Vô Củ

Chương 92: Thế lực bá chủ




Ngô Củ thấy thật kỳ quái, thế nhưng Tề Hầu đã đi rồi, cảnh tượng vội vã. Yến Nga thấy Ngô Củ đứng hướng bên ngoài, nhanh chóng lại nói:

"Công tử, đừng đứng ở đó, sẽ ướt."

Mưa to thật lâu, mãi cho đến buổi chiều mới ngừng lại. Ngô Củ thấy hoàng hôn, mưa lúc này mới bắt đầu ngừng lại. Ngô Củ cùng Hình Hầu đều sợ trước khi trời tối không về tới Tề cung, vì vậy nhanh chóng lên ngựa.

Hai người tiến vào cung, Hình Hầu chắp tay nói:

"Ung Vu cũng đã đến trong cung. Tề Công tử nếu như không ngại, Ung Vu đối với Hình quốc mà nói cũng là ân nhân, ta thỉnh Công tử cùng đi thăm Ung Vu."

Ngô Củ cũng muốn đi thăm Dịch Nha, bất quá bây giờ hai người đều có chút ướt, nên phải đi đổi kiện xiêm y mới được. Vì vậy Ngô Củ mang theo Hình Hầu về viện của mình đổi xiêm y, sau đó lại cùng đi thăm Dịch Nha.

Ngô Củ đến phòng, nói Tử Thanh cùng mình đi vào trong thay quần áo. Bởi vì trong phòng chỉ có Tử Thanh cùng Yến Nga, cho nên liền để Yến Nga đi lấy một bộ y phục cho Hình Hầu.

Yến Nga đi cầm đến một bộ xiêm y mới. Khi nàng vừa tới đúng lúc Hình Hầu cởi trần. Hắn vừa cởi áo ẩm ướt ra, còn chưa kịp ném qua một bên, đang nắm ở trong tay. Nghe thấy âm thanh, Hình Hầu quay đầu nhìn, nhất thời có chút ngượng ngùng, vội vàng đem áo ướt khoát lên trên người mình.

Yến Nga nhìn hắn cảm thấy có chút kỳ quái, liền vội vàng đem xiêm y trình lên, nói:

"Hình Công, tì nữ giúp ngài thay y phục."

Hình Hầu vừa nghe, vội vã xua tay, nói:

"Không không không, không dám làm phiền Yến Nga cô nương. Ta tự mình làm được. Chuyện này... Vẫn là làm phiền Yến Nga cô nương đi ra ngoài một chốc."

Yến Nga vẫn kỳ quái nhìn Hình Hầu, lúc này mới đem xiêm y thả ở bên cạnh giường, rồi lùi ra.

Hình Hầu chờ nàng lui ra, vội vã đem áo ướt trên người mình lấy xuống, ném qua một bên, sau đó tốt xấu lau lau, rồi đổi bộ sạch sẽ.

Ngô Củ bên kia rất nhanh cũng đổi xong xiêm y, ra cửa liền thấy Hình Hầu.

Hình Hầu thay đổi một thân màu trắng. Là xiêm y của Ngô Củ. Bởi vì bọn họ thể hình khác nhau, xiêm y Ngô Củ mặc vốn rộng rãi, Hình Hầu mặc vào cảm giác như mặc y phục dùng đi đường.

Ngô Củ nói:

"Hình Công, mời."

Hình Hầu gật gật đầu, nói:

"Đi thôi."

Hai người cùng đi, rất nhanh liền tới phòng dành cho Dịch Nha. Dịch Nha trước khi vào ngục ở nơi này, trở về cũng ở nơi này.

Hai người đến cửa liền thấy được tự nhân trong coi. Ngô Củ đi đầu, dẫn Hình Hầu đi vào trong.

Hai người vào cửa, tiến vào gian trong liền thấy Dịch Nha nằm nhắm mắt ở trên giường, hai tay đáp ở trước ngực, sắc mặt phi thường an ổn. Chỉ là trên mặt hắn cơ hồ không có một chỗ da dẻ nguyên vẹn. HunhHn786 Đều là vết sẹo to to nhỏ nhỏ, hai má còn hơi sưng tấy, trên cổ lộ ra vết sẹo dài. Hô hấp có chút yếu ớt.

Ngô Củ đã lâu không nhìn thấy Dịch Nha, đột nhiên thấy như thế suýt nữa sợ hết hồn.

Dịch Nha gầy đến cực điểm, gò má như ao hãm vào trong, trên mặt không có tinh lực, lộ ra hai tay chỉ có da bọc xương. Mới nhìn qua, căn bản không nghĩ là dáng dấp quyến rũ khi xưa.

Ngô Củ giật mình nhanh chóng đi tới. Bên cạnh có tự nhân chăm sóc, thế nhưng không gặp những người khác, Ngô Củ hỏi.

"Ung Vu thế nào rồi?"

Tự nhân đáp.

"Hồi bẩm Công tử, đại nhân còn chưa có tỉnh lại."

Hình Hầu vừa nghe, nói:

"Trước đó y quan đã nói, độc này vốn khá là bá đạo, Ung Vu lại bị người Sưu Man dằn vặt, thể chất suy thoái. Độc tố tiêu diệt sạch sẽ liền có thể tỉnh lại, tính ra cũng sắp rồi. Công tử không cần lo lắng quá mức."

Ngô Củ gật gật đầu, vẫn có chút khiếp sợ nhìn Dịch Nha.

Nếu như không phải là bởi vì còn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dạng, Ngô Củ e rằng cũng không dám nhận người. Dịch Nha thay đổi rất nhiều. Thời điểm hắn rời Lâm Truy thành đã đủ gầy, bây giờ lại càng thêm gầy, chỉ là da bọc xương.

Cũng phải thôi, dù sao Dịch Nha vẫn luôn ở trạng thái hôn mê. Hơn nữa đã bị Sưu Man bắt làm tù binh, không thể ăn uống, tự nhiên sẽ gầy thành bộ dáng này, thoạt nhìn khiến người sợ.

Trên thân thể Dịch Nha đều là vết thương. Ngô Củ rất khó tưởng tượng Dịch Nha đến cùng đã trải qua cái gì.

