Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 50




50 】

Một đống người chen chúc trong mật thất nho nhỏ, bức bách đến ngay cả khí cũng không ai dám hít nhiều.

"Sự việc đã dần sáng tỏ." Sư phụ nói, vuốt vuốt chòm râu.

"Vậy bọn hắn chính là đám người đó sao?" Ta hỏi.

"Ân... Hắn vừa rồi cũng thừa nhận, y quán là bọn hắn đốt, cho nên không sai." Sư phụ gật gật đầu.

Quận chúa thanh âm run rẩy nói: "Y quán là bọn hắn đốt?" Ta nhìn lại, thấy khuôn mặt nàng đã tái nhợt, nét mắt kinh ngạc không tin được. Lại chợt nhớ tới trước đây sư phụ vì không muốn quận chúa áy náy lo lắng, đã lừa nàng là y quán do chính mình không cẩn thận đốt.

"Quận chúa đừng vội, y quán nho nhỏ, xây lại là được, người không mất mới tốt. Hiện giờ quan trọng nhất là ngài bình an vô sự." Sư phụ tình ý sâu xa, nét mặt vô cùng chân thành. Nguyên lai lão nhân này cũng có lúc thật sự coi "Tiền tài như cặn bã".

Tấn Ngưng cúi đầu không nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch khiến mọi người ở đây đều hiểu, tâm tình nàng không tốt chút nào.

Ý thức được không nên đàm luận việc này trước mặt Tấn Ngưng, sư phụ liền phân phó ta: "A Thành, ngươi trước tiên đưa quận chúa lên đi, ta cùng Tam Thất đại sư bàn bạc chút chuyện."

"Ân." Ta gật gật đầu, kêu quận chúa rời đi.

Tấn Ngưng ngẩng mặt liếc ta một cái, ánh mắt này ta đã khá quen thuộc rồi. Bất quá, ta cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Quận chúa quay đầu lại nhìn sư phụ, nàng tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng nói không nên lời, cuối cùng chỉ khe khẽ thở dài, quay đầu theo ta rời đi.

Khi đi ra bên ngoài, vốn không cầm theo đèn, chung quanh lại bắt đầu tối đen đến đưa tay không thấy được năm ngón. Ta chậm rãi đi trước dẫn đường, muốn mở miệng nói vài câu an ủi quận chúa, nhưng không biết nên nói thế nào. Tâm trạng của Tấn Ngưng bây giờ, không phải nói một vài câu ba xạo liền có thể an ủi.

Đột nhiên, sau lưng áo có người nhẹ nhàng kéo kéo. Ta sửng sốt, dừng bước xoay người lại.

Cảm giác được đối phương đang từ từ tới gần, nàng gắt gao ôm chặt lấy ta. Hương khí quen thuộc giờ gần trong gang tấc, thân hình gầy nhỏ kia trong bóng đêm mong chờ hành động an ủi, lòng thắt lại đau đớn một chút. Ta thở dài, vòng tay ôm quận chúa, nàng nhẹ nhàng gối đầu lên vai ta, chỉ chốc lát sau vai bỗng cảm thấy ướt át, biết Tấn Ngưng đang khóc, ta vội lấy tay nhẹ vỗ lưng nàng.

"Không có chuyện gì, đừng khóc, không có chuyện gì..." Trừ bỏ "Không có chuyện gì" cùng "Đừng khóc", ta thật không biết nên nói những gì.

"Ta nên làm thế nào đây..." Quận chúa đột nhiên mở miệng nói, bởi vì gối lên bả vai ta, thanh âm của nàng mang theo mơ hồ tiếng khóc nức nở. Cảm giác áy này cùng bối rối trong nội tâm nàng gần như truyền được đến ta qua khoảng cách này.

"Phải hảo hảo bảo vệ mình." ta nói nhẹ nhàng bên tai nàng, "Chờ đến ngày cùng Vương gia gặp lại."

"Ta chỉ cảm thấy, mình thật vô dụng..." Không những chẳng hồi phục, Tấn Ngưng càng thêm kích động, "Các ngươi đều vì bảo hộ ta mà..."

