Vợ Có Thuật Của Vợ

Chương 3: Hạnh phúc luôn được hình thành từ sự đau khổ




“Anh ở trong nhà tôi làm gì vậy!” Tôi trợn mắt lên nhìn Lê Bằng, nhưng mắt tôi vẫn còn cay, rất khó để có thể mở ra một cách bình thường.

Sau đó, tôi phát hiện ra một sự thật, vội vàng nói: “Sao anh lại nằm trên giường của tôi!”.

Lê Bằng đặt cuốn tạp chí xuống, vỗ vỗ xuống đệm, rồi nói: “Đây là giường của tôi”.

“Giường của anh?”

“Đúng thế.”

“Anh mua à?”

“Đúng vậy.”

“Vậy tại sao tôi lại ở trên giường của anh?” Tôi hét lên, theo bản năng lướt nhìn thân mình một lượt. Ồ, anh vẫn chưa làm cái chuyện không bằng loài cầm thú đó.

Lê Bằng dường như đoán được suy nghĩ của tôi, anh tỏ ra rất thản nhiên, nói: “Cô đã uống hơi nhiều trong hôn lễ, tôi lại không biết nhà cô ở đâu, đành phải đưa cô về nhà tôi, rồi cho cô mượn giường”.

“Tôi đã uống say?”

“Đúng thế, cô không những uống say, mà còn hất rượu vang khắp người cô dâu.”

Tôi hết sức kinh ngạc, nhắc lại: “Tôi đã hất rượu vang khắp người cô dâu!”.

“Đúng thế, cô còn làm cho bố cô ấy tức đến mức huyết áp tăng cao, phải nhập viện.”

Tôi vô cùng kinh ngạc, hét lên: “Cao huyết áp! Nhập viện! Bố cô ta đã bị tôi làm cho tức chết?”.

Lê Bằng ngừng lại khoảng một giây, rồi nói tiếp: “Mới nhập viện thôi, tính đến giờ phút này vẫn chưa chết”.

Tôi càng căng thẳng hơn, hoa mắt chóng mặt, lẩm bẩm: “Đến giờ này vẫn chưa chết, tức là sắp chết”.

“Cô mong ông ấy sẽ tức mà chết à?”

“Tất nhiên không phải. Là tôi sợ chết. Tôi làm cho người ta tức chết chẳng phải sẽ phải ngồi tù sao?”

Anh chớp chớp mắt với tôi, lập tức nói: “Hình như không cần”.

Không biết ý anh muốn nói không cần ngồi tù hay không cần làm bố Lâm Nhược phải chết vì tức, tôi chỉ cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng, nhưng một lo lắng khác lại xuất hiện: “Vậy tôi phải bồi thường tổn thất ư?”.

Anh lại thở dài, nói: “Tôi đảm bảo với cô rằng ông ấy không chết, cô có thể yên tâm”.

Tôi cau mày, đột nhiên thấy lời nói của Lê Bằng không hợp lý: “Sao anh dám chắc vậy, anh là bác sĩ à?”.

Anh nhìn tôi một cái, rồi lại cầm cuốn tạp chí lên, tức tối giống như tôi đang gây chuyện một cách vô cớ.

Tôi vội vàng giật lấy cuốn tạp chí của anh, để đề phòng hai bên giằng co làm cuốn tạp chí bị văng ra ngoài. Nhưng tôi giật quá mạnh, lại không đúng lúc, cuốn tạp chí vẫn phải nhận lấy kết cục bay “viu” một đường, rơi trúng quả táo pha lê ở phía tủ đối diện.

Quả táo rơi xuống đất, vỡ làm đôi.

Lê Bằng chậm rãi quay đầu nhìn tôi, không nói tiếng nào.

Tôi không dám ngẩng đầu lên, sự xấu hổ tăng lên gấp bội, tôi nói: “Hay là tôi đền anh nhé”.

Nhưng tôi chợt nghĩ lại, câu nói này còn có ý nghĩa khác, bèn bổ sung: “Tôi đền anh một quả táo pha lê khác”.

Anh nói không cần, sau đó lại lôi một cuốn tạp chí phía dưới gối, tiếp tục xem, dường như đã đoán được tôi sẽ không gây chuyện nữa. Cũng bởi sự nhân từ bỏ qua mọi chuyện của Lê Bằng khiến tôi càng xấu hổ hơn, anh thật thâm hiểm.

Năm phút sau đó khi anh đọc tạp chí, tôi đứng ngồi không yên, hết sức lo lắng, đồng thời nghĩ ngợi rất mông lung.

Trong mắt tôi, Lê Bằng là người rất quyến rũ, nhất là dáng vẻ anh ngồi tựa thành giường xem tạp chí, còn quyến rũ hơn những người phụ nữ nghiên cứu tư vấn thời trang theo mùa. Tôi từng mất ngủ vì những tin nhắn của anh, cũng từng vì anh mà mất một khoản phí nhắn tin lớn, nhưng tôi chưa hề suy tính điều đó, mà còn cho rằng làm vậy là xứng đáng.

Tôi biết anh thích những người phụ nữ điềm đạm, tôi cũng luôn là một người phụ nữ điềm đạm, chỉ có điều vừa rồi tôi quá kích động, kích động đến mức làm vỡ mất quả táo pha lê. Đàn ông không bao giờ thích phụ nữ đập phá đồ đạc hoặc làm to chuyện, vậy mà tôi đã làm những chuyện đó, thật thất sách.

Tôi phải cứu vãn lại, cứu vãn ngay lập tức.

Nghĩ đến đây, tôi nhảy xuống giường, trước ánh mắt nghi hoặc của Lê Bằng tôi chỉnh sửa lại quần áo của mình, trở lại làm một người phụ nữ điềm đạm, cho dù tôi đã leo lên giường của anh.

“Cô định đi đâu?”

“Tôi chuẩn bị về nhà.”

Anh ngước lên, liếc chiếc đồng hồ treo tường: “Bây giờ là hai giờ sáng”.

Điềm đạm thất bại, tôi ngập ngừng, ngồi lại xuống phía đầu giường, ngoái đầu nhìn anh: “Vậy tôi có thể ngủ nhờ nhà anh một đêm được không? Tôi ngủ ở phòng khách cũng được”.

