Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 122




Chương 122

“Ba có hai đứa con gái.” Nhớ tới Tề Lạc, Tề Mẫn Mẫn cũng có chút không thoải mái. Hai cha con bọn họ đã sống nương tựa vào nhau hơn mười năm, lại nửa đường đánh ra một cái Dương Nguyệt Quyên cùng Tề Lạc, phân đi ba ba một phần yêu thương.

“Tề Lạc sao có thể so sánh với con? Con chính là tiểu tình thân của ba ba.” Tề Bằng Trình cưng chìu sủng nịnh nói.

“Hừ! Con còn tưởng rằng ba đã sớm quên đâu? Sinh nhật năm nay của con ba cũng chưa mua lễ vật cho con.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.

“Ba ba còn nhớ kỹ. Chỉ sợ con hận ta, vẫn không dám tặng cho con.” Tề Bằng Trình lấy ra một cái hộp từ trong ngăn kéo, đưa cho Tề Mẫn Mẫn, “Tâm can bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”

“Chiếc vòng thực đẹp.” Tề Mẫn Mẫn mở hộp ra, nhìn đến một chiếc vòng cổ trân châu, trân trâu của chiếc vòng cổ giống như một đóa hoa hồng được khảm từ rất nhiều bảo thạch mà thành, lóe ra ánh sáng ngọc quang mang.

“Ở trong lòng của ba ba con còn dễ hỏng hơn hoa hồng.” Tề Bằng Trình xoa tóc cuẩ con gái, cưng chìu nói.

Tề Mẫn Mẫn tới gần, vui vẻ hôn lên má Tề Bằng Trình: “Cám ơn ba ba, Con rất thích.”

“Con gái lớn mười tám sẽ thay đổi. Đứa con gái đáng yêu của ta cư nhiên trở nên mê người như vậy. Mẹ con nếu nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.” Tề Bằng Trình chợt nhớ tới vợ trước, trong mắt hiện nên thật nhiều chuyện.

“Ba, đeo cho con.” Tề Mẫn Mẫn đưa chiếc vòng cổ cho ba ba, làm nũng năn nỉ nói.

Tề Bằng Trình tiếp nhận chiếc vòng cổ, giúp con gái đeo ở trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Con gái của ta thật đẹp.”

Ninh Hạo vừa bước vào bệnh viện, chợt nghe thấy có người gọi tên mình, anh theo tiếng nói quay người lại, nhìn Tề Lạc đang vẫy tay rất nhiệt tình với mình. Anh lễ độ gật đầu:”Tề Mẫn Mẫn đâu?”

“Chị em bảo em ra đón anh.” Tề Lạc tiến lên phía trước, nhiệt tình khoác lấy cánh tay Ninh Hạo.

Ninh Hạo không ngần ngại đẩy tay Tề Lạc ra, khách khí nói:”Cám ơn.”

Tề Lạc thấy Ninh Hạo nghiêm mặt lạnh lùng đi thẳng vào trong, liền nhanh chân đuổi theo:”Lát nữa anh rể sẽ tới đây đón chị em, cho nên anh ấy sẽ vào thăm cha.”

Hiểu được lời nói của Tề Lạc, bước chân của Ninh Hạo rõ ràng chậm lại, anh nắm chặt tay, trầm mặc đi về hướng thang máy, suốt đường đi không hề nói chuyện.

Vì bị lạnh nhạt nên Tề Lạc có chút xấu hổ, đi theo vào thang máy, đứng ở bên cạnh Ninh Hạo:”Anh Ninh Hạo, cha em đã khỏe hơn rất nhiều, anh mua nhiều thứ như vậy là quá khách sáo rồi.”

Ninh Hạo thản nhiên cười cười, khi thang máy ngừng lại liền đi thẳng ra, cũng không để ý đến Tề Lạc đang líu lo nói chuyện.

Tề Mẫn Mẫn đang nói chuyện với cha, nhìn thấy Ninh Hạo tiến vào, lập tức đứng dậy nghênh đón:”Lớp trưởng.”

“Đây là một chút tâm ý của cháu, mong bác sớm hồi phục.” Ninh Hạo cười nói.

“Cháu đến là tốt rồi.” Tề Bằng Trình cười haha nói. Nếu không so sánh với Hoắc Trì Viễn, Ninh Hạo cũng được coi là cực phẩm. Nếu ông biết bên cạnh con gái có một chàng trai luôn ở bên dịu dàng chăm sóc, có lẽ ông đã thay đổi chủ ý, không đem con gái đến với Hoắc Trì Viễn.

“Tinh thần của bác trai quả thực không tồi.” Ninh Hạo cười nói tao nhã.

“Tâm trạng của bác hôm nay rất tốt.” Tề Bằng Trình đưa mắt nhìn con gái bảo bối, thoải mái cười nói. Sống hơn nửa đời người, ông sợ nhất con gái ông bị tổn thương, cũng sợ con gái không thèm để ý đến mình.