Ngô Củ nhìn Dịch Nha thở dài. Dịch Nha hiện tại không có ý thức, người khác nói chuyện hắn cũng không nghe được. Vào lúc này liền nghe một tự nhân đi tới, nói:

"Công tử, Ninh Thích thiếu gia mang theo Địch Nhi thiếu gia lại đây."

Ngô Củ vừa nghe, liếc mắt nhìn trên giường. Dịch Nha bộ dáng này tuyệt không thể để cho Địch Nhi nhìn thấy. Ngô Củ vội vàng nói:

"Trước tiên đừng cho bọn họ tiến vào..."

Chỉ là lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng bước chân. Địch Nhi một chút liền nhào vào, trong miệng còn nói:

"Nghĩa phụ, phụ thân trở về rồi sao?"

Ngô Củ cũng không kịp ngăn cản, Địch Nhi chạy vào. Ninh Thích theo phía sau, bộ dạng như ông cụ non.

Địch Nhi xông vào, trước tiên thấy được nghĩa phụ, sau đó thấy được một thúc thúc không quen biết, rồi lập tức nhìn trên giường liền thấy được phụ thân.

Địch Nhi chạy tới bên cạnh giường, mở to hai mắt, vỗ nhẹ nhẹ Dịch Nha, bi bô nói:

"Phụ thân a? Địch Nhi đến gặp ngài."

Dịch Nha lúc này còn chưa có tỉnh lại. Tuy rằng Hình Hầu nói độc tố tiêu diệt hết là có thể tỉnh lại, nhưng cũng không ai biết Dịch Nha cụ thể thời điểm nào có thể tỉnh lại.

Địch Nhi vỗ vỗ, Dịch Nha căn bản không có bất kỳ phản ứng nào. Địch Nhi tựa hồ bị dọa, chớp chớp mắt, mê man nói:

"Phụ thân a?"

Ngô Củ không đành lòng để Địch Nhi thấy cảnh này, dù sao nó mới ba tuổi, vội vàng hướng Ninh Thích nói:

"Ninh Thích, mau dẫn Địch Nhi đi ra ngoài trước."

Ninh Thích chỉ nói.

"Công tử, Địch Nhi đã không nhỏ. Ta cái tuổi này đã sớm học được rất nhiều thứ."

Ngô Củ vừa nghe, hiển nhiên bị Ninh Thích làm nghẹn một chút. Mặc dù đối với Ninh Thích mà nói, lúc ba tuổi đã bắt đầu hiểu được rất nhiều thứ, hiểu được làm sao sinh tồn ở thời đại tàn khốc này. Nhưng Ngô Củ cũng không muốn Địch Nhi phải gặp cảnh này.

Địch Nhi lén lút lau mắt của chính mình, ngẩng đầu lên nhìn Ngô Củ, nói:

"Nghĩa phụ, Địch Nhi muốn bên cạnh phụ thân, đừng đuổi Địch Nhi đi ra ngoài."

Ngô Củ run lên, vội vã ngồi chồm hỗm xuống, nói:

"Con ngoan, con lớn rồi. Vậy con ở đây cùng phụ thân, ngoan đừng khóc. Con khóc nhè, làm sao chăm sóc phụ thân đây?"

Địch Nhi gật gật đầu, nói:

"Địch Nhi là nam tử hán, sẽ không khóc."

Ngô Củ xoa xoa tóc mềm mại của Địch Nhi, quay đầu nói:

"Mời y quan tới xem một chút."

Tử Thanh tự mình đi tìm y quan. Rất nhanh y quan đã tới.

Dịch Nha trên người độc tố chưa hết, còn nóng sốt, liên tục sốt cao. Y quan cũng không lạc quan. Cũng may Dịch Nha thân thể rắn chắc, dù sao hắn lớn lên tại Bắc Địch, hơn nữa từ nhỏ không có đãi ngộ của Vương tử. Hắn từ nhỏ được huấn luyện như binh lính lớn lên. Cho nên đừng thấy Dịch Nha vóc người thon gầy phong lưu, thế nhưng kỳ thực thân thể hắn rất chắc nịch.

Thân thể qua rèn luyện này đã cứu mạng Dịch Nha, nhờ vậy hắn mới chịu đựng được cho tới bây giờ. Y quan cũng không phải lưu ý độc tố, chỉ là Dịch Nha luôn sốt cao không lùi, liên tục sốt cao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Ngô Củ nói y quan khai đơn thuốc, sau đó Yến Nga đi sắc thuốc.

Bởi vì thời gian quá muộn, Hình Hầu không tiện ở thêm, liền đi trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Ngô Củ ở chỗ Dịch Nha ngồi rất lâu. Tiểu Địch Nhi tương đối hiểu chuyện, nói không khóc liền không khóc. Bởi vì Dịch Nha lâu ngày không cử động, cho nên Địch Nhi liền quỳ ở bên cạnh, nhẹ nhàng tránh né vết thương, xoa bóp cánh tay cùng chân cho phụ thân.

Ngô Củ yên lặng thở dài, ngồi ở một bên, đột nhiên cảm thấy vô cùng uể oải, không chỉ là thân thể uể oải, tâm lý cũng uể oải.

Tử Thanh thấy Công tử Củ một mình ngồi, thấp giọng nói:

"Công tử, nên dùng bữa tối."

Ngô Củ lắc đầu nói:

"Ta còn chưa thấy đói, ngươi đi dùng bữa đi."

Tử Thanh nhìn Công tử Củ, đột nhiên ngồi chồm hỗm xuống nói:

"Công tử, ngài có phải là không thoải mái hay không?"

Ngô Củ xác thực không quá thoải mái, có điểm uể oải, bất quá còn tưởng rằng là trong lòng không thoải mái.

Tử Thanh nói một câu.

"Thất lễ"

Hắn đưa tay sờ trán Ngô Củ, nhất thời kinh ngạc nói:

"Công tử ngài nóng!"

Yến Nga vừa vặn bưng thuốc trở về, nghe Tử Thanh nói vội vã đến kiểm tra. Ngô Củ quả nhiên nóng lên.