"Ngươi quên lời ta nói rồi sao?" Ta không để nàng nói tiếp, chậm rãi nói từng chữ, "Vương gia đang chờ ngày cùng ngươi gặp lại, và ngươi cũng vậy. Đừng tiếp tục tự trách mình, sư phụ nói đúng, y quán có thể xây lại, huống chi ta cũng muốn đề nghị sư phụ sửa sang lại y quán một phen... Hơn nữa, mấy ngày qua ngươi cũng luôn nhẫn nại, đúng không? Trải qua bao gian nan như vậy, một câu oán hận đều không có... Ngươi là quận chúa kiên cường nhất mà ta gặp."

Ai ngờ nghe xong lời ta nói, quận chúa "Xì" một tiếng nở nụ cười, hơi thở của nàng phả lên cổ khiến ta ngứa ngáy. Nàng vừa cười vừa nói: "Nói bậy, trừ bỏ ta ra, ngươi còn gặp qua quận chúa nào?"

Cặp mắt của ta dần dần thích ứng cùng bóng tối chung quanh, thấy rõ những phiến đá gồ ghê trên tường đá, ta cũng cười nói: "Nói cũng phải, được rồi, là ta nói tùy tiện, đừng coi là thật."

"Ngươi!" Quận chúa tức giận sẳng giọng, trên cổ lập tức có cảm giác tê rần, muốn tránh khỏi nàng, nhưng lại ý thức được đây là quận chúa cắn ta, nên động cũng không dám động. Dù nói là cắn, nhưng nàng lại dùng không bao nhiêu lực khí. Chỉ lát sau Tấn Ngưng buông ra, chưa chờ ta kịp nói, nàng lại rầu rĩ: "Ngươi gạt ta."

Ta sửng sốt. Một chữ "gạt" thôi mà khiến tim như ngừng đập. Lắc lắc đầu, ta mới ý thức được điều quận chúa nói không phải như mình nghĩ. Ta thậm chí đã sợ đến mức này sao?

"Cái gì?" Ta giả ngu.

Không nói rõ ta lừa nàng cái gì, Tấn Ngưng chỉ tiếp tục tức giận nói: "Ngay cả ngươi cũng gạt ta."

Ngay cả ta cũng gạt nàng... Đúng vậy a, không chỉ có như thế, còn là người đầu tiên gạt nàng.

"Thực xin lỗi." Ta nói, ngữ điệu bình thản nhưng cực kỳ chân thành.

Thấy ta không như bình thường hay ba hoa, Tấn Ngưng cảm thấy có lỗi, nàng cúi đầu nói: "Không cần nói xin lỗi Nhược Hề, ngươi cũng là muốn tốt cho ta."

Ta siết chặt hai tay quanh eo nhỏ của Tấn Ngưng.

"Chính là, sau này phải hứa không gạt ta." Tấn Ngưng tiếp tục nói, "Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, được chứ?" Nói rồi, nàng nhẹ nhàng dùng tay xoa nơi vừa hôn trên cổ ta.

Ta cười: "Đừng xoa, một chút cũng không đau."

"Ngươi!" Lại là một búa, nhưng vẫn rất nhẹ, "Ta có hỏi ngươi đâu!"

"Cái gì?" Ta tiếp tục giả vờ ngốc.

"Sau này hứa không gạt ta, cái gì cũng không được, vô luận là xuất phát từ mục đích gì."

Ta cười khổ không ra tiếng. Có thể không đáp ứng sao. Ta làm không được, bởi vì ta sớm đã là kẻ nói dối. Cái dối gạt này, không phải ngươi chỉ cắn ta một ngụm hay đánh ta một búa là xong sự a.

Tấn Ngưng thấy ta không phản ứng, lại hỏi: "Được không?" Trong giọng điệu như thoáng chút tức giận.

Ta gật gật đầu, đặt cằm trên vai nàng.

"Ngươi ngay cả mở khẩu* cũng không nguyện? Không thành ý..." Tuy là nàng trách móc, nhưng nghe ngữ điệu lại giống như Tấn Ngưng đang cười. (*: miệng)

Ta buông nàng, giả vờ như không để tâm nói lảng sang chuyện khác: "Khăn tay của ngươi đâu?"

"Làm sao vậy?" Trong bóng tối, ta vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy nét mặt nghi hoặc của Tấn Ngưng.

"Ngươi khóc hệt như đại hoa miêu vậy, lát nữa ra ngoài sẽ khiến Nguyệt Nhi cười chết." Ta vừa nói, vừa tiếp nhận khăn tay Tấn Ngưng mới lấy ra, đưa lên mặt nàng nhẹ nhàng lau.

