngực, chân nó bước sang một bên, khinh khỉnh nhìn nhỏ không phát ra một lời nào cho dù có chửi rủa, mắng mỏ nó thì cũng thế cả mà thôi. Đến khi không thể chửi thêm được nữa, Yến nHư mới trông lại bộ dạng của nó, từ cái cách đứng đến sắc mặt. Quả thật không thể chối cãi bởi sự sắc sảo của nó đến bây giờ đã ngày một lên cao, vùi dập đi cái sự trong sáng vốn có kia. Đột nhiên, cảm giác lạnh toát xâm chiếm lấy toàn bộ sống lưng của nhỏ, nhìn nó bằng cái ánh mắt ngờ vực, làm sao có thể hiểu trong nó đang suy nghĩ cái gì nguy hiểm chứ?

-Chửi đủ rồi phải không? - Lúc này, nó mới lên tiếng, cắt đứt mọi ánh nhìn đổ dồn về phía mình nãy giờ.

Cứng họng.

Không biết nên nói gì, nhỏ có dự cảm chẳng lành. Chất giọng nó mờ nhạt truyền đến:

-Để tôi nói cho cô biết, cô vừa nói tôi là hồ ly tinh mà tại sao không nhớ? Cái hành động vừa nãy chỉ là chứng minh cho cô thấy, nếu cô nói tôi như thế nào, tôi sẽ lấp tức chứng minh cho cô xem, ok?

Người nào đó hụt hẫng vô cùng.

“Chỉ là chứng minh thôi!”

-Chứng minh cái gì chứ? Rõ ràng là chị cố tình làm như vậy! Đi chết đi! - Mới đầu, khi đến đây Yến Như chỉ định mang đồ ăn sáng cho hắn mà thôi nhưng không ngờ gặp ngay cái cảnh có sự góp mặt của nó, bánh đa với nước dùng để riêng nên vẫn còn rất nóng. Không thể nguôi đi cơn giận này, nhỏ đem cả túi nước dùng nóng ấy mà hất về phía nó.

-Chị Quỳnh, cẩn thận đó!