Hôm nay thời điểm ra ngoài trời mưa, Ngô Củ bị ướt một chút. Thân thể vốn cũng không tốt, hơn nữa Dịch Nha đang phát sốt, Ngô Củ ngồi cách quá gần, người khác đều không sao, Ngô Củ sức đề kháng kém dĩ nhiên cũng bắt đầu nóng lên.

Ngô Củ chỉ cảm thấy mình có điểm uể oải, không nghĩ tới mình phát sốt. Tử Thanh cùng Yến Nga vội vã nâng đỡ Ngô Củ đứng lên, trở về phòng, sau đó hoả tốc gọi y quan.

Ngô Củ nằm ở trên giường, nhắm mắt lại liền ngủ. Thời điểm y quan lại đây, Tử Thanh cùng Yến Nga gấp gáp xoay quanh. Y quan chẩn mạch, may mà chỉ là nóng sốt bình thường. Tử Thanh cùng Yến Nga lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Y quan khai thuốc, Yến Nga liền đi sắc thuốc, Tử Thanh ở lại chiếu cố người bệnh.

Ngô Củ ngủ mơ mơ hồ hồ, không biết cái gì. Thời điểm cảm giác trên người lạnh liền mở mắt ra. Vừa mở mắt, phát hiện trên người che kín chăn dày đặc, hẳn là sẽ không cảm thấy lạnh mới đúng. Ngô Củ nhìn thấy trước người có cái bóng rất nhỏ, tỉ mỉ định nhãn mới thấy rõ ràng. Thì ra là Tiểu Địch Nhi. Ngô Củ muốn nói chuyện, đầu tiên lại ho khan.

Tiểu Địch Nhi bị tiếng ho khan làm tỉnh, nhanh chóng bò dậy, nói:

"Nghĩa phụ tỉnh rồi?"

Cổ họng Ngô Củ không thoải mái, có chút sưng tấy đau nhói, âm thanh khàn khàn nói:

"Địch Nhi, con sao ở đây?"

Tiểu Địch Nhi nói:

"Nghĩa phụ hôn mê đó. Địch Nhi chăm sóc nghĩa phụ. Tử Thanh ca ca đi đổi chậu nước nóng, lập tức liền trở về. Yến Nga tỷ tỷ đi sắc thuốc. Nghĩa phụ muốn cái gì nói cho Địch Nhi là được rồi."

Ngô Củ thấy bộ dáng lăn xăn, không khỏi cười cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, nói:

"Phụ thân con thì sao."

Địch Nhi nói:

"Phụ thân còn đang ngủ, Ninh ca ca chăm sóc phụ thân."

Đang chuyện, Tử Thanh đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một cái chậu, bên trong còn bốc hơi, thoạt nhìn là nước nóng.

Ngô Củ nói:

"Địch Nhi, đến xem phụ thân con đi, nghĩa phụ không có chuyện gì."

Địch Nhi ở cùng với Ngô Củ một hồi lâu, mới đi ra ngoài.

Ngô Củ nằm xuống, cảm thấy đặc biệt mệt, không hiểu sao liền phát sốt, cũng là do thân thể yếu ớt rồi.

Tử Thanh dùng khăn nóng lau người, Ngô Củ vẫn cảm thấy lạnh, co vào trong chăn, nhắm mắt. Bữa tối cũng không ăn, rất liền ngủ.

Mãi cho đến đêm khuya, Công Tôn Thấp Bằng mới từ Lộ Tẩm cung đi ra, cùng đi ra còn có Vương tử Thành Phụ, Thạch Tốc, Tào Mạt. Bởi vì thời gian quá muộn, hôm nay bọn họ đều phải ngủ ở trong cung. Tại cửa Lộ Tẩm cung bái biệt, tất cả mọi người tản ra.

Công Tôn Thấp Bằng đi về phòng nghỉ, đi tới đi tới liền dừng bước chân. Nơi này hắn rất quen thuộc, không nghĩ tới lại đi đến phòng Ung Vu. Công Tôn Thấp Bằng ngẩng đầu lên liền thấy cửa phòng Ung Vu.

Hắn hôm nay vốn đi tiếp ứng đội ngũ hộ tống Ung Vu, thế nhưng không nghĩ tới gặp thám tử cấp báo. Hắn lập tức trở về. Bận rộn căn bản không thể nào phân tâm, tuy rằng không nghĩ, thế nhưng không tự chủ đi đến đây.

Công Tôn Thấp Bằng cất bước đi tới. Bởi vì là đêm khuya, bên ngoài đã không có tự nhân hầu hạ. Công Tôn Thấp Bằng biết Ung Vu chưa tỉnh lại, vẫn còn đang hôn mê. Hắn liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Gian ngoài không ai, đi vào gian trong, không phải tự nhân trực đêm hầu hạ, mà là tiểu Địch Nhi cùng Ninh Thích.

Tiểu Địch Nhi nằm nhoài bên cạnh giường ngủ. Ninh Thích ngồi ở một bên. Rõ ràng tuổi cũng không lớn, lại giống như người lớn.

Ninh Thích liếc mắt nhìn Công Tôn Thấp Bằng, làm động tác im lặng. Công Tôn Thấp Bằng gật gật đầu, thấp giọng nói:

"Ngươi mang Địch Nhi đi nghỉ ngơi đi."

Ninh Thích gật đầu, đánh thức Địch Nhi. Địch Nhi một mặt mê man, liền bị Ninh Thích lôi đi trở về phòng ngủ.

Công Tôn Thấp Bằng nghe thấy âm thanh mở cửa đóng cửa, sau đó đến bên giường ngồi xuống, bình tĩnh nhìn người nằm trên giường. Hắn chậm rãi duỗi tay tới, nhẹ nhàng vuốt ve thái dương của Ung Vu. Qua rất lâu, Công Tôn Thấp Bằng thở dài một cái, nói:

"Ta rất hận ngươi, khi tự tay tra ra ngươi là mật thám người Địch phái tới, hận không thể tự tay giết ngươi. Bây giờ... Bây giờ nhìn ngươi dáng dấp này, Thấp Bằng trong lòng..."

