Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 887




Chương 887

“Bằng Trình nói rất đúng.” A Khố lập tức gật đầu đồng ý, túm lấy cánh tay vợ, kéo bà ra khỏi phòng bệnh.

Một đám người lục tục đi ra khỏi phòng bệnh, đi sau cùng là Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn.

Cửa đã đóng nhưng Tề Mẫn Mẫn vẫn không thôi quay đầu nhìn thoáng qua ông ngoại đang nằm trên giường, nhìn thấy ông ngoại đang nhìn an tâm tươi cười thì cô giơ tay lên, làm động tác “Cố lên” với đối phương.

Lúc này có hai hộ lý đang kéo xe từ đầu hành lang đi tới, vừa đi vừa nói:”Nghe nói thuốc này chính là sản phẩm mới nhất mà Mĩ nghiên cứu chế tạo, một viên cũng phải hai vạn đồng, một đợt trị liệu không thấp hơn hai mươi vạn.”

“Không ngờ nhà họ Hoắc lại thông gia với nhà có nhiều tiền như vậy. Cháu trai ông ấy mấy ngày trước còn vì có tiền viện phí mà bán máu!” Một hộ lý khác nhỏ giọng nói.

Tuy rằng giọng nói của hai người không lớn, nhưng Tề Mẫn Mẫn vẫn nghe thấy câu nói sau cùng, cô cảm kích cầm tay Bác Ngạn, mắt đẫm nước nói:”Cậu, mợ, cháu cảm ơn rất nhiều!”

“Đều là người một nhà, cảm ơn cái gì?” Bác Ngạn lau một chút nước mặt, rạng rỡ cười nói.

“Vâng!” Tề Mẫn Mẫn nghe câu “Đều là người một nhà” của mợ, trong lòng đặc biệt ấm áp. Có lẽ ở thành phố lớn đã lâu, ông bà nội vì vì gặp tai nạn mà sớm qua đời, khái niệm “người thân” đối với cô cũng không hề sâu đậm. Hiện giờ cô mới hiểu được cái gì gọi là người thân. Người thân chính là người xuất hiện vào thời điểm ta khó khăn nhất, sẵn sàng hiến máu cứu giúp.

“Từ nay viện phí và phí trị liệu của ông ngoại cháu sẽ lo.” Hoắc trì Viễn nghiêm túc nói.

“Sao có thể như vậy được?” A Khố nhìn Hoắc trì Viễn, ngượng ngùng nói.

Hoắc trì Viễn nói thế nào cũng là con rể của em gái, là bác cả sao có thể để cho các cháu lo tiền thuốc men. Cho dù có bán máu thêm vài lần, họ cũng không nên để Hoắc trì Viễn bỏ tiền.

“Cậu, mọi người không phải nói, đều là người một nhà sao?” Hoắc trì Viễn thản nhiên cười hỏi, “Chúng cháu là hậu bối, cũng phải tận hiếu chứ ạ.”

“Bằng Trình, cậu có con rể tốt đấy.” A Khố dùng sức vỗ bả vai Tề Bằng Trình, hâm mộ nói.

Tề Bằng Trình cảm giác cơ thị bị lệch đi, đau đến “A” một tiếng:”Em cũng….cảm thấy như vậy.”

Nghe được lời nói của Tề Bằng Trình, Hoắc trì Viễn khí phách cười cười.

“Cảm phiền một chút!” Hai y tá đi qua hai người họ, khách sáo nói.

Hoắc trì Viễn vội vàng ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, dẫn cô qua một bên.

Hai y tá đẩy cửa phòng bệnh, đi vào trong.

Hai y tá thay chai dịch truyền cho ông cụ, rồi hai vị chuyên gia mới rời phòng bệnh. Hai người họ nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn: “Hoắc tổng, tình trạng sức khỏe của bệnh nhân có thể phẫu thuật ngay lập tức. Nhưng nguy hiểm cũng khá lớn. Tế báo ung thư trong bụng ông ấy di căn rất nghiêm trọng!”

Hoắc trì Viễn nhìn về phía A Thập Khố và Tề Bằng Trình, hỏi ý kiến bọn họ: “Mọi người có muốn mạo hiểm không?”

“Dù sao bệnh tình của ông cụ cũng đã nặng rồi. Kết quả tệ nhất thì cũng sống thêm một thời gian nữa!” A Thập Khố đau khổ suy nghĩ một lúc, “Vậy cứ mạo hiểm đi! Có lẽ sẽ cứu sống được bác cả!”

“Được! Con lập tức chuẩn bị!” Hoắc trì Viễn dẫn theo hai chuyên gia rời đi, vào văn phòng bác sĩ.

Trong đó, viện trưởng và bác sĩ phụ trách ông cụ Hoắc Tra Bố đã chờ bọn họ.

Khi nhìn thấy hai vị chuyên gia kia đến, hai người mang vẻ mặt sùng kính tiến lên bắt tay: “Ông Lưu, ông Tôn! Ngưỡng mộ đã lâu giờ mới được gặp mặt!”

“Mọi người khách sáo quá!”