"Nguyệt Nhi không biết cười ta đâu." Ngoan ngoãn ngưỡng mặt lên để cho ta lau nước mắt, Tấn Ngưng không phục đáp một câu.

Không muốn cùng nàng tranh cãi, ta tinh tế lau khô khuôn mặt nàng, đang muốn nắm tay trả khăn cho nàng, lại chú ý tới Tấn Ngưng đang nhìn ta chăm chú. Nháy mắt không khí chợt thay đổi, trong đầu ta bỗng chốc hiện ra cảnh trong rừng cây hôn Tấn Ngưng. Nét mặt thẹn thùng của nàng đêm đó và lúc này mơ hồ như trùng làm một. Ta chỉ cảm thấy cả người nóng lên, không khống chế nổi, chậm rãi hướng khuôn mặt Tấn Ngưng tới gần, ta có thể cảm thấy nàng đang hồi hộp, thở cũng dồn dập hơn.

Sau đó, Tấn Ngưng nhắm hai mắt lại.

Nàng thế nhưng nhắm mắt lại.

Trước mặt kẻ đại lừa gạt ta đây.

Sau này hứa không gạt ta, cái gì cũng không được, vô luận là xuất phát từ mục đích gì.

Tựa hồ trong đầu lại vang lên lời Tấn Ngưng vừa nói, cảm giác đau lòng lại nhói lên. Không khi lại như thay đổi, ta dừng mọi động tác, gượng gạo tách khỏi Tấn Ngưng, nói: "Chúng ta đi thôi, trong tầng hầm có chút lạnh." Tấn Ngưng mở mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn ta, sau đó xấu hổ gật đầu, không nói thêm gì. Ta âm thầm hít sâu một hơi, xoay người đi đến hướng lối ra. Quận chúa yên lặng theo sát phía sau, ta cố gắng để mình trấn tĩnh lại, nàng đã nhận ra sao -- Chết tiệt, cảm giác áy náy khi yêu.

"Thành công tử, tiểu thư! Các ngươi đã ra rồi!" Mới tới vựa củi, Nguyệt Nhi đã bước lại gần nói.

"Sư phụ đâu?" Đại sư huynh ở một bên hỏi.

"Bọn hắn ở bên trong trao đổi chút chuyện." Ta nói, "Ta cùng quận chúa ra trước." Sau đó quay đầu đối mặt Nguyệt Nhi nói: "Nguyệt Nhi cô nương, mấy ngày này nhất định phải hảo hảo hộ bên quận chúa, một tấc cũng không rời, tốt nhất là không nên ra khỏi chùa."

"... Ân, Nguyệt Nhi biết." Nguyệt Nhi gật gật đầu.

Sau đó ta quay đầu muốn rời khỏi vựa củi.

Lại nghe quận chúa hô: "Nhược Hề!"

"Ân? Làm sao vậy?" Ta xoay lại, cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng.

"Ngươi... Ngươi định đi đâu?" Vẻ mặt nàng lo lắng.

"Ha ha..." Ta gãi đầu, "Ta muốn đi nhà vệ sinh." Sau đó khoát tay, rời khỏi vựa củi, lập tức thẳng hướng nhà vệ sinh đi đến.

"A Thành? A Thành? ... A Thành!!"

"A?" Ta phục hồi tinh thần lại.

"Ngươi làm sao vậy? Vẻ mặt ngẩn ngơ như vậy, có phải không thoải mái không?" Sư phụ nhìn ta nét mặt lo lắng.

"Không có gì." Ta vội lắc đầu.

"Không có gì là tốt rồi." Sư phụ nhăn mặt sau đó lại xoay người hỏi Nhị sư huynh, "Chúng ta vừa nói tới việc gì?"

"Tới đoạn chúng ta bắt được Phùng công tử là hảo ưu thế." Nhị sư huynh nghiêm túc nói.

Đúng vậy, bây giờ đang là buổi sáng sớm ngày hôm sau khi bắt được nhi tử Phùng Nhân, vô cùng sớm đấy. Và lại là hội nghị của riêng bốn sư đồ.

"Nhưng theo lời Phùng Kiện Nhân, chắc chắn hắn còn có đồng lõa, có lẽ đang mai phục quanh đây." Sư phụ nói rồi cảnh giác hướng bốn phía nhìn nhìn. Nếu đã thế, vì sao còn muốn đến nơi đây hội nghị a.