Anh gật đầu, cất cuốn tạp chí xuống dưới gối, ra khỏi giường, mở chiếc tủ phía góc phòng, lấy ra một bộ chăn gối, nói với tôi rằng, anh sẽ ngủ ở phòng khách. Rồi không ngoái đầu đi thẳng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Tôi đứng ngây ra đó, không nói được câu gì. Nhưng tôi vẫn còn sáng suốt, lại bắt đầu nghĩ đến các khả năng. Nếu như anh định ngủ ở phòng khách và nhường lại giường cho tôi, vậy tại sao ban nãy lại ngồi đây và đọc tạp chí, nếu như cả đêm tôi không tỉnh lại, anh có làm cái chuyện không bằng loài cầm thú đó không?

Tôi lôi cuốn tạp chí dưới gối ra, cau mày.

Đây đâu phải là tạp chí? Đây là danh mục sản phẩm đang khuyến mại ngoài thị trường.

Vốn dĩ nó được đút trong hòm thư nhà tôi, sáng nay tôi tiện tay nhét vào túi xách, định bụng nếu hôn lễ quá nhàm chán sẽ lôi ra nghiên cứu những sản phẩm đáng chú ý. Ai ngờ tôi uống say. Hình như tôi lấy nó ra làm quạt trên đường Lê Bằng đưa tôi về. Mà hình như tôi còn cuộn tròn nó để làm micro hát bài Có chết cũng phải yêu.

Tôi ra khỏi giường, nhặt cuốn tạp chí dưới đất lên, mở ra xem, lại là một cuốn danh mục sản phẩm khuyến mại của siêu thị.

Tôi ngồi lại giường, trên tay cầm hai cuốn danh mục, nghĩ thông một chuyện, chắc chắn Lê Bằng không nhập tâm khi xem thứ này, bởi đàn ông đâu có để ý đến các thông tin khuyến mại, họ chỉ để ý đến phụ nữ và trả tiền cho những thứ giảm giá mà phụ nữ quan tâm.

Từ đó có thể đoán được, Lê Bằng lưu lại trong phòng ngủ là để ngắm tư thế ngủ của tôi và anh đang đấu tranh tư tưởng xem có nên hành động như cầm thú lúc này không.

Sau khi rút ra được kết luận này, tôi bắt đầu băn khoăn, không biết nên mặc bộ đồ đỏ này đi ngủ hay mở tủ mượn Lê Bằng bộ khác.

Đồ ngủ của đàn ông luôn có một sức hấp dẫn kỳ lạ với phụ nữ.

Sự tò mò đánh bại lý trí, tôi lại nhảy ra khỏi giường một lần nữa, mở tủ, tất cả đều là comple, sơ mi và đồ jeans. Tôi lại mở ngăn kéo phía bên dưới, tầng thứ nhất toàn là các phụ kiện, tầng thứ hai toàn là đồ lót, tầng thứ ba toàn là tất.

Rốt cuộc anh mặc gì đi ngủ?

Khỏa thân.

Hai từ này đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi. Tôi cảm thấy phấn khích, chưa kịp nghĩ gì đã nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ, nhòm qua khe cửa, cũng không hiểu có phải bản thân đang chờ đợi sẽ được nhìn thấy cảnh khỏa thân hay không. Nhưng tôi chỉ nhìn thấy mặt sau của chiếc ghế sofa, một mái tóc đen thấp thoáng, phía trước là một chiếc ti-vi đang chiếu phần 5 bộ phim Hồ sơ công lý.

Tôi thích xem Hồ sơ công lý, nhất là nữ diễn viên chính Tuyên Huyên, bởi cô ấy luôn đóng những vai nữ chính rất thông minh, còn nữa, các vai mà cô ấy diễn thường yêu một người đàn ông rất chung tình với bạn gái cũ, thật ngốc nghếch.

Miumiu từng nói, tôi thích những người phụ nữ như vậy là bởi tôi luôn tự đề cao mình. Phụ nữ càng thông minh, càng biết trân trọng những người đàn ông chung thủy, mà người đàn ông chung thủy với bạn gái cũ chẳng khác gì chung thủy với heroin.

Khoảng một phút sau Lê Bằng phát hiện ra tôi đứng phía sau anh, anh quay đầu lại nhìn hỏi tôi có muốn xem cùng không. Đó không phải là một lời mời khách sáo, có vẻ như anh rất chắc chắn rằng tôi sẽ cùng ngồi xem.

Quả nhiên, tôi đi về phía đó, ngồi xuống, cố ý liếc một cái từ cổ xuống đến chân anh, vẫn là bộ quần áo lúc nãy, không hề cởi ra.

Cùng lúc với sự thất vọng, tôi thở dài một cái.

Phim đang chiếu đến cảnh nam diễn viên chính u Dương Chấn Hoa yêu một trong những nữ diễn viên chính của bộ phim là Thái Thiếu Phân. Cô ấy làm một nghề rất đặc biệt, dù cô ấy không muốn một cuộc sống lưu lạc nhưng do số phận đưa đẩy nên đành bước chân theo. Đàn ông và đàn bà trên thế giới này lúc nào cũng v vào số phận, bởi đó là cái cớ tốt nhất trong cuộc sống. Có người vì số phận đưa đẩy mà giết người, có người vì số phận đưa đẩy mà bị giết, có người vì số phận đưa đẩy mà ngoại tình, có người lại vì số phận đưa đẩy mà phải công bố giới tính thật của mình. Trong bộ phim này, cũng do số phận đưa đẩy nên u Dương Chấn Hoa đã gián tiếp giết chết chồng của Thái Thiếu Phân, vì vậy anh muốn bù đắp cho cô, không ngờ đã phải bù đắp luôn cả tình cảm của mình cho cô.

Đây là thể loại phim mà phụ nữ rất thích xem, cảm giác được yêu chính là điểm nhấn.

Xem đến đây tôi thấy rất bức xúc, thốt lên một câu: “Tại sao anh ta lại bỏ rơi cô bạn gái trong sáng trước kia, để yêu một con gà(*) vậy?”