Công Tôn Thấp Bằng nói, liền ngừng lại, một hồi nói:

"Thấp Bằng đã không biết ngươi câu nào là thật, câu nào là giả. Thấp Bằng trời sinh ngu dốt, không phân biệt được. Ngươi có biết không, Thấp Bằng đã từng lập lời thề, nếu như đối với ngươi còn có nửa phần lưu luyến, vạn tiễn xuyên tâm! Có thể Thấp Bằng vẫn không bỏ xuống được, không bỏ xuống được..."

Công Tôn Thấp Bằng thở dài một hơi, bình tĩnh nhìn Ung Vu, lập tức chậm rãi đứng dậy, sau đó chậm rãi cúi người hôn nhẹ trên môi Ung Vu.

Ngay trong nháy mắt này, Công Tôn Thấp Bằng đột nhiên cảm giác được người dưới thân run lên bần bật, lập tức phát ra một tiếng.

"A"

Công Tôn Thấp Bằng cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu xem, liền thấy hai mắt mở to. Tựa hồ Ung Vu đã tỉnh lại, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lộ ra kinh ngạc HunhHn786.

Công Tôn Thấp Bằng hôn trộm bị tóm, nhất thời dịch ra một bước, nói:

"Ngươi đã tỉnh?"

Dịch Nha đầy mặt kinh ngạc nhìn Công Tôn Thấp Bằng. Vì gầy ốm, đôi mắt càng to. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, lập loè ánh sáng kinh ngạc cùng kỳ quái.

Công Tôn Thấp Bằng thấy hắn nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng hắn kinh ngạc vì mình lén hôn hắn. Thế nhưng rất nhanh liền phát hiện Ung Vu có chút không đúng, Công Tôn Thấp Bằng nhẹ giọng hỏi.

"Ung Vu?"

Dịch Nha kỳ quái mê man nhìn trái nhìn phải, gian nan mở miệng lại cất giọng khàn khàn nói:

"Chuyện này... Đây là nơi nào? Địa phương nào? Đầu... Đầu ta đau quá, cổ họng cũng đau... Ngươi là ai?"

Phút chốc, Công Tôn Thấp Bằng như bị sét đánh, một mặt không thể tin tưởng nhìn Ung Vu...

Ngô Củ sáng sớm hôm sau tỉnh lại. Trên người vẫn là đau đớn mệt mỏi, đầu có chút nặng, thế nhưng không còn lạnh. Còn tưởng rằng mình tinh thần sảng khoái, kết quả Tử Thanh cùng Yến Nga tìm y quan nhìn một chút, thì ra đang phát sốt, chỉ là nhiệt độ đã không còn cao.

Ngô Củ phiền muộn, phát sốt làm cho vị giác có chút không quá tốt, ăn đồ ăn không tư vị gì, nhưng vẫn bức bách chính mình ăn một chút.

Đang ăn sáng, liền thấy có tự nhân đến hồi bẩm, nói Ung Vu tỉnh rồi. Ngô Củ một trận kinh ngạc, nhanh chóng vươn mình, nói:

"Ung Vu tỉnh rồi? Nhanh dẫn ta đi nhìn."

Tự nhân vẫn còn nói câu sau.

"Công tử, nhưng Ung Vu... tựa hồ không quen biết ai."

Ngô Củ một trận kinh ngạc, không hiểu sao gọi là "không quen biết ai". Nghe tự nhân giải thích, nhất thời Ngô Củ ngây ngẩn cả người.

Ung Vu liên tục sốt cao dẫn đến cái gì cũng không nhớ rõ, ai cũng không quen biết, cả tiểu Địch Nhi cũng không biết, càng không nhận ra Công Tôn Thấp Bằng.

Còn có một tin dữ khác, cũng là bởi vì liên tục sốt cao vị giác triệt để mất. Bây giờ tuy rằng sốt cao đã lui, độc tố cũng thanh trừ, thế nhưng vị giác hoàn toàn bị phá huỷ, cổ họng cũng khàn khàn không chịu nổi, không biết có thể khôi phục hay không.

Ngô Củ vừa nghe, nhanh chóng phủ thêm áo choàng, nói:

"Ta đi xem xem."

Tử Thanh và Yến Nga cùng Ngô Củ nhanh chóng đi tới phòng Dịch Nha.

Dịch Nha ngồi dựa vào giường, tiểu Địch Nhi nằm úp sấp ở một bên bóp chân cho hắn. Công Tôn Thấp Bằng vừa vặn quay người muốn đi ra, lại thấy được Công tử Củ, chắp tay nói:

"Công tử."

Công Tôn Thấp Bằng đêm hôm qua ở tại đây giữ một đêm, không có ngủ. Hôm nay Tề Hầu gọi hắn đi Lộ Tẩm cung thương nghị đại sự, Công Tôn Thấp Bằng đang muốn đi.

Công Tôn Thấp Bằng cùng Ngô Củ làm lễ, rất nhanh liền vội vội vàng vàng rời đi. Ngô Củ đi vào, liền nhìn thấy Dịch Nha dùng ánh mắt kỳ quái cùng tìm tòi nghiên cứu nhìn mình.

Ngô Củ nói:

"Thế nào rồi?"

Ninh Thích nói:

"Y quan nói khôi phục không tệ, ngoại trừ việc không nhớ ra được, còn không có vị giác."

Ngô Củ cảm thấy Ninh Thích quả thực là thở mạnh.

Trọng điểm không phải là hai cái này?

Dịch Nha bị sốt cao hỏng vị giác, hơn nữa còn không nhớ ra được chuyện lúc trước. Y quan đối với cái này cũng không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể cho hắn điều dưỡng thân thể, trị liệu vết sẹo trên mặt cùng vết thương trên người.

Dịch Nha tỉnh lại, không nói. Tiểu Địch Nhi nói chuyện cùng hắn, hắn cũng không muốn nói. Tất nhiên cũng phải bởi vì Dịch Nha căn bản không nhận ra tiểu Địch Nhi, chỉ là tìm tòi nghiên cứu tiểu Địch Nhi.

Vừa đến thời điểm dùng bữa, Dịch Nha tính khí sẽ tương đối hung bạo. Ngô Củ chưa từng thấy hắn tính khí như vậy. Bây giờ vừa thấy, cũng thật là mở mang hiểu biết. Thì ra Dịch Nha cũng không phải là người ôn nhu. Thời điểm hắn hung hăng tương đối đáng sợ. Có lẽ bởi vì không có vị giác nên hắn căn bản không muốn ăn.

