Vợ Cũ Please Come Back

Chương 51: Cớ Sao Phải Yêu Đơn Phương Một Nhành Hoa




Tĩnh Sam không dám quay đầu lại, chạy một cách điên cuồng, bên tai vang vọng âm thanh “tút tút”.

“Hàn Thiên Sư, nghe điện thoại! Mau nghe điện thoại!” Tĩnh Sam lo lắng lẩm bẩm.

Nhân viên bảo vệ trung tuổi thấy Tĩnh Sam gọi điện thoại, không nói hai lời lập tức cầm chậu cây tiên nhân cầu trên bàn máy tính lên đập về phía cô.

“Choang” một tiếp, chậu cây không đập trúng Tĩnh Sam nhưng cũng đủ khiến cô sợ hãi hồn bay phách tán.

Cô dừng lại, ngơ ngác nhìn chậu cây bị vỡ cách mình không xa.

Bên tai vang lên một giọng nữ máy móc: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tĩnh Sam sắp khóc đến nơi, cô vừa bấm gọi lại vừa tiếp tục vòng qua bàn chạy, trong lòng sợ hãi tột độ!

“Tôi xem lần này cô chạy đi đâu!” Nhân viên bảo vệ trung niên thấy Tĩnh Sam vẫn đang gọi điện, sợ cô gọi báo cảnh sát thành công nên kích động nhảy lên bàn làm việc, nhào về phía Tĩnh Sam.

Tĩnh Sam không kịp tránh, bị nhân viên bảo vệ túm lấy cánh tay.

Ông ta thô lỗ cướp điện thoại Tĩnh Sam rồi ném xuống đất.

“Buông tôi ra, cút đi!” Tĩnh Sam nhấc chân đá về phía đũng quần nhân viên bảo vệ.

Nhưng không ngờ dường như hắn đã lường trước được cô sẽ làm vậy, co chân nhảy sang một bên, dễ dàng tránh được đòn tấn công của Tĩnh Sam.

Ngay sau đó hắn giơ tay lên, tát mạnh vào mặt Tĩnh Sam, giọng điệu khiển trách cực kỳ khó chịu: “Rượu mời không uống thích uống rượu phạt, không đánh mày một trận thì không biết ngoan ngoãn!”

Trong đêm đen, toàn bộ thành phố Z được thắp sáng, ánh đèn rực rỡ.Trong phòng bao sang trọng của KTV Đế Tước ngập tràn khói thuốc, xa hoa truỵ lạc, tiếng ca lảnh lót.

Ba người đàn ông đang nâng ly chúc mừng bộ óc hiểu biết của Hàn Thiên Sư, thoát khỏi cô gái trà xanh Lam Vy phiền phức của họ.

Ba người đàn ông này là những người bạn thân lớn lên từ nhỏ của Hàn Thiên Sư, có thể gọi là anh em sinh tử, mặc chung quần lớn lên.

Bốn người họ được gọi là “Tứ Đại Ma Vương” từ cấp ba đến đại học.

“Anh ba, chân trời góc bể nơi nào không có cỏ thơm, cớ sao lại yêu đơn phương một nhành hoa? Tôi đã nói lâu rồi, người phụ nữ Lam Vy đó… không xứng với anh!” Người nói lên là Lãng Khôn, tuổi nhỏ nhất trong Tứ Đại Ma Vương, đứng thứ tư.

Triển Diệp đứng thứ hai gật đầu đồng ý: “Cậu tư nói đúng những điều tôi muốn nói! Lam Vy đó không phải người phụ nữ an phận, nên chia tay từ lâu rồi mới phải.”

Hàn Thiên Sư ngửa đầu uống cạn một ly rượu mạnh, nhíu mày thật chặt.

Tối nay sau khi nhận được cuộc điện thoại của Lam Vy, anh cảm thấy bực bội không thể giải thích được, tình cảm mười năm cuối cùng cũng buông bỏ được, nhưng… anh không quá buồn, cũng không thấy vui.

“Chia thì cũng chia rồi, đừng nhắc đến nữa, high đi!” Người nói là Chung Hạo Nam, người đứng đầu trong Tứ Đại Ma Vương.

Là người đứng đầu trong bốn người, anh ta không chỉ lớn tuổi hơn ba người còn lại mà phương pháp giải quyết sự việc cũng cay độc hơn ba người còn lại.

Hàn Thiên Sư gật đầu, nâng ly rượu lên: “Đúng, không nhắc nữa, uống đi, đêm nay chúng ta không say không về!”

Sau khi uống rượu thoả thích, Lãng Khôn vừa nấc vừa cười hỏi Hàn Thiên Sư: “Anh ba, tiểu hồ ly mới tới nhà anh biết mua vui không?”

Tiểu hồ ly có nghĩa là tiểu hồ ly tinh.

Hàn Thiên Sư nghĩ đến Tĩnh Sam, lông mày không tự chủ cau lại.

“Ồ, đây là phản ứng gì? Lẽ nào vừa ý rồi?” Lãng Khôn thấy Hàn Thiên Sư không trả lời mà chỉ đanh mặt thì càng tò mò.

Triển Diệp ở bên cạnh cong ngón tay lại, nghiêm túc nói: “Để Triển gia bấm đốt tay tính xem nào!”

Một lát sau anh ta vỗ đùi, kinh ngạc hô lên: “Dễ sợ! Tiểu tam à, cậu bị hồ ly tinh quấn lấy rồi.

Nói, có phải hai cậu đã phát sinh quan hệ rồi không?”