(*) Tiếng lóng, ý chỉ gái bao.

Lê Bằng đang uống nước, nghe tôi nói vậy thì bị sặc, ho rất lâu.

Sau đó anh nói: “Sao cô biết cô bạn gái trước kia rất trong sáng?”.

Tôi nhìn về phía anh, nói một cách nghiêm túc “Lúc anh ta lên giường cùng cô bạn gái cũ, cô ấy rất ngượng ngùng, có lẽ đó là lần đầu tiên của cô ấy. Anh ta đã bỏ rơi người con gái dâng hiến cho anh ta lần đầu tiên, để chạy theo một cô nàng không biết sẽ trao cho anh cái lần thứ mấy của mình, như thế chẳng phải rất lạ sao?”.

Lê Bằng không phản bác lại cách tôi phân tích mối quan hệ biện chứng giữa trong sáng và gà, chỉ rất nghiêm túc nói với tôi rằng: “Tình cảm không thể dùng số lần để đo đếm”.

Tôi cho rằng anh đang nói về chính mình và Lâm Nhược, hoặc gợi ý với tôi rằng anh và u Dương Chấn Hoa hào phóng như nhau, sẵn sàng chia sẻ.

Một lúc sau, tôi lại nói: “Vậy anh có yêu một con gà không?”.

Lê Bằng lại sặc nước lần nữa, anh đặt cốc nước ra thật xa, dường như không định uống nữa.

Sau đó, anh lại nghiêm túc nhìn tôi: “Lần sau trước khi cất lời, cô có thể báo cho tôi trước được không?”.

“Cất lời thì báo trước thế nào được cơ chứ? Anh vẫn chưa trả lời tôi.”

“Chuyện chưa xảy ra, không ai nói trước được.”

Tôi rất không hài lòng, tại sao anh lại không phủ nhận, sao lại không chịu chia sẻ như vậy?

Tôi nói tiếp: “Chẳng lẽ anh cũng có thể yêu một cô nàng gà mái?”.

Anh lừ mắt nhìn tôi.

Bộ phim vẫn tiếp tục, đến đoạn u Dương Chấn Hoa cầu hôn Thái Thiếu Phân.

Tôi thở dài, đút hai tay vào túi áo, vừa thưởng thức khoảnh khắc chàng trai trao chiếc nhẫn cưới cho cô gái, vừa tưởng tượng đến khi nào mình mới có được một chiếc nhẫn?

Đang nghĩ về điều đó, tay phải tôi sờ thấy một vật gì đó.

Lôi ra nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương.

Tôi kinh ngạc, chớp chớp mắt, tha thiết khẩn cầu ông trời đừng làm tôi tỉnh giấc.

Lê Bằng cũng ngạc nhiên, anh nhìn chiếc nhẫn trên tay tôi, không dám tin.

Tôi hỏi: “Tôi đang mơ sao?”.

Anh đáp: “Không hề, chiếc nhẫn mà cô cầm đúng là kim cương đấy”.

Tôi rất mừng rỡ, khoe khoang rằng: “Chẳng lẽ tôi là Doraemon! Ha ha, tôi đùa đấy”.

Doraemon là anh chàng rô bốt xanh béo nổi tiếng nhất trong lịch sử phim hoạt hình của Nhật, bạn muốn gì chỉ cần nói với anh chàng đó, anh ta chỉ cần sờ vào cái túi trắng trước bụng là có thể giúp bạn toại nguyện, nhưng những điều ước được thực hiện không phải lúc nào cũng là một cái kết hạnh phúc.

Lê Bằng cất lời phá tan phép màu của anh chàng rô bốt xanh béo: “Chiếc nhẫn đó là của Lâm Nhược”.

Sự thật đến quá đường đột, tôi liếc nhìn anh, nói: “Không thể thế được, tại sao cô ta lại tặng tôi nhẫn?”.

Một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, chẳng lẽ Lê Bằng đánh cắp nhẫn của Lâm Nhược rồi thả vào túi tôi?

Vậy là Lê Bằng muốn giá họa cho tôi, hay anh định trả thù Lâm Nhược?

Việc này khác nào tặng cho Lâm Nhược một cái tát trước mặt mọi người.

Lê Bằng giải thích: “Chiếc nhẫn đó có lẽ là của Lâm Nhược. Hôm nay, lúc cô gây chuyện tại lễ cưới, nhẫn của cô ấy bị rơi ra. Lúc tôi đưa cô đi khỏi đó, tất cả khách khứa đều đang bò trên sàn tìm giúp cô ấy”.

Nghe thấy câu nói này, tôi không biết phải phản ứng thế nào nữa, nhưng tôi biết rằng, chắc chắn Lâm Nhược rất hận tôi.

“Anh sẽ không nói với cô ta chứ? Thực sự tôi không biết tại sao chiếc nhẫn lại nằm trong túi áo tôi.”

“Có lẽ là do lúc say, cô ngồi xuống đất và nhặt được nó.”

Tiếp đó, anh cau mày, bán tín bán nghi nói: “Cô đã say thật à?”.

“Anh đã để tôi say khướt, ngã lăn ra đất? Tại sao anh không kéo tôi đứng lên!”

Tôi hỏi một đằng, Lê Bằng trả lời một nẻo: “Tìm cơ hội nào đó, cô trả lại chiếc nhẫn cho Lâm Nhược đi”.

Tôi không biết, cô dâu sẽ có cảm tưởng như thế nào khi được bạn gái cũ của chú rể tận tay đeo nhẫn cưới cho, tôi chỉ biết nhìn chiếc ti-vi rồi lại nhìn Lê Bằng và nói: “Vậy anh hãy đeo thử cho tôi trước đi, giống như cảnh diễn vừa rồi trong phim ấy”.

Lê Bằng hỏi tại sao?

Tại sao ư?

Một chiếc nhẫn cưới thông thường chỉ dành để chú rể đeo vào tay cô dâu. Nhưng Lâm Nhược đã làm mất nó, và tôi nhặt được, thế nên tôi muốn bạn trai cũ của cô ta đeo nó cho người bạn gái cũ của chồng cô ta cũng chính là tôi đây, để nó có một lịch trình đặc biệt.