Nhưng mà hắn không ăn, thân thể lại không tốt được. Bây giờ đã gầy trơ xương. Thời đại này cũng không có truyền dịch, phải cưỡng ép ăn uống mới được.

Công Tôn Thấp Bằng mấy ngày nay vẫn luôn rất bận, ban ngày căn bản không nhìn thấy người, chỉ có buổi tối mới tới. Mỗi lần ban đêm lại đây, Công Tôn Thấp Bằng đều sẽ thấy thức ăn trên bàn không nhúc nhích.

Công Tôn Thấp Bằng lúc tiến vào, Dịch Nha vẫn mở mắt nhìn trần nhà, không có ngủ. Bây giờ đã là đêm khuya, Dịch Nha không phối hợp ăn cơm, cũng không ngủ, thoạt nhìn càng tiều tụy.

Công Tôn Thấp Bằng đi tới, ngồi ở bên giường, Dịch Nha chỉ là liếc mắt nhìn hắn, liền thu hồi ánh mắt.

Công Tôn Thấp Bằng tĩnh tọa một chốc, liền đem bữa tối thu dọn đi ra ngoài, rất nhanh truyền đến âm thanh.

"Kẽo kẹt"

Dịch Nha chỉ là nháy đôi mắt, trong mắt phảng phất không có sóng lớn, một mảnh nước đọng.

Một lát sau, không bao lâu, lại nghe tiếng.

"Kẽo kẹt"

Công Tôn Thấp Bằng đi vào, trong tay nâng bữa tối, lúc này biến thành nóng hầm hập. Thì ra là hắn đi hâm nóng thức ăn.

Dịch Nha liền liếc mắt nhìn hắn, rất nhanh liền đem ánh mắt thu trở về.

Công Tôn Thấp Bằng đi tới, ngồi xổm bên cạnh giường, thấp giọng nói:

"Đến ăn thôi, ngươi tại sao lại không ăn?"

Công Tôn Thấp Bằng hạ thấp người qua. Dịch Nha cũng không há mồm, lắc đầu, trở mình. Công Tôn Thấp Bằng vừa thấy, sắc mặt lúc này liền trầm xuống, cứng rắn đem hắn lại đây. Dịch Nha thân thể quá gầy yếu, căn bản không phải đối thủ của Công Tôn Thấp Bằng.

Dịch Nha bị kéo lại, Công Tôn Thấp Bằng múc một muỗng cơm, đặt ở bên miệng hắn. Dịch Nha mím môi không phối hợp, Công Tôn Thấp Bằng thấp giọng nói:

"Nghe lời được chứ, chung quy phải ăn một ít, không thì thân thể sao tốt lên được?"

Dịch Nha qua rất lâu, lúc này mới nhàn nhạt hé miệng, cũng không phải muốn ăn cơm, mà nói:

"Ta nếm không ra mùi vị, không muốn ăn."

Công Tôn Thấp Bằng nghe lòng đau xót, giọng ôn nhu một ít, nói:

"Ăn một ít, được chứ?"

Dịch Nha không há mồm. Công Tôn Thấp Bằng nhiều lần nói, Dịch Nha tựa hồ bị hắn làm cho rất phiền, lúc này mới cau mày hé miệng. Công Tôn Thấp Bằng đem cơm ấm áp đút vào trong miệng hắn. Dịch Nha nhai nhai liền nuốt xuống.

Công Tôn Thấp Bằng thật giống dỗ trẻ con, kiên trì nói:

"Nhai kỹ, đừng để nghẹn, ngoan, nhai vài lần được chứ?"

Dịch Nha sắc mặt rất thiếu kiên nhẫn, bất chấp cắn đồ vật trong miệng. Nhưng sau một khắc hai chuỗi nước mắt đột nhiên liền trượt xuống dưới, giống vỡ đê trào ra. Công Tôn Thấp Bằng sợ hết hồn, vội vã thả xuống bát đũa, quay đầu nhìn Dịch Nha.

Dịch Nha nằm nhoài trên giường, khóc không có bất kỳ âm thanh gì, nước mắt lại không ngừng chảy cuồn cuộn, bất chấp cầm lấy chăn lôi kéo.

Công Tôn Thấp Bằng ôm hắn lên, ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói:

"Đừng khóc, đừng khóc, sẽ tốt lên thôi. Y quan cũng chỉ là nói tạm thời nếm không ra mùi vị, không cần sốt ruột. Còn nữa cổ họng cũng sẽ tốt lên."

Sáng sớm trời còn mờ mịt, đã có người trong vườn hoa bắt đầu luyện kiếm. Công tử Vô Khuy nghe bên ngoài có động tĩnh, đẩy cửa sổ ra nhìn, cười nói:

"Chiêu Nhi thức dậy sớm?"

Công tử Chiêu một thân xiêm y đơn giản. Mặc dù mới đầu xuân, hắn lại mặc áo không tay, trong tay cầm một thanh kiếm đồng thau, chính là đang múa kiếm.

"Vù vù"

Nghe đến Công tử Vô Khuy hỏi, lúc này Công tử Chiêu mới ngừng lại động tác, quệt mồ hôi trên trán, nói:

"Đại ca."

Công tử Chiêu từ sau khi bình phục tựa hồ càng thêm chững chạc, thay đổi này rất nhiều người nhận ra được.

Công tử Vô Khuy từ trong phòng đi ra, cười lấy khăn ra nhẹ nhàng lau cho Công tử Chiêu, cười nói:

"Chiêu Nhi công phu càng ngày càng thăng tiến, e rằng đã vượt qua người làm huynh trưởng này."

Công tử Chiêu ngẩng đầu lên, nhìn Công tử Vô Khuy cao hơn mình một ít, nói.

"Mà ca ca thủy chung là ca ca."

Công tử Vô Khuy sững sờ, lập tức nở nụ cười, nói:

"Nói chính phải, Chiêu Nhi vĩnh viễn là đệ đệ tốt của ta."

Hai người đang nói chuyện, liền thấy có người xa xa đi tới. Thiếu phụ kia một thân quần áo hoa lệ, được người vây quanh đi tới. Công tử Vô Khuy ngẩng đầu lên nhìn, là mẫu thân hắn, Vệ cơ.

