Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 674




Cô bé trong lòng rất tức giận, cũng lười kiếm? Ở dưới tầng hầm mỗi ngày và đấu khẩu với cô bé? Tiểu hắc chết tiệt!

 

Nhưng vào lúc này, cô bé vẫn rất cảm động, Tiểu Hắc thẳng tay lôi kéo cô bé đi ra ngoài, nhưng thật trùng hợp, kẻ buôn người sẽ không vào trong khoảng thời gian này đột nhiên mạnh mẽ mở cửa.

 

Trần Tam tính tình hung bạo, vừa bước vào đã nhìn thấy cậu bé và Nám Nám đang nắm tay nhau giống như sắp bỏ chạy, cơn tức giận cuối cùng cũng có chỗ để trút bỏ.

 

Trần Tam lập tức rút roi khỏi thắt lưng, giọng điệu lạnh lùng trêu đùa: “Lại là thằng nhóc con này, mày định đưa nó đi đâu”

 

Cậu bé bình tĩnh nói: “Cậu ấy bị ốm và cần bác sĩ ngay”.

 

Trần Tam không quan tâm, mà sắc bén nhìn Nám Nám, thân hình cường tráng bước tới, bàn tay mập mạp muốn vươn tới, chạm vào má Nám Nám.

 

Mà cậu bé một tay mở ra, cho dù là cậu bé còn nhỏ, trên mặt cậu bé không có một chút sợ hãi, lạnh lùng cứng rắn nói: “Đừng có mà động “Ồ, mày đang bảo vệ nó nó à, nhưng nhóc à, ai đã cho mày can đảm để bỏ chạy trước mặt tao? Bệnh à? Tao nghĩ nó không sao cả, nhưng mày..: “Nếu mày thật sự không nghe lời, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học!”

 

Trần Tam tức giận, giơ roi đánh tới tấp, Nám Nám kinh ngạc kêu lên một tiếng nhưng không cảm thấy đau, Tiêu Hắc quay người trực tiếp.

 

ôm lấy Nám Nám, cậu cao hơn Nám Nám một cái đầu nên mới có thể hoàn toàn che chắn cho cô bé.

 

“Bốp” một tiếng, roi đánh liên tiếp vào lưng cậu bé, vẻ mặt của Trần Tam rất dã man, ngón tay nắm chặt roi, muốn đập nát quần áo của cậu bé.

 

Bọn trẻ xung quanh sợ tới mức bắt đầu khóc, Trần Tam càng tức giận, trực tiếp gầm lên một tiếng: “Khóc cái gì mà khóc, hay muốn chịu đòn chung!”

 

Trán cậu bé chảy đầy mồ hôi lạnh,Nám Nám muốn thoát ra nhưng bị cậu bé ôm chặt: “Đừng giấy”

 

“Tiểu Hắc” Nám Nám khẽ gọi, trong giọng nói có chút nức nở.

 

Trần Tam vẫn đang trút giận trên cậu bé, mãi cho đến khi có người bên ngoài nghe thấy động, chạy vào và kéo Trần Tam đi. “Trân Tam, mày làm cái trò gì vậy, mày không thể đánh nó. Nếu nó bị thương thì sao!”

 

“Cha mẹ nó tìm không thấy, nó cũng trốn không thoát, nó là thứ nằm trong lòng bàn tay của chúng ta” Trần Tam lạnh lùng liếc mắt nhìn, tay vân nắm chặt roi, ngày ngày bị cha mẹ của cậu bé truy tìm làm cả ngày bọn chúng lo lắng đề phòng, chủ yếu là đứa nhỏ này cứng đầu quát!

 

Nấm Nhỏ thân thể khẽ run lên, đang muốn kiểm tra tình hình của Tiểu Hắc, nhưng bị Tiểu Hắc đe dọa: “Bị thương có gì đáng xem, ngoan ngoãn ở lại, đừng nói chuyện”

 

Gã buôn người nhìn hai đứa trẻ đang túm tụm nhau, đôi mắt hơi tối sầm lại, anh quay sang Trần Tam nói: “Ngày mai chúng ta sẽ chuyển nhượng, người mua đã chuẩn bị sẵn sàng, hai đứa này chắc chắn sẽ bán được giá cao, mày mà tiếp tục đánh nó như thế này, có thể sẽ đánh nó thành người tàn phế”

 

Bộ đồ của cậu bé đã bị rách, nhìn xuyên qua đã thấy máu tươi, Trần Tam cũng giảm bớt tức giận, lấy roi ghim lại vào eo gã, sau đó hùng hổ bước ra ngoài.

 

“Đem bọn chúng trói lại cho tao, trói thật chặt, không được phép sai sót!”

 

“Chú ơi, Tiểu Hắc bị thương, nếu không cho anh ta uống thuốc, người mua nhìn thấy có khi nào sẽ không thích không ạ?” Tuy rằng cậu nhóc bảo Nấm Nhỏ ngậm miệng lại, nhưng Nấm Nhỏ vẫn nhẹ giọng nói, vân là giọng nói trẻ con non nớt, đáng yêu.

 

Lúc này, gã buôn người không còn chút thương cảm, buông một câu nói: “Nó đáng bị như vậy” Gã quay người bỏ đi.

 

Nấm Nhỏ cùng cậu bé bị trói vào dây thừng, bị vứt lại vị trí ban đầu, cậu bé khit mũi, khuôn mặt tuấn tú trở nên tái nhợt, tâm tình của Nấm Nhỏ cũng dần dần ổn định, dù có khó chịu cỡ nào, giờ phút này cô bé vẫn chỉ để ý đến cậu bé.

 

“Tiểu Hắc, cảm ơn”

 

“Cảm ơn tôi vì cái gì, lại không chạy thoát được, cậu…khó chịu hơn nữa sau?” Tiểu Hắc nói chuyện hơi bực mình, nhìn thẳng về phía trước.

 

“Tôi không khó chịu, chỉ là Tiểu Hắc … vết thương sau lưng của cậu”

 

Nghe Nấm Nhỏ nói không khó chịu, lúc này trong lòng cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm, liền giả vờ thản nhiên nói: “Bị thương không nhỏ, còn lo lắng cái gì, nhưng nghe giọng điệu của bọn họ, có vẻ có chút sốt ruột, chẳng lẽ là cha mẹ của tôi đã bắt đầu tìm ra tôi rồi”

 

Từ đầu đến cuối, cậu bé vẫn bình tĩnh và khôn ngoan, như thể cậu đang suy nghĩ ra mưu kế, trong đôi mắt mang theo sự tự tin.

 

Cha mẹ của cậu bé, nhà họ Giang, là những người ở khu Tân Qúy của Kinh Đô, công ty vừa mới chuyển đến đây không lâu, nhưng họ lại bị kẻ thù trả thù cướp đi đứa con trai duy nhất của họ. Nhà họ Giang vô cùng tức giận, ho đang sử dụng mọi quyền lực của mình để tìm cậu bé.