Tất nhiên, Lê Bằng sẽ không chấp nhận lý do này.

Thế nên tôi giải thích: “Tôi chỉ muốn thử cảm giác được đeo nhẫn, xem nó có cảm động như trong phim không?”.

Tôi chìa cánh tay đưa chiếc nhẫn ra trước mặt Lê Bằng, anh không nhúc nhích, mà nhìn thẳng vào tôi, tôi lại đưa tay về phía trước, anh vẫn ngồi im, tiếp tục nhìn thẳng vào tôi, tôi vẫn tiến đến gần, đưa sát đến mi mắt anh, anh lùi lại theo bản năng, tôi cũng nghiêng người theo.

Vì quá chú ý đến chuyện này, nên tôi không để ý đến tư thế của mình đang rất chênh vênh, tôi muốn nghiêng chân phải để tựa về bên phải, nhưng vẫn mất thăng bằng, ngã vào Lê Bằng trong tư thế rướn người.

Lê Bằng hoảng hốt giơ tay đỡ tôi, tôi cũng hoảng hốt lấy lại thăng bằng, cùng lúc chúng tôi há mồm kinh ngạc.

Anh nắm bờ vai tôi, giúp tôi đứng vững.

Còn tôi đưa thẳng chiếc nhẫn vào miệng anh, rồi trơ mắt nhìn anh nuốt mất. Anh không những nhìn thấy tư thế ngủ của tôi, mà còn nuốt mất chiếc nhẫn làm của riêng!

Lê Bằng nhìn tôi chằm chằm, duy trì tư thế anh ở phía dưới, tôi ở phía trên một lúc lâu.

Tôi cũng nhìn thẳng vào anh, tôi đang đợi anh sẽ nhả chiếc nhẫn ra, nhưng đừng có nhả vào mặt tôi.

Sau đó, chúng tôi cùng di chuyển, tôi lăn xuống khỏi người anh, quỳ trên thảm phía trước sofa, nhìn anh đứng dậy, khom lưng, cúi đầu, há mồm, móc họng.

Tôi nghĩ, nguy rồi nguy rồi, chiếc nhẫn đã thuộc về anh!

Tôi hét lên: “Lê Bằng, mau nhả ra, nhả ra!”. Tiếp đó, dùng hết sức mình liên tục vỗ vào lưng anh.

Lê Bằng càng sặc sụa hơn, anh hất tay tôi ra, mặt đỏ tía tai nhìn thẳng vào tôi.

“Không nhả ra được nữa rồi.”

“Vậy hãy mau trồng cây chuối đi!”

“Tôi không biết trồng cây chuối.”

“Vậy anh lộn một vòng đi.”

Anh không nói gì nữa, đứng dậy đi thẳng vào bếp. Tôi nối gót theo sau, nhìn thấy anh lấy một quả chuối, một bình sữa và một túi bánh mì gối.

Rồi anh quay đầu lại nói với tôi rằng vẫn còn một cách khác.

Sau đó, Lê Bằng cầm những món đồ ăn này đi vào toilet, đóng sầm cửa ngay trước mắt tôi.

Tôi bị nhốt bên ngoài, tâm trạng càng thêm phức tạp. Tôi không biết anh định dùng phương pháp bài tiết để đẩy chiếc nhẫn ra ngoài, hay định một mình thưởng thức những món ngon đó. Tôi có chút bực dọc và thất vọng, quay về phòng khách tiếp tục xem ti-vi. Bộ phim đang chiếu đến đoạn Thái Thiếu Phân thú nhận với u Dương Chấn Hoa rằng cô ấy đã yêu người đàn ông khác, chính là nhân vật cảnh sát mà Ngô Khởi Hoa đóng.

u Dương Chấn Hoa và tôi đều cùng bực dọc và thất vọng, anh chúc phúc cho họ, đồng thời lấy lại chiếc nhẫn đen đủi kia.

Thời gian trôi qua khá lâu nhưng Lê Bằng vẫn chưa ra. Thỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng xối nước, sau đó không gian lại tiếp tục rơi vào yên lặng… Vài lần như vậy tôi càng bực dọc, càng thất vọng hơn, nhìn phòng khách trống rỗng, chẳng buồn ngủ chút nào. Cho đến khi ti-vi hiện lên màn hình xanh, tôi mới biết rằng bộ phim Hồ sơ công lý vừa được phát bằng VCD.

Tôi tìm được đĩa phim Khu rừng Trùng Khánh trong ngăn tủ dưới kệ ti-vi, đó là bộ phim có Vương Phi và Lương Triều Vỹ đóng.

Lương Triều Vỹ đóng vai một viên cảnh sát, còn Vương Phi là nhân viên của một quán ăn nhanh. Hằng ngày anh ta đều đến quán ăn nhanh này để ăn cho no bụng, còn cô ấy luôn tranh thủ những hôm anh ta trực để lẻn vào nhà dọn dẹp giúp. Cô ấy đã thay tất cả những thứ mà bạn gái cũ của anh ta để lại như ga giường, con rối, đồ hộp, xà phòng. Lương Triều Vỹ cũng đâu có ngốc, anh ta nhanh chóng phát hiện ra ngay bánh xà phòng to hơn, con rối thay đổi hình dạng, đồ hộp có vị khác, ga giường càng dùng càng thấy sạch. Anh ta thường rất hài hước nói với chúng như vậy, cho đến một ngày anh ta bắt gặp Vương Phi đang làm những công việc đó trong nhà mình.

Xem đến đây, tôi bật ngọn đèn tuýp trong phòng khách lên, dùng ánh mắt hoàn toàn khác để ngắm nhìn một lượt những thứ này.

Tôi chạy vào phòng ngủ, nhìn chằm chằm vào hai mảnh táo vỡ trên nền nhà, nghĩ đến bộ phim Thế kỷ yêu đương.