Vệ cơ lại đây đúng thời điểm Công tử Vô Khuy còn lau mồ hôi cho Công tử Chiêu. Vệ cơ cau mày nói:

"Vô Khuy, mẫu thân có chuyện nói với con."

Công tử Chiêu đem kiếm cho vào vỏ kiếm, lập tức quay người nói:

"Đệ vào trước."

Công tử Vô Khuy gật gật đầu, nói:

"Chiêu Nhi nhanh đi lau khô mồ hôi một chút, miễn cho bệnh."

Công tử Chiêu rất mau đã tiến vào phòng, đóng cửa lại, rất nhanh cũng đem cửa sổ đóng lại.

Vệ cơ nhìn công tử Chiêu đi vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cho cung nhân tránh đi, thấp giọng nói:

"Vô Khuy, đại sự không xong!"

Công tử Vô Khuy ngược lại chậm rãi nói từng chữ vững vàng.

"Đại sự gì?"

Vệ cơ nói:

"Lần trước không phải con uỷ thác mẫu thân chuyện Công tử Nguyên tiện nhân kia?"

Công tử Vô Khuy nói:

"Làm sao vậy? Hắn còn có thể lật tung trời sao?"

Vệ cơ sốt ruột nói:

"Chính là cái này! Vô Khuy, mẫu thân mới vừa nghe nói Vệ hầu thả Công tử Nguyên!"

Công tử Vô Khuy vừa nghe, nhất thời sửng sốt, lập tức trên mặt dần hiện ra vẻ tàn nhẫn, nói:

"Cái gì? Thả!? Mẫu thân không phải đã cho người nhắn tin cho Vệ Hầu? Làm sao có khả năng thả?"

Vệ cơ sốt ruột nói:

"Ta đích xác cho người nhắn tin, thế nhưng Vệ Hầu đã đem Công tử Nguyên thả ra. Nói hắn tuổi tác còn nhỏ, là bị người Sưu Man đầu độc, cho Công tử Nguyên cơ hội sửa đổi."

Công tử Vô Khuy vừa nghe, trên mặt nổi đầy gân xanh, cười lạnh nói:

"Sửa đổi?! Thực sự là chuyện cười! Ta hiện tại liền đi gặp quân phụ."

Vệ cơ nhanh chóng ngăn cản hắn, nói:

"Chờ một chút, việc này e rằng quân thượng đã sớm biết. Mấy ngày nay quân thượng rất bận, ta đi tiểu tẩm cung nhiều lần, đều không có gặp quân thượng. Mỗi một lần đến tự nhân đều nói quân thượng ở Lộ Tẩm cung nghị sự, đều là cùng Vương tử Thành Phụ, Công Tôn Thấp Bằng, các võ tướng nghị sự, con nói đây là ý gì?"

Công tử Vô Khuy híp mắt. Tề Hầu đã biết Vệ Hầu muốn để cho qua việc Công tử Nguyên, thế nhưng việc này lại không cho Công tử Vô Khuy biết. Công tử Vô Khuy tâm lý mơ hồ có chút không thoải mái.

Lần trước đánh trận cũng là để Ung Vu ra trận, cũng không để cho hắn ra trận. Công tử Vô Khuy là người thông minh, hắn đã sắp mười lăm tuổi, còn chưa có một công vụ trên người. Hắn mơ hồ cảm thấy được Tề Hầu là cố ý đang chèn ép.

Nếu như Tề Hầu cố ý chèn ép, vậy lý do là gì? Tất nhiên vì con Tề Hầu...

Công tử Vô Khuy đảo mắt liếc nhìn cửa phòng đóng kín, liền nghe Vệ cơ nói:

"Mà mẫu thân có tin tức người khác cũng không biết. Vô Khuy biết không, Vệ Hầu sở dĩ muốn thả Công tử Nguyên thật ra là ý tứ Lỗ quốc!"

Công tử Vô Khuy híp mắt nói:

"Lỗ quốc?"

Vệ cơ gật đầu nói:

"Chính là Lỗ quốc! Mẫu thân có tin tức này là từ thám tử ở Vệ quốc truyền tới. Tuyệt đối đáng tin cậy. Lần trước Lỗ công tử đến hoà đàm cắt đất đã là ghi hận trong lòng. Vệ Hầu thả Công tử Nguyên, chính là Khánh Phủ khuyến khích!"

Công tử Vô Khuy vừa nghe, nói:

"Việc này con biết rồi, con có chừng mực, một chốc liền đi tìm quân phụ."

Vệ cơ nói:

"À, Vô Khuy, con phải nắm bắt cơ hội. Công tử Nguyên và tiện nhân kia, thật vất vả mới làm mất đi sủng ái của mẫu tử họ. Con nhất định phải nhân cơ hội thủ tiêu bọn họ, không thể để cho Công tử Nguyên xoay người, biết chưa?"

Công tử Vô Khuy nhàn nhạt nói:

"Con đây đã rõ."

Vệ cơ nói tiếp:

"Vô Khuy, không phải ta lắm miệng, còn có Công tử Chiêu... Hắn bây giờ tuổi còn nhỏ mới cùng con thân cận, nếu lớn rồi... Vô Khuy, mẫu thân hắn Trịnh cơ được sủng ái như vậy, ta cùng nàng đấu mười mấy năm cũng không phân thắng bại. Ta lo sẽ có một ngày hắn cắn con một cái!"

Công tử Vô Khuy nhíu nhíu mày, nói:

"Mẫu thân, bây giờ tình thế người cũng nhìn thấy, trong hậu cung Tề quốc chỉ có người và Trịnh cơ. Người trông coi công việc hậu cung, mặc dù còn chưa là Tề quốc chính phu nhân, thế nhưng cũng không khác chính phu nhân. Biện pháp tranh sủng chính là không tranh sủng. Chuyện của Công tử Nguyên có con ra tay, người không cần quan tâm nhiều. Tuyệt đối không nên nhúng tay quốc sự, miễn cho người bàn luận. Còn Tam đệ, con đã biết xử lý."

Vệ cơ nghe hắn nói biết, lúc này mới thở một hơi, nói:

"Ta biết con có tính toán, vậy ta an tâm."

