Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 655




Chương 655:

 

Hứa Nhân Nhân tiếp tục: “Người lái xe ngoài cửa là của anh Bắc Ngật. Nếu anh không tin tôi, anh có thể gọi điện xác nhận với anh Bắc Ngật”

 

Cô ta nói thẳng như vậy, người làm không thể không cho cô ta vào.

 

Sau một trận điên cuồng, Mộ phu nhân tự biến mình thành một người nhếch nhác, lòng bàn chân bị mảnh thủy tinh đâm chảy máu, sau đó ngồi lại trên giường vừa thất thần vừa chán nản.

 

Hứa Nhân Nhân bước vào, đóng chặt cửa lại, thút thít và cất giọng run run: “Dì Mộ.”

 

Mộ phu nhân ngay lập tức lấy lại tinh thân và không dám tin nhìn sang.

 

Mộ phu nhân lập tức kích động lao từ trên giường đến bên cạnh của Hứa Nhân Nhân, cô ta nắm lấy cánh tay của Mộ phu nhân và kéo bà ta ngồi trên giường.

 

“Con xin lỗi dì Mộ, con đến muộn. Con muốn bí mật giải quyết với Cố Tiểu Mạch, nhưng không ngờ dì Mộ lại bị phát hiện” Màn biểu diễn của Hứa Nhân Nhân đầy cảm xúc, nhìn vẻ mặt khóc lóc của cô ta khiến bà ta không nhận ra điều bất thường.

 

Trái tim Mộ phu nhân thắt lại, bà nhìn Hứa Nhân Nhân như nắm lấy cọng rơm cuối cùng: “Nhân Nhân, dì không trách con, Cố Tiểu Mạch đã bị xử lý và chúng ta cũng đã cắt đứt suy nghĩ cuối cùng của Mộ Bắc Ngật làm cho cậu ta cầu mà không được. Chỉ là, Nhân Nhân, con phải cứu dì ra, công ty nhà dì đã gặp chuyện rồi, dì không thể mặc kệ được, Nhân Nhân con nhất định phải giúp dì”

 

Mộ phu nhân cảm xúc kích động, thân thể Hứa Nhân Nhân run rẫy dữ dội, Hứa Nhân Nhân ngoài mặt vẫn là vẻ mặt vô tội, nhưng trong lòng lại mắng bà ta, một kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng tự hủy đi tiền đồ của mình”

 

“Dì Mộ, dì chịu khổ rồi, trong phòng sao lại vỡ nhiều bình hoa như vậy, để người làm vào dọn dẹp cho”

 

“Họ sẽ không quan tâm đến dì đâu, dì đã nuôi một đám vong ơn bội nghĩa trong nhiều năm như vậy” Sắc mặt của bà Mụ trở nên lạnh lùng, chỉ tiếc không thành thép mà tức giận mở miệng.

 

“Dì Mộ, con không có nhiều thời gian vào thăm dì. Những người làm đó vẫn có thể chăm sóc dì, đề nghị dì cứ ở đây chăm sóc bản thân, anh Bắc Ngật sẽ không giận quá lâu, dì nha.Con sẽ gọi điện cho mẹ con và nhờ bà bí mặt giúp đỡ, tốt xấu gì cũng giúp Lưu Thị còn lại cái xác, chờ một ngày trở lại”

 

“Nhân Nhân, con tốt bụng quá, dì Mộ muốn nhận con là con gái”

 

Mộ phu nhân nắm chặt tay Hứa Nhân Nhân, tuy trong lòng mang theo ý xấu, nhưng ngoài mặt thì rất thật tình.

 

Hứa Nhân Nhân ôm Mộ phu nhân, dưới gương mặt khóc lóc nghẹn ngào ẩn chứa một tia sát khí.

 

Đã đến lúc phải nghiền nát mụn u nhọt này để tránh những rắc rối sau này.

 

“Dì mụ, con đi đây, dì phải chăm sóc bản thân mình thật tốt nha”

 

“Nhân Nhân, bây giờ dì chỉ còn có mình con, con … nhất định phải giúp dì”

 

Hứa Nhân Nhân bước ra khỏi phòng, thời điểm cửa phòng đóng lại, biểu tình trên mặt lập tức thu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn người làm, sau đó lạnh lùng nói: “Các người nên có chừng mực, anh Bắc Ngật để các người trong coi bà ta, chứ không phải để bà ta hưởng phúc trong đói”

 

Khi người làm bị nhắc nhở như vậy, lập tức sợ thót tim, cứ sợ tổng giám đốc Mộ thực sự trách cứ điều đó.

 

Hứa Nhân Nhân chậm rãi, lạnh lùng nói: “Mấy ngày kế tiếp không cần đưa cơm cho bà ta nữa, để cho bà ta nhịn ăn 3 ngày, đã biết chưa?”

 

Người làm lập tức hiểu ý, vội vàng gật đầu, đồng thanh nói: “Vâng, chúng tôi biết”

 

Hứa Nhân Nhân sau khi hoàn thành mưu kế của mình thì rời khỏi nhà họ Mộ, khuôn mặt mềm mại của cô ta sinh ra một chút sát khí.

 

Đêm càng sâu, nhiệt độ giảm mạnh, chào đón mùa đông lạnh giá đến.

 

So với cái lạnh ở Kinh Đô, Hải Thành lại ấm áp hơn một chút, Cố Tiểu Mạch đã ngâm mình trong biển quá lâu nên cũng đã quen với cái lạnh buốt.

 

Chỉ là sự lạnh lùng về thể xác này dường như trở nên vô giá trị khi đối mặt với sự thờ ơ và lạnh lùng của con người.

 

Hệ thống sưởi trong phòng được bật hoàn toàn, Cố Tiểu Mạch đã nằm nghỉ 3 ngày, đến đêm nay thì cô trằn trọc thức dậy.

 

Cố Tiểu Mạch khẽ mở mắt và đờ đẫn nhìn lên trần nhà trên đầu, ánh đèn vàng ấm áp và lối trang trí sang trọng khiến cô cảm thấy lạ lùng.

 

Không chỉ những thứ này, thậm chí mọi thứ đều kỳ lạ. Như thể có thứ gì đó chặn trong đầu cô, những ký ức mơ hồ vụt qua tầm mắt, nhưng Cố Tiểu Mạch lại không nhớ đó là gì.

 

Ừm, đau đầu quá!