Tôi còn nhớ, trong bộ phim này cũng có quả táo thủy tinh như vậy, là của hãng Swarovski. Nó là kết tinh cho kết quả của một tình yêu viên mãn, là sứ giả của tình yêu. Hơn nữa, quả táo này chắc chắn do Lâm Nhược mua, bởi đàn ông không bao giờ để ý đến tiểu tiết, họ cũng đâu có hiểu và yêu thích “thế kỷ yêu đương”, chỉ có phụ nữ mới tin vào tất cả những truyền thuyết về những lời thề nguyền trong tình yêu.

Tôi nhặt nửa quả táo lên, giơ thật cao, buông tay, rồi nhìn nó rơi một cách tự do, lại vỡ thành hai mảnh trên sàn nhà. Mấy lần như vậy nó không thể hàn gắn được nữa, không còn đủ tư cách để làm sứ giả, cũng giống như chiếc nhẫn kia, nó mất đi tư cách để gửi gắm tình yêu.

Tôi tìm thấy chổi và xẻng hót rác trong bếp, dọn sạch những mảnh vỡ từ quả táo, lột bỏ hết ga giường và vỏ gối, rồi đến rèm cửa và vỏ bọc sofa, tiếp đó là khăn trải bàn, gối tựa, đệm ghế. Tôi đóng gói chúng lại, để ra ngoài cửa nhà. Sau đó, dùng khăn lau sạch một ượt tất cả đồ gia dụng trong nhà, rửa sạch bát đũa trong bồn rửa bát, lau sạch tất cả những khu vực nền nhà không kê đồ đạc.

Vất vả cả một đêm, tôi ngồi tựa trên ghế sofa mơ màng ngủ, cho đến khi trời sáng, tôi lại nghe thấy tiếng giật nước lần nữa trong nhà tắm, “ào ào” tiếng nước chảy rất lâu.

Cửa nhà vệ sinh được mở ra, Lê Bằng mặt mũi trắng bệch bấu vào khung cửa, nhìn tôi một cách yếu ớt.

Tôi chạy ngay đến, thấy anh giơ cao cánh lay phải, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một chiếc nhẫn, ướt sũng, nhưng rất sạch sẽ.

Tôi lùi lại một bước nói: “Cái này chui ra từ chỗ đó của anh à?”.

Anh gật đầu.

“Vậy thì anh cứ giữ lấy, tặng anh đấy.”

Anh nhìn tôi, lại cau mày, nhưng cũng không kiên quyết phải đưa được nhẫn cho tôi, mà đi thẳng vào phòng ngủ, lấy một chiếc hộp giấy trong tủ đầu giường, đặt chiếc nhẫn vào đó, rồi đưa cho tôi.

Tôi đang muốn nói câu gì đó, thì bắt gặp Lê Bằng đang rất hoảng hốt nhìn vào giường.

Anh hỏi tôi một cách nghi hoặc: “Ga trải giường và vỏ gối đâu rồi?”.

Tôi trả lời: “Ở bên ngoài”.

Ánh mắt anh hướng lên nhìn cửa sổ trống không, lại hỏi tiếp: “Rèm cửa đâu?”.

Tôi trả lời: “Cũng ở bên ngoài”.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt đầy kinh ngạc, bước ra phòng khách lại hỏi: “Thế còn vỏ bọc sofa?”.

Tôi trả lời: “Tất cả đều ở bên ngoài! Thậm chí còn có cả khăn trải bàn, đệm ghế, gối ôm, tôi đang định giúp anh làm cuộc cách mạng dọn dẹp”.

Anh hít sâu đến ba lần mới mở miệng nói với tôi: “Tùy cô, tôi phải đi ngủ đây”.

Tôi nói: “Anh ngủ trong phòng ngủ đi, tôi không buồn ngủ”.

Anh gật đầu một cách mệt mỏi, đi vào trong, đóng sập cửa.

Hôm đó, Lê Bằng dậy rất muộn. Sau khi tôi quẳng những thứ đó xuống cạnh thùng rác dưới nhà, còn mua về một suất ăn nhanh, anh vẫn chưa ngủ dậy. Tôi gõ cửa, anh cũng không trả lời. Tôi xoay tay cầm, mở cửa, thấy anh đang ngủ rất say, bèn lại gần đẩy anh. Anh vẫn mặc kệ, tôi lại tiếp tục đẩy, anh vẫn ngủ, tôi giơ chân lên đá, anh vẫn diễn cảnh ngủ say như chết, hơn nữa còn diễn rất đạt.

Tôi bắt đầu ý thức được rằng, có gì đó không ổn, đưa tay sờ vào trán anh, nóng quá.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu, kể sơ qua cho nhân viên cứu thương biết về những gì anh đã trải qua rồi cùng anh lên xe cấp cứu, đi tới bệnh viện.

Bác sĩ nói rằng, Lê Bằng bị viêm đường ruột dẫn đến sốt cao. Chỉ cần truyền nước, nằm viện mấy hôm là khỏi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng tôi vẫn yêu cầu bác sĩ chụp X-Quang cho anh, xem bên trong có bị chiếc nhẫn làm tổn thương không.

Tranh thủ hai ngày Lê Bằng nằm viện, tôi về nhà một chuyến, trả lời những câu thẩm vấn của mẹ, cũng tranh thủ gặp Miumiu để chia sẻ với cô ấy câu chuyện kỳ lạ mà tôi vừa trải qua. Cả mẹ và Miumiu đều rất kinh ngạc và cho rằng, tôi là một nữ anh hùng.

Cuối cùng, tôi cũng đi gặp Trương Lực, không quên mang theo chiếc hộp giấy đó.

Khi gặp tôi, Trương Lực sa sầm nét mặt, nhưng giây phút nhận lại hộp nhẫn rồi mở ra xem, anh mừng vui ra mặt, nhìn tôi với ánh mắt hoàn toàn khác.

Trương Lực nói: “Nhược Nhược, trước nay anh cứ nghĩ em là một cô gái yêu tiền bạc như sinh mệnh, đúng là anh đã tưởng nhầm rồi”.

Tôi nói: “Giờ thì anh đã biết tôi là người có nhặt được vàng cũng không màng tới rồi chứ, tôi tha thứ cho lỗi lầm của anh”.