Công tử Chiêu ngồi ở trong phòng lau chùi bảo kiếm. Vách phòng không cách âm, đặc biệt là hắn vẫn ngồi ở phía dưới cửa sổ. Hai người bên ngoài nói chuyện lúc nhỏ lúc thì thầm. Mặc dù không nghe trọn vẹn, thế nhưng cũng mấy phần.

Rất nhanh Công tử Vô Khuy liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Công tử Chiêu đang lau chùi bảo kiếm, hắn cười nói:

"Chiêu Nhi, ca ca đi một chuyến Lộ Tẩm cung. Nếu như buổi trưa ta không về được, ngươi tự dùng bữa. Phải ăn nhiều một chút, biết chưa?"

Công tử Chiêu gật gật đầu, nói:

"Biết, đại ca đi đi."

Công tử Vô Khuy cười xoa đầu của hắn, lúc này mới phủ thêm áo choàng, vội vã đi ra cửa.

Công tử Vô Khuy rất mau đã tới Lộ Tẩm cung. Bên trong chính là đang thương nghị sự tình Vệ quốc. Quả nhiên có Công Tôn Thấp Bằng, Vương tử Thành Phụ những võ tướng. Công tử Vô Khuy nói có chuyện quan trọng bẩm báo, mới được cho đi vào.

Công tử Vô Khuy lập tức đem tin tức Vệ cơ thu được bẩm báo lên Tề Hầu.

Thì ra ngày ấy Công tử Khánh Phủ sau khi rời khỏi, không cam lòng chịu nhục. Thế nhưng so với Tề Hầu lại không có cách nào, hơn nữa Toại ấp cũng bị cắt mất. Đây là ý của Thiên tử, Lỗ quốc căn bản không có chỗ phản kháng.

Vì vậy Công tử Khánh Phủ liền nghĩ đến một biện pháp. Hắn viết một phong thư cùng Vệ Hầu thương lượng một phen. Vệ Hầu vừa vặn cũng không ưa Tề quốc, hai người liền muốn dùng Công tử Nguyên đả kích uy phong Tề Hầu, muốn Tề Hầu bị khó ở một phen.

Quả nhiên việc này vừa ra, Tề Hầu giận dữ. Dù sao Công tử Nguyên cấu kết Sưu Man, hơn nữa muốn đem Quốc quân, Công tử đại thần Tề quốc giết hết, dụng tâm không thể bảo là không ác độc.

Công tử Vô Khuy đem sự tình Khánh Phủ nói cho Tề Hầu. Tề Hầu sắc mặt mù mịt lợi hại, cười lạnh, nói:

"Giỏi, giỏi! Cô đã nói, Vệ quốc thời điểm nào lá gan lớn như vậy. Hiện tại hay rồi, Vệ quốc còn liên hợp với Lỗ quốc. Một tây một đông phối hợp đích thực tốt, thật tốt a!"

Mọi người vừa nghe, sắc mặt cũng cùng âm trầm. Một mặt là âm trầm thành tựu của Khánh Phủ, ở một mặt khác cũng là âm trầm Lỗ quốc dĩ nhiên nhúng tay chuyện này.

Nếu là Lỗ quốc nhúng tay chuyện này, như vậy những đối sách bọn họ thảo luận trước này căn bản không dùng được, cần thiết một lần nữa thương nghị đối sách khác.

Mọi người ở đây trầm mặc, Tề Hầu nổi giận. Lúc này một cái tự nhân nơm nớp lo sợ đi tới, Tề Hầu lạnh giọng nói:

"Chuyện gì?"

Tự nhân run rẩy nói:

"Quân thượng, là Tử Thanh cầu kiến."

Tề Hầu vừa nghe, liền cho Tử Thanh tiến vào bái kiến.

Từ khi ngày ấy ra ngoài trở về, Công tử Củ vẫn luôn sốt nhẹ. Tử Thanh biết Tề Hầu có chuyện đang bận, Tề cung tràn ngập một loại không khí khẩn trương, sợ là phải đánh trận, cho nên hắn không tiện đi bẩm báo. Thế nhưng trôi qua mấy ngày, Tử Thanh rốt cuộc nhịn không nổi phải tới.

Tề Hầu vừa nghe, nói:

"Nhị ca bị bệnh, mấy ngày rồi? Sao hiện tại mới đến nói cho Cô?"

Tử Thanh cúi đầu không lên tiếng, Tề Hầu phất tay nói:

"Thôi, dẫn đường, Cô đi xem xem."

Tử Thanh dẫn Tề Hầu từ bên trong đi ra, bên ngoài võ tướng nhóm còn chờ đợi. Tề Hầu nhàn nhạt nói:

"Các ngươi thương nghị đối sách trước. Lỗ quốc khinh người quá đáng, không thể không ra một đối sách đả kích kiêu ngạo của bọn hắn... Còn nữa, gần đây Công tử Củ có bệnh trong người, việc này các ngươi cũng không nên quấy rầy hắn."

Mọi người ôm quyền nói.

"Vâng, ti chức xin cáo lui."

Tề Hầu không chờ đại thần rời đi, liền đi trước tiên cùng Tử Thanh.

Ngô Củ liên tiếp phát sốt mấy ngày, đã không cảm giác mình phát sốt. Nhưng cả ngày nằm ở trên giường, lại ngủ không được, Tử Thanh cùng Yến Nga còn không cho chạy loạn.

Bởi vì Ngô Củ mấy ngày trước mắc mưa, thân thể vốn không tốt, hơn nữa theo mùa, cảm mạo liền lâu khỏi. Y quan mỗi ngày đến, hận không thể một ngày đến ba lần.

Ngô Củ nằm ở trên giường buồn bực ngán ngẩm, vào lúc này liền nghe tiếng.

"Kẽo kẹt"

Cửa bị đẩy ra, Ngô Củ còn tưởng rằng là Tử Thanh và Yến Nga đi nấu nước nóng mang về. Bên trong không có ai, Ngô Củ cảm thấy hơi nóng, đá văng chăn, gác chéo chân nằm ở trên giường, lười biếng nói:

"Tử Thanh, eo ta nằm đến mỏi, mau tới xoa eo cho ta."

