Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 484




Chương 484

Nam Lâm xuống xe, đầu tiên nhìn Cố Hoành, sau đó dồn ánh mắt kinh ngạc sang người đàn ông ngồi xổm dưới đất, run run lên tiếng: “Ông… ông nội?”

Nam Mẫn cũng xuống xe, không nói một lời nhìn người đàn ông, đôi môi chậm rãi mím thành đường thẳng.

Người đàn ông bị ánh mắt này nhìn chằm chằm không được tự nhiên, gảy tàn thuốc trên tẩu xuống đất, dập lửa, sau đó c ắm vào bên hông.

Ông ấy vỗ tay, chỉnh lại bộ đồ tôn trung sơn, rồi mới ngẩng đầu, dang hai cánh tay, nở nụ cười tinh nghịch.

“Hai con bé này, còn không lại đây ôm ông nội đi?”

Không đợi Nam Mẫn và Nam Lâm tiến lên ôm ông nội, một chiếc siêu xe Lamborghini từ chỗ không xa đi đến.

Bạch Lộc Dư xuống xe, tháo kính râm, nhìn thấy Nam Tam Tài vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tiền bối Nam Ông, đúng là ông rồi, cháu nghe nói ông xuất hiện ở thành phố Nam, đang định giăng thiên la địa võng bắt ông đấy”.

Mấy năm không gặp, ông cụ trông vẫn tráng kiện khỏe mạnh, đầu nhiều tóc bạc hơn, trên mặt nhiều nếp nhăn, cười trông rất hiền từ, lúc nghiêm mặt thì rất đáng sợ.

Nam Tam Tài giật khóe miệng, liếc anh ta một cái: “Thằng cháu này, nói cái gì thế hả, cẩn thận ông nội dùng tẩu thuốc đánh mông cháu”.

Ông ấy rút tẩu thuốc bên hông ra, giơ lên.

Bạch Lộc Dư cũng không hề sợ ông ấy, ngược lại còn cười ha ha đi đến: “Ôi, ông vẫn còn dùng tẩu thuốc cũ này à, đồ cũ bao nhiêu năm rồi, cháu sẽ biếu ông một cái mới”.

“Cháu thì hiểu cái gì”, ông cụ đập tay của Bạch Thất ra, nhướn mày: “Ông rất quý đồ cũ, không quen dùng đồ mới”.

Bạch Lộc Dư vui vẻ nói: “Được, ông là bậc thầy khắc ngọc, đại gia chơi đồ cổ, cháu không dám nói gì ông.

Nhưng bộ quần áo này của ông cũng là đồ cổ à? Đã cũ rách thế này rồi, người không biết còn tưởng ông là người cái bang, nếu cháu mang theo tiền mặt, còn có thể biếu ông hai tờ đỏ đấy”.

Ông cụ hừ một tiếng: “Chẳng phải bây giờ các cháu đều thịnh hành quét mã à, đợi ông bảo con bé Mẫn làm cái mã vạch lên người ông, thì cháu đến quẹt là được”.

Bạch Lộc Dư cười ha ha: “Được. không vấn đề”.

Cố Hoành và một đám vệ sĩ ở bên cạnh nghe mà ngẩn người.

Nói thật, nhìn ông già nhem nhuốc mặc trang phục tôn trung sơn vài thô giản dị, đi giày vải rách, tay cầm tẩu thuốc cũ, giống như sống trong thập niên tám mươi này, bọn họ thực sự không dám tin đây là ông cụ Nam.

Bố của Nam Ninh Tùng, Nam Ninh Bách và Nam Ninh Trúc, ông nội của Nam Mẫn Nam Nhã Nam Lâm, Nam Tam Tài được người ta gọi là “Nam Ông”.

Người không biết còn cho rằng ông ấy là kẻ ăn xin ấy chứ.

Lúc này Nam Lâm mới hoàn hồn lại, tiến lên ôm ông nội, vẻ mặt đầy xúc động: “Ông nội, ba năm nay ông đi đâu, chúng cháu tìm ông khắp nơi mà không thấy”.

Đương nhiên với cháu gái mình, Nam Tam Tài trở nên hiền hậu hơn rất nhiều.