Trương Lực cầm chiếc nhẫn lên, mân mê nó dưới ánh nắng, cảm động đến mức tiến sát vào hôn lên chiếc nhẫn, sau đó nâng niu nó trên tay, vô cùng xúc động.

Tôi ngắm nhìn từng cử chỉ của Trương Lực một cách đầy thiện ý, lần đầu tiên cảm ơn anh ta vì đã đưa ra quyết định chia tay với tôi và cũng là lần đầu tiên tôi không còn thấy hận Lâm Nhược nữa. Tôi càng không tiết lộ chuyện chiếc nhẫn đã có một chuyến chu du trong dạ dày và đường ruột của một người đàn ông.

Tôi ở nhà Lê Bằng bốn ngày để chăm sóc anh được tốt hơn.

Lê Bằng rất vừa ý trước sự ân cần của tôi, bởi anh không đưa ra bất kỳ sự ám chỉ nào nhằm yêu cầu tôi đi khỏi, thậm chí còn khen tôi nấu cháo ngon. Khi một người đàn ông ngầm cho phép một người phụ nữ được ở trong nhà mình, mà người phụ nữ đó cũng ở lại một cách tự nguyện, điều đó có nghĩa là họ đã ngầm cho phép rất nhiều chuyện có thể diễn ra sau đó.

Trong bốn ngày này, tôi và Lê Bằng không hề có sự tiếp xúc về xác thịt, chỉ tìm hiểu rất nhiều điều về nhau qua những câu nói, trong đó có câu chuyện về số điện thoại.

Tôi nói: “Em lại định đổi số điện thoại”.

Anh hỏi tôi tại sao.

Tôi đáp: “Em không thích dùng số mà vợ của bạn trai cũ đã từng dùng”.

Anh không nói gì.

Tôi lại nói: “Em cũng giúp anh đổi số khác luôn nhé”.

Anh lại hỏi tại sao.

Tôi nói: “Em nghĩ, anh cũng giống như em, cũng không muốn dùng tiếp số mà bạn gái trước kia đã đăng ký giúp anh”.

Anh vẫn tiếp tục im lặng.

Tôi nói tiếp: “Tại sao anh lại dùng hai số điện thoại?”.

Anh trả lời: “Một số là để dùng cho công việc, còn số kia là số cá nhân”.

Tôi nói: “Đúng vậy, rất nhiều đàn ông đều như vậy, nhốt một người phụ nữ trong bếp, còn trên giường lại có một cô khác”.

Lê Bằng liếc tôi một cái, nhưng cũng không ngăn cản tôi, tôi tiếp túc nói: “Trương Lực cũng có hai số điện thoại, một số để dùng liên lạc với đàn ông, một số để liên lạc với các chị em phụ nữ”.

Anh nói: “Anh ta không phải là một người đàn ông tốt”.

Câu nói vừa rồi của Lê Bằng khiến tôi cảm động, anh nhìn thấu bản chất của Trương Lực và cũng thấu hiểu tôi, hơn nữa điều này càng bộc lộ rõ hơn về chính con người anh.

“Đúng vậy, trước kia em từng hỏi anh ta, em có phải là mối tình đầu của anh ta không. Tất nhiên em biết không phải, nhưng em vẫn muốn nghe câu trả lời của anh ta. Kết quả anh ta nói rằng không phải, còn cho biết thêm mối tình đầu là ai chính anh ta cũng đã quên mất. Phụ nữ bọn em chắc chắn sẽ nhớ mãi mối tình đầu của mình, nhưng tại sao đàn ông có thể quên nhanh vậy được?”

“Không phải gã đàn ông nào cũng như vậy.”

“Thế còn anh, anh có nhớ mối tình đầu của mình là ai không?”

“Nhớ chứ.”

“Kể em nghe đi.”

Quả nhiên Lê Bằng đã kể, thậm chí còn kể hết sức sinh động, tôi ngồi nghe mà như muốn khóc.

Anh kể thuở còn đi học anh rất thích một cô gái dáng người dong dỏng cao, cô ấy không những học giỏi, mà còn xinh đẹp, váy đồng phục lúc nào cũng ngay ngắn, mái tóc vừa đen vừa dài, cô ấy còn biết thổi sáo. Tất cả đám con trai đều mê mệt cô ấy. Lê Bằng cho rằng, anh sẽ không bao giờ được cô ấy để mắt tới, nhưng không ngờ cô ấy mới là người chủ động đặt quan hệ yêu đương. Tất cả mọi người đều nói rằng họ không hợp nhau, nhưng Lê Bằng chưa bao giờ để ý đến điều đó, luôn nghĩ cô ấy là nữ nhân vật chính trong truyện tranh mà mình thích nhất, tưởng tượng ra họ sẽ kết hôn, sinh con đẻ cái. Cho đến một ngày anh được nghỉ trước giờ tan lớp, nhìn thấy cô gái đó bước ra từ phòng của anh chàng hàng xóm…

Tôi nói xen vào: “Anh nghĩ anh chàng hàng xóm đó đã nhanh chân hơn anh rồi hay sao?”.

“Đúng vậy, cô ta đã thẳng thắn thừa nhận, cô ta tiếp cận tôi chỉ mong có cơ hội gặp gỡ anh chàng kia nhiều hơn.”

“Ồ, anh thích truyện tranh nào nhất?”

“Doraemon.”

Anh có cùng sở thích với tôi, nhưng tôi vẫn nói tiếp: “Nhưng trên thế giới này làm gì có Doraemon thật, nếu có, tôi hy vọng người đó sẽ đưa tôi quay trở lại quá khứ”.

Anh hỏi tôi, quay trở lại quá khứ, tôi sẽ trở về giai đoạn nào.

“Em sẽ quay về làm quen Lâm Nhược trước khi anh gặp cô ấy.”

Anh hỏi tôi tại sao.

“Như vậy thì em có thể giới thiệu Trương Lực cho cô ta, chỉ cần họ ở bên nhau, chúng ta đều không bị tổn thương.”

Lê Bằng cười, nụ cười khiến trái tim tôi càng ấm áp hơn.

