Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 1710




Chương 1710

“Để em đưa anh về bệnh viện nhé? Bác sĩ của anh không tìm thấy anh sẽ báo cảnh sát đó.” Ưng Mẫn nửa đùa nửa thật nói.

Hoắc Trì Viễn đứng lên, lạnh nhạt nói với Ưng Mẫn:”Sẽ có người đưa tôi về bệnh viện, cô đi làm việc đi.”

Ưng Mẫn tuy không cam lòng, nhưng cũng không miễn cưỡng nữa, cười nói:”Vậy anh chú ý an toàn.”

Ưng Mẫn nói xong, đang muốn xoay người thì bị Hoắc Trì Viễn gọi lại.

“Ưng Mẫn, tôi quên không hỏi cô, sao lúc ấy cô lại xuất hiện ở nhà họ Tưởng?” Hoắc Trì Viễn thăm dò nhìn vào mắt Ưng Mẫn.

“Lâu rồi em không về A thị, cho nên bớt chút thời gian đi thăm Tưởng phu nhân. Dù sao bà ấy cũng từng là bệnh nhân của em.” Trong mắt Ưng Mẫn tĩnh lặng.

Hoắc Trì Viễn không nhìn ra được gì:”Cô có nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đẩy bác gái xuống không?”

Ưng Mẫn không nói gì, chỉ khó xử nhìn Hoắc Trì Viễn.

“Cô không nhìn thấy?” Hoắc Trì Viễn nhíu mi.

“Hoắc Trì Viễn, anh muốn em nói em không thấy đúng không? Vì để cho anh an lòng, để anh không hận Tề Mẫn Mẫn, em có thể phủ nhận.” Ưng Mẫn cười chua xót, “Em nhìn thấy cái gì cũng không quan trọng.”

Hoắc Trì Viễn bị lời nói của Ưng Mẫn làm cho cứng họng.

“Quay về bệnh viện nhớ phải ăn cơm, dưỡng thương cho tốt. Đêm nay em bay về B thị, sẽ không đi thăm anh được.” Ưng Mẫn nói xong, liền cô đơn xoay người rời đi.

Hoắc Trì Viễn một quyền đấm vào vách tường.

Sao Tề Mẫn Mẫn có thể hồ đồ như vậy?

Bình thường cô tùy tiện thì thôi đi,

Nhưng lần này liên quan đến mạng người, nếu anh báo cảnh sát, cô tuyệt đối không thoát khỏi tù ngục.

May mà anh đã phong tỏa tất cả tin tức.

Chỉ cần Ưng Mẫn không nói, Tề Mẫn Mẫn sẽ không bị ảnh hưởng bới chế tài pháp luật.

Anh chỉ có thể bảo vệ cô, để cô tự do.

Một người mặc áo đen tiến lên, cung kính khom người:”Ông Cố, bệnh viện đã gọi điện thúc giục nhiều lần, muốn ông trở về phòng bệnh.”

“Về nhà!” Hoắc Trì Viễn xoay người, ngang ngược đi ra thang máy.

Người mặc đồ đen lập tức theo sau:”Ông Cố, bệnh viện…”

Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói:”Về nhà!”

Hoắc Trì Viễn về đến nhà, dì Lưu liền chào đón: “Cậu Cố, cậu và Tề Mẫn Mẫn làm sao vậy? Cô ấy vừa mất ba, cậu lại giận dỗi với cô ấy, một ngày không ăn cơm rồi.”

Nghe được dì Lưu nói, trong lòng Hoắc Trì Viễn xẹt qua một chút đau lòng.

“Cô ấy… một chút cũng không?”

“Vâng. Điểm tâm và cơm trưa còn chưa mang ra.” Dì Lưu đau lòng xoa tay: “Trong khoảng thời gian này đứa nhỏ này vốn là gầy đến mức lợi hại, lại còn hư hỏng sức khỏe như thế.”

“Cháu đi xem cô ấy.” Hoắc Trì Viễn không nhịn được, bước nhanh đi xuống lầu.

Mở cửa phòng, anh nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đứng cạnh cửa sổ, cửa sổ mở rộng ra, gió từ ngoài cửa sổ rót vòa, nắng chiếu qua bức màn.