Nghe thấy lời này, ngay cả Chung Hạo Nam không để lộ vui buồn cũng ngước mắt lên nhìn Hàn Thiên Sư.

Hàn Thiên Sư trừng mắt nhìn Triển Diệp, không vui mắng: “Đừng nói linh tinh, anh mới bị hồ ly tinh quấn lấy ấy!”

Ban đầu anh vội vàng kết hôn bí mật với Tĩnh Sam, không mời ba người anh em tốt này đi uống rượu mừng, còn nói rõ với họ rằng sớm muộn gì cũng ly hôn, anh sẽ không động vào người phụ nữ mà ba anh cứng rắn nhét cho anh.

Bây giờ anh muốn tự vả mặt mình, chẳng những không ly hôn sớm mà anh còn thật sự đã động vào Tĩnh Sam, hơn nữa không chỉ một lần!

Triển Diệp bị Hàn Thiên Sư quát thì tức giận nói: “Ha? Tôi nói linh tinh? Triển gia đây lăn lộn trong giang hồ 30 năm, có thể nói là tính cực kỳ chuẩn, thế mà cậu lại bảo tôi nói linh tinh?”

Lãng Khôn xen vào, chỉ vào Triển Diệp rồi nói với Hàn Thiên Sư: “Anh ba, dù anh tin hay không thì bây giờ tôi cũng rất khâm phục năng lực của anh hai, anh ấy là Côn thần…”

“Côn thần? Tôi thấy là lưu manh thì giống hơn!” Hàn Thiên Sư hoàn toàn không để lời Lãng Khôn và Triển Diệp nói trong lòng, chỉ coi như họ đang phối hợp để trêu mình.

Triển Diệp nắm chặt tay: “Cậu nghi ngờ năng lực của tôi? Tôi nói cho cậu biết, cung phu thê không chỉ có thể cho biết tính cách, tướng mạo, thân hình, xuất thân và điều kiện gia đình nửa kia của cậu, mà còn có thể xem cậu kết hôn sớm hay muộn, cuộc sống hôn nhân thế nào, có hạnh phúc không hay là sinh ly tử biệt…”

Nói một tràng nhiều như thế nhưng Hàn Thiên Sư chẳng tin nửa lời, chỉ khinh thường liếc nhìn Triển Diệp, thấp giọng cười với Chung Hạo Nam: “Anh Nam, anh hai tẩu hoả nhập ma rồi!”

Chung Hạo Nam còn chưa kịp lên tiếng, Lãng Khôn đã chen miệng vào nói giúp Triển Diệp: “Anh ba, anh đừng không tin, anh hai tính chuẩn lắm! Anh bảo anh ấy xem giúp anh, không đúng không lấy tiền!”

“Mẹ kiếp, đúng tôi cũng không thu tiền!” Triển Diệp đánh Lãng Khôn, ngồi bên cạnh Hàn Thiên Sư bắt đầu càm ràm.

Anh ta đưa tay chỉ vào hai bên khoé mắt Hàn Thiên Sư, phô trương thao thao bất tuyệt: “Cung phu thê ở đây của cậu đã hoàn toàn mở ra, điều này chứng tỏ cậu với người phụ nữ kia đã có quan hệ vợ chồng thật sự.

Cậu muốn chối cãi cũng không được!”

Triển Diệp dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Từ đây có thể nhìn ra đó là một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn nhưng nội tâm kiên cường, mạnh mẽ.

Tiếc là lại trúng số đào hoa, hết bông này tới bông khác.

Nếu kết hôn muộn thì chắc chắn cuộc sống hôn nhân hoà thuận, vượng phu vượng tử.

Còn nếu ngược lại thì cuộc hôn nhân không may mắn, mỗi người một ngả.”

“Đệch!” Hàn Thiên Sư chửi tục một câu: “Lời này anh nói như không nói, ở đây có ai không biết sớm muộn gì tôi cũng sẽ ly hôn với người phụ nữ đó?”

“Đúng thế!” Lãng Khôn lại bắt đầu xen vào, cậu ta lại thúc giục: “Anh hai, anh mau nói điều gì thuyết phục một chút đi, lần trước anh bói cho tôi có tai nạn xe, bói chuẩn như thế! Anh mau xem cho anh ba đi, anh ấy có gặp thảm hoạ đẫm máu gì không?”

“Cút đi!” Hàn Thiên Sư đập Lãng Khôn, chưa thấy tên nào hố anh em như vậy, lại còn nguyền rủa anh gặp thảm hoạ đẫm máu.

Triển Diệp cưỡng ép giữ mặt Hàn Thiên Sư lại, nhìn chăm chú.

“Mẹ kiếp, hai người đã thôi đi chưa? Uống nữa không? Không uống thì tôi đi!” Hàn Thiên Sư lại chửi thề, anh cực kỳ tức giận.

Đây là nhóm anh em không đáng tin gì thế này? Nhà ai cũng có núi vàng núi bạc, thế mà lại thích xem bói miễn phí cho người khác.

Mỗi lần tụ tập đi uống rượu là lại càm ràm, chỉ vào bạn nói đủ điều.

Hàn Thiên Sư trước giờ không tin vào số mệnh, cũng không tin bói toán.

Anh không thể ngăn cản nhưng cũng không ủng hộ sở thích cá nhân này của Triển Diệp.

Nhất là đối phương còn bói cho anh, đúng là chán sống.

Càng nghĩ càng phiền, Hàn Thiên Sư cầm áo khoác đứng dậy rời đi.

Triển Diệp kéo Hàn Thiên Sư lại, tay còn lại chỉ vào khoé mắt mình: “Chỗ này của cậu…”.