"Rõ ràng là giết cửu tộc, mà Phùng Kiện Nhân vẫn còn hảo hảo sống, xem ra sự tình không đơn giản." Sư phụ như đang suy ngẫm.

Đúng vậy, Phùng Kiện Nhân chính là vị Phùng thiếu gia chúng ta bắt được kia, nhi tử Phùng Nhân. Nghe nói đại thúc muốn cướp ngôi đó đã lấy nhủ danh của mình đặt cho nhi tử, chỉ khác là thêm một chữ vào giữa tên mình, nhưng chữ thêm này lại là chữ "Tiện", thật sự không biết là xấu hay tốt nữa ~

"Nếu bọn hắn phát hiện Phùng Kiện Nhân không trở về, nhất định sẽ hoài nghi, đến lúc đó chúng ta đợi bọn hắn xuất hiện, bắt hết chúng lại..." Nghe sư phụ nói mà thấy mọi việc diễn ra thật là thuận lợi.

"Đó là cái gọi là, địch không động ta không động." Nhị sư huynh vẻ mặt thành thật nói. Nhưng ngươi thật sự hiểu được ý tứ những lời đó sao.

"Mọi người nhất định phải hảo hảo bảo vệ tốt quận chúa, tuyệt đối không được sơ xuất! Hảo, hôm nay đến đây thôi, mọi người trở về đi." Sư phụ gật gật đầu, chuẩn bị xiêm áo để tan hội nghị.

"Sư muội, sư muội." Nhị sư huynh lại kéo ta qua một bên.

Ta không để ý tới hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.

"Ngươi, ngươi có hay không..." Cố đuổi kịp theo ta, Nhị sư huynh bộ dạng hoảng hốt vội hỏi, "Ngươi có cùng quận chúa nói chuyện của ta hay không?"

Từ ngày hôm qua tâm tình ta vẫn bị đè nén, nên giờ thật chẳng muốn cùng Nhị sư huynh đàm luận bất cứ gì.

Thấy ta không trả lời, Nhị sư huynh lại truy vấn: "Sư muội... Ngươi rốt cuộc... Ân? Có phải tâm tình ngươi không tốt không?"

Ta sửng sốt, sau đó lắc đầu, tiếp tục đi lên phía trước: "Không có."

"Thôi đi, chơi với người từ nhỏ đến lớn, trong lòng ngươi nghĩ cái gì ta không biết sao?" Nhị sư huynh vẻ mặt xụ xị, vỗ lên vai ta nói, "Nói đi, ai khi dễ ngươi, ta giúp ngươi giáo huấn hắn! Hệt như năm đó giáo huấn tên Vương Bát Đản ở võ quán vậy." Vương Bát Đản chính là vị Nhị thiếu gia ta thầm mến nhiều năm trước, năm đó thấy ta tránh ở trong góc khóc, Nhị sư huynh liền đến hỏi ta, ta chỉ tùy tiện vòng vo úp mở nói một câu "Võ quán Nhị thiếu gia", tức thì Nhị sư huynh đã xông vào nhà người ta đánh rớt nửa cái răng cửa, nhường quán chủ võ quán kia tìm sang, chỉ thẳng đầu sư phụ mắng. Đương nhiên, cuối cùng xui xẻo vẫn là ta cùng Nhị sư huynh.

"Vậy cũng được." Ta dừng bước lại.

Nhìn Nhị sư huynh vẻ mặt chăm chú lắng nghe, ta rất nhanh liền mở miệng hỏi: "Nếu ngươi lừa một người vốn đối với ngươi không trọng yếu, sau lại này người đó lại trở nên rất trọng yếu, nhưng cái ngươi nói dối nàng lại là một việc rất lớn, lớn đến nổi nếu nói thật ra mọi thứ sẽ đều sụp đổ, nhưng không nói thật ngươi lại không có cách nào đối mặt với người trọng yếu này, vậy ngươi nói nên làm sao bây giờ?"

Nhị sư huynh nháy mắt đã cứng đơ, nhưng ý thức được ta nói xong câu hỏi, thần trí thoáng hồi lại nói: "Có thể, có thể lặp lại lần nữa không?"

Ta liếc mắt, giận dữ nói: "Quên đi."

Rồi xoay người rời đi.