Sau khi Lê Bằng khỏe lại, chúng tôi cùng nhau đi mua sắm, mua ga trải giường, vỏ gối, vỏ bọc sofa, gối ôm, khăn trải bàn, tựa gối. Anh luôn nói rằng, tôi có gu thẩm mỹ, tôi cũng khen anh rất hòa đồng, anh hỏi tôi tại sao, tôi nói rằng những thứ chọn mua đều theo ý thích của tôi, nhưng anh lại là người trả tiền. Việc đàn ông tình nguyện trả tiền cho sở thích của người phụ nữ đó cũng được coi là một sở thích.

Ngày thứ hai, chúng tôi cùng nhau thay thế mọi đồ đùng nhà bếp, thậm chí là cả thảm chùi chân.

Ngày thứ ba, là bàn chải, kem đánh răng, ăn mặt, khăn tắm.

Ngày thứ tư, là rèm cửa.

Ngày thứ năm, chúng tôi thay mới tất cả những thứ đồ chưa phải dùng đến nhưng vừa nhìn sẽ đập ngay vào mắt.

Sau khi tất cả đã được bố trí xong xuôi, tôi mới có thời gian rảnh để suy nghĩ một điều: Phải chăng Lê Bằng cũng có chút gì đó thích tôi?

Tại sao một người đàn ông lại phải đi mua sắm cùng một người phụ nữ và trả tiền cho tất cả sở thích của cô ấy? Tại sao anh ta lại chịu thay đổi toàn bộ nội thất trong nhà theo sở thích của cô gái ấy?

Tôi suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ có thể rút ra một đáp án, tuy nhiên tôi vẫn cần phải chứng thực, chứng thực mức độ của việc thích.

Nhân lúc chúng tôi cùng ngồi xem ti-vi, tôi hỏi anh điều mình băn khoăn.

Lê Bằng thoáng kinh ngạc, nhưng lại cho đó là chuyện đương nhiên, anh nói: “Tất nhiên là bởi vì anh thích em”.

Anh thật thẳng thắn, lại tự nhiên, không cho tôi có thời gian chuẩn bị tư tưởng.

Tôi lắp bắp nói: “Vậy tại sao anh không nói với em, bắt em phải hỏi rồi mới nói”.

Anh trách móc: “Lẽ ra anh định nói, nhưng đã bị em cướp lời”.

Tôi lại hỏi tiếp: “Thế tại sao anh lại thích em? Em đã đem lại rất nhiều phiền phức cho anh”.

Anh nói, anh biết cách xử lý mọi phiền phức nên không để ý đến điều đó.

“Nhưng anh thích một người chắc chắn phải có nguyên nhân?”

Anh nghĩ ngợi rất lâu, khiến tôi rất sốt ruột.

Lý do để thích một người mà phải nghĩ nát óc vậy sao?

Cuối cùng Lê Bằng nói: “Chẳng có nguyên nhân gì cả, thích là thích, thế thôi”.

Tôi vẫn truy hỏi tiếp: “Vậy anh cũng đã sớm biết em thích anh đúng không?”.

Anh gật đầu, khiến tôi ngại ngùng.

Tôi im lặng rất lâu, cuộn mình trên ghế sofa, hai tay ôm lấy đầu gối, cằm tựa lên đầu gối.

Lê Bằng tiến lại gần, một tay quàng lên vai tôi, một tay vén tóc tôi lên, nhìn tôi.

Tôi cũng ngước mắt nhìn anh: “Chúng ta phải làm thế nào đây?”.

Anh cười: “Còn làm gì được nữa. Làm bạn gái anh nhé”.

Lại một lần nữa tôi nhào vào lòng anh, còn tặng cho đôi môi anh một thứ, nụ hôn của tôi.

Bố tôi phải vào đồn cảnh sát.

Khi tôi nhận được điện thoại của bố cũng là lúc tôi và anh chàng bạn trai vừa được chính thức công nhận vài ngày đang khởi động để lâm trận, trang phục đã cởi được một nửa, không cần phải nói, cú điện thoại đó đến đúng lúc cỡ nào.

Chúng tôi nhanh chóng đến đồn cảnh sát, bố tôi mặt mũi bầm tím đứng bên ngoài cổng đồn cảnh sát.

Tôi trừng mắt nhìn anh cảnh sát đứng cạnh bên, nói: “Các anh đánh người à?”.

Anh chàng cảnh sát giải thích: “Là anh ta đánh. Nếu chúng tôi không can thiệp kịp thời, đồng chí này còn bị thương nặng hơn”.

Tôi đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của anh cảnh sát, nhìn về phía hung thủ: “Là anh đánh sao?”.

Vừa dứt lời, tôi liền ý thức ngay được vấn đề, anh chàng hung thủ kia chẳng những bị thương nặng hơn bố tôi mà còn có vẻ rất quen. Hình như là anh chàng tết tóc đuôi sam tôi đã gặp dưới khu nhà mẹ tôi ở.

Tôi nói: “Này đồng chí, anh nhìn xem bố tôi bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn có thể ra tay?”.

Sau đó tôi quay lưng lại, vừa kéo tay áo Lê Bằng giơ lên, vừa nói: “Nếu anh muốn đánh, thì cũng phải đánh nhau với người ngang anh chứ ai lại đi đánh nhau với người già, có thắng cũng chẳng vẻ vang”.

Anh chàng tết tóc đó đẩy đẩy tờ giấy ăn đang nhét ở mũi, nói: “Tôi có phải là người đánh trước đâu”.

“Chẳng lẽ là ông ấy?”

Bố tôi đứng ra giữa hai chúng tôi, nói: “Cả bố và cậu ta cùng ra tay một lúc”.

Tôi kinh ngạc, nhìn bố khoác tay lên vai anh chàng tết tóc đuôi sam, nghe ông nói tiếp: “Chúng ta không đánh không quen nhau”.

“Vậy bố gọi con đến làm gì?”

Bố tôi nói, cốp sau xe ông có một thùng hải sản và một thùng cá biển, ông bảo tôi mang về cho mẹ.

“Bố định mang cho ả đàn bà ấy thì có.”

Bố tôi vẫn khăng khăng là mua cho mẹ con tôi. Ông ấy không bao giờ nhớ được rằng, mẹ tôi không ăn cá.