Người kia bước chân rất nhẹ, đi nhanh tới. Ngô Củ nghe đến tiếng bước chân, cho là Tử Thanh đi tới, liền xoay người, lưng đưa về phía đối phương, chỉ chỉ hông của mình, nói:

"Xoa xoa."

Một đôi tay nhiệt độ cao ngay lập tức liền bọc lại eo Ngô Củ. Eo Ngô Củ rất nhỏ, tinh tế chỉ cỡ nắm tay người nọ. Ngô Củ sững sờ, trong nháy mắt bị làm giật mình.

Tay của người nọ nhiệt độ rất cao, so với phát sốt nhiệt độ còn muốn cao hơn. Hơn nữa bàn tay cũng quá lớn, Tử Thanh không có cao, tay cũng nhỏ, làm sao có thể đột nhiên lớn thành "thế lực bá chủ"?

Ngô Củ quay đầu nhìn lại, nhất thời sợ hết hồn HunhHn786.

"Ôi!"

Là Tề Hầu.

Tề Hầu cười híp mắt tay đặt trên eo Ngô Củ, nhẹ nhàng xoa xoa, nói:

"Sao rồi, đỡ mỏi chưa? Như vậy thoải mái không?"

Ngô Củ giật mình, vội vã ngồi dậy, cúi đầu nhìn chính mình chỉ mặc áo lót, liền vội vàng đem chăn kéo lên che, liên thanh nói:

"Bái kiến Quân thượng, Củ... Củ thất lễ."

Tề Hầu nở nụ cười, phảng phất như trở mặt, dĩ nhiên không còn mù mịt như vừa nãy. Y cười rất ôn nhu, nói:

"Nghe nói Nhị ca bị bệnh. Cô những ngày qua có chút bận, hôm nay mới nghe nói, Nhị ca phải an dưỡng."

Ngô Củ nói:

"Vâng, Củ tạ ơn Quân thượng quan tâm."

Tề Hầu cười nói:

"Nhị ca không cần khách khí."

Hắn nói, đột nhiên cúi đầu đến. Ngô Củ sợ hết hồn khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tề Hầu đột nhiên khuếch đại. Hắn tiến quá gần, Ngô Củ vội vã lui về sau, cuối cùng ngã nằm xuống giường.

Tề Hầu hai tay chống trên giường, còn cúi đầu. Ngô Củ đột nhiên nhắm mắt lại, khẩn cắn chặt hàm răng mím môi. Còn tưởng rằng Tề Hầu muốn làm chuyện kỳ quái gì, kết quả Tề Hầu là cúi đầu để trán kề trán, cười nhẹ nói:

"Quả nhiên vẫn còn có chút nóng."

Ngô Củ nghe Tề Hầu nói, nhất thời có chút mê man, thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra Tề Hầu chẳng hề muốn làm chuyện kỳ quái gì, mà là thử xem nhiệt độ cơ thể mình!

Hai người đang nói chuyện, vừa vặn Yến Nga bưng nước nóng cùng chén thuốc trở về. Tề Hầu nhận chén thuốc từ tay Yến Nga. Một tay nâng chén, một tay dùng muỗng nhỏ nhẹ nhàng khuấy động, kiên trì thổi nguội, sau đó đưa tới, nói:

"Nhị ca, đến uống thuốc."

Ngô Củ nhìn chén thuốc, nhíu nhíu mày, bởi vì thuốc vừa đắng vừa khó ngửi. Thế nhưng thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ngửa cổ đem thuốc nuốt vào trong bụng.

Bởi vì Ngô Củ uống quá nhanh, nước thuốc màu nâu thuận theo khóe miệng tuột xuống. Nước thuốc nhanh chóng chảy dọc theo má lăn xuống đến cổ trắng nõn thon dài, lưu lại một vết tích kiều diễm.

Tề Hầu híp mắt, nhìn chằm chằm giọt thuốc kia, đột nhiên đưa tay vuốt nhẹ. Một chút liền đem thuốc nhẹ nhàng lau đi, thuận tiện đưa tới một trận run rẩy cho Ngô Củ, trên cổ rõ ràng nổi lên hạt tròn.

Ngô Củ run lên, Tề Hầu tại thời điểm đối phương sững sờ lấy chén không đi, đưa tới một khối quả nhét vào trong miệng, nói:

"Đắng sao?"

Tề Hầu tự thân làm việc của cung nhân mới làm. Ngô Củ một mặt ngờ vực nhìn hắn, nhanh chóng tạ ân nói:

"Tạ ơn Quân thượng."

Tề Hầu cười híp mắt nói:

"Không có chuyện gì. Nhị ca mấy ngày nay nên an dưỡng, đừng suy nghĩ nhiều, đem thân thể dưỡng cho tốt mới được."

Dứt lời, Tề Hầu đột nhiên lại nở nụ cười, xa xôi nói:

"Nhị ca thân thể yếu ớt như vậy, Cô rất khổ não."

Ngô Củ nghe không hiểu hắn có ý gì. Thế nhưng nụ cười kia khiến người ta có một loại cảm giác không rét mà run, ảo giác không rõ ra sao.

Tề Hầu ở nơi này một chốc, lập tức đến giờ dùng cơm trưa. Tề Hầu vốn muốn cùng dùng cơm trưa với Công tử Củ, thế nhưng đột nhiên có tự nhân đến nói là có việc gấp thỉnh Tề Hầu đi Lộ Tẩm cung.

Tự nhân kề lỗ tai nói vài câu, sắc mặt Tề Hầu lại có chút không dễ nhìn, âm trầm nói:

"Biết rồi, ngươi đi xuống trước."

Tự nhân rất nhanh lui xuống. Ngô Củ ngờ vực nhìn Tề Hầu. Tề Hầu đổi một mặt cười híp mắt, nói:

"Cô có chút việc, liền đi trước. Nhị ca phải dùng cơm trưa."

Ngô Củ nói:

"Cung tiễn Quân thượng."

Tề Hầu gật gật đầu, liền dặn dò Tử Thanh cùng Yến Nga chăm sóc tốt Công tử Củ, lúc này mới vội vã đi. Hắn đi vội vàng, nhanh chóng biến mất ở ngoài cửa.