Bố tôi là Vi Nguyên, năm nay năm mươi hai tuổi, đang ly thân với mẹ tôi và chuẩn bị ly hôn. Nguyên nhân dẫn đến việc ly thân xuất phát từ một người phụ nữ, một kẻ thứ ba mà tôi và mẹ chưa bao giờ gặp mặt, kẻ thứ ba đó chỉ hơn tôi có hai tuổi.

Bố tôi nói, anh chàng tết tóc đuôi sam đánh ông và cũng bị ông đánh tên là Trâu Chi Minh, hai mươi sáu tuổi.

Chuyện là thế này, buổi tối của ba hôm trước, bố tôi uống say, lái chiếc xe Buick đánh võng trên đường vành đai ba, không may va quệt nhẹ với một chiếc Passat, chiếc Passat này không chịu kém miếng, đạp chân ga vọt lên, chẳng mấy mà lại dẫn trước. Bố tôi bực tức đuổi theo, với ý định đua cùng đối phương. Đối thủ cũng có ý đó, nhất định muốn thử tài cao thấp cùng bố tôi, kẻ vượt lên, người tụt xuống, cả hai đua tốc độ đến nửa tiếng đồng hồ, kết thúc không phân thắng bại.

Hôm nay, bố tôi không hề uống rượu, ông đã mua hải sản và cá định bụng mang đến cho mẹ, xe vừa lên đường vành đai ba không lâu thì một chiếc xe Passat phóng vọt lên từ phía sau, liếc ông một cái rồi phóng về phía trước. Bố tôi nhận ra ngay đối thủ tối hôm trước, chẳng nói lời nào ông liền tăng tốc vượt lên, định lấy lại vị trí dẫn đầu.

Hai người một lần nữa lại so kè cùng nhau, không ai chịu thua kém ai. Lạ một điều là, họ chạy tới tận một đoạn đường vành đai ba rất thông thoáng, nhưng không thấy bất kỳ chiếc xe nào cản đường, tuy nhiên hai người khề để ý đến điều này, họ chạy một mạch mãi đến khi nhìn thấy biển báo giới nghiêm, mới dừng xe, bước xuống, vừa thấy mặt nhau liền vung nắm đấm, lao vào nhau đánh đấm túi bụi.

Đánh được một lúc, họ bị lực lượng cảnh sát ập tới can ngăn.

Cảnh sát nghi ngờ họ là dân xã hội đen đang muốn thanh toán nhau, bởi vì, thứ nhất họ không hề cãi vã mà lao vào đánh nhau luôn; thứ hai đoạn đường vành đai ba này đang giới nghiêm, họ lại dám chạy quá tốc độ, vượt qua biển giới nghiêm đến đây chỉ để đánh nhau, rất giống với tác phong của xã hội đen.

Sau vài tiếng đồng hồ điều tra, cảnh sát mới biết đây chỉ là sự hiểu lầm, cảnh sát bắt họ nghe giáo huấn. Bố tôi nói rằng, ông quen đồn phó của đồn cảnh sát này, thế nên họ mới nhanh chóng được thả ra.

Tôi cau mày nhìn ông, chỉ nói mỗi một câu: “Bố thật mất mặt”.

Bố tôi rất xấu hổ, vẻ mặt lúng túng, sau đó nhìn về phía Lê Bằng, chỉ anh rồi lại chỉ sang tôi, nói: “Anh chàng này là… bạn trai con à?”.

Tôi không để ý đến câu nói đó, mà quay sang nhìn Trâu Chi Minh, nói: “Sau này anh nên chú ý một chút, phải biết nhường nhịn người già chứ”.

Trâu Chi Minh vừa xin lỗi, vừa đưa danh thiếp cho tôi, tôi vừa nhìn đã kinh ngạc, lập tức tiến đến bắt tay anh, nói: “Hóa ra anh là thầy Hòa! Mẹ tôi rất thích anh, cuốn sách nào của anh bà ấy cũng đều đọc hết. Còn nữa, người mà tôi sùng bái nhất cũng họ Hòa…”

Trâu Chi Minh đúng là Hòa Mục, tuy rằng hành vi của anh chẳng “hòa mục”(*) chút nào.

(*) Hòa mục: Hòa thuận, hòa nhã.

Lê Bằng đứng cạnh tôi vờ hắng giọng hai tiếng, tôi nhìn anh, rồi lại nhìn sang bố tôi, rút tay lại và nói với Trâu Chi Minh: “Thầy Hòa, anh có thể ký tặng vào sách của tôi không, tôi xin cho mẹ mình, cho dù bà ấy biết anh đã đánh bố tôi, thì chắc chắn cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm…”

Bố tôi cũng vờ ho một tiếng, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không để ý đến ông, tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ sách của anh từng viết đàn ông thường rất dễ kích động, nếu dùng miệng mà không giải quyết được vấn đề, chắc chắn sẽ dùng đến tiền để giải quyết, dùng tiền cũng không giải quyết được sẽ dùng đến nắm đấm. Trước kia tôi không tin, nhưng giờ đây tôi đồng ý với quan điểm của anh”.

Mãi cho đến khi ra về, tôi không nói thêm câu nào với bố. Biết vết thương trên mặt ông không sao, tôi lại khôi phục lại thái độ trước kia: Coi như ông ấy đã chết.

Lê Bằng chuyển hai thùng hải sản và cá biển lên taxi, rồi khách sáo chào hỏi bố tôi vài câu.

Tôi ngồi trên ghế trước nghe họ nói chuyện, lặng lẽ gọi điện về cho mẹ, nói với mẹ rằng Hòa Mục là một thanh niên tài ba.

“Điều đó là chắc chắn, mẹ chưa nhìn nhầm ai bao giờ.”

“Vậy tại sao mẹ lại nhìn nhầm ba con?”

Mẹ tôi nói, bố tôi không thể coi là một con người, còn dặn tôi sau này nhất định phải tìm một con người để kết hôn.

Tôi không nói tiếp, bởi cái người không được coi là con người ấy đã cống hiến cho tôi hai mươi ba nhiễm sắc thể.