Vợ Của Ta Là Quận Chúa

Chương 80




80 】

Ta gãi gãi đầu, xấu hổ nhìn quận chúa vẫn đang nghiêm nghiêm thực thực trốn trên giường nói: "Quận... Quận chúa, chúng ta không phải cần đi thỉnh an Vương gia sao? Ngươi, ta... Ta qua thư phòng đổi quần áo trước, ngươi cũng thu thập một chút đi, được rồi thì kêu ta." Nói rồi vội vàng đem quần áo đổi của Tấn Ngưng đặt bên người nàng, sau đó cầm quần áo đổi của chính mình chạy nhanh khỏi phòng.

Một trong những điều nhân sinh ta ghét nhất, chính là xử lý những tình huống xấu hổ như vậy. Vô luận là kể chuyện tiếu lâm không ai cười, hay không tìm nổi chủ đề tán gẫu thích hợp cùng người khác, hoặc giả như vừa nãy không cẩn thận nhìn thấy cái không nên nhìn. Trong đầu không nén được nhớ ra hình ảnh Tấn Ngưng vai bán lộ, chợt phát hiện mình mặt bắt đầu nóng lên. Vì cái gì tối qua ta ôm nàng vào lòng ngủ cũng chưa kích động như vậy? Lắc lắc đầu để không còn miên man suy nghĩ, ta vội vàng thay quần áo cho kịp thời gian.

Cuối cùng đổi xong một thân tố sắc áo bào, để tránh xấu hổ ta không dám đột nhiên trở về phòng nữa, chỉ yên lặng chờ đợi Tấn Ngưng kêu ta. Hơn nửa ngày, ta bắt đầu có điểm sốt ruột, mới nghe thấy Tấn Ngưng nhỏ giọng kêu. Bước qua cửa, liền thấy nàng đứng trước bàn không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng, thân nàng cũng mặc một bộ tố sắc trường bào, tóc dài vấn cao, giống như vô ý chải rồi cắm lên một cây ngọc trâm đơn giản, lộ ra cổ trắng nõn dài nhỏ. Không có hạ nhân hầu hạ, Tấn Ngưng chỉ tự mình tùy ý trang điểm, nhưng lại khiến ta hảo một trận thất thần.

"Ngưng nhi, chúng ta... Đi thôi." Ta sững sờ thuyết.

Tấn Ngưng lúc này mới hơi hơi ngẩng đầu, nhìn ta rồi lập tức nở nụ cười, nàng đến gần bên sẳng giọng: "Ngươi xem ngươi, ngay cả quần áo cũng mặc không tốt." Tấn Ngưng tới trước mặt ta, nâng tay nhẹ nhàng sửa lại vạt áo lệch, rồi đánh giá một chút từ chân tới đầu, cao hứng nói: " Xiêm y này thực rất vừa người, ngươi thích tố sắc sao?"

"Thích." Ta gật gật đầu, mặc dù không đặc biệt ưa thích một màu nào cả, nhưng chứng kiến y phục của mình và Tấn Ngưng chung một loại sắc, ta cũng không khỏi cao hứng. Hình như quận chúa cũng rất thích áo nhạt màu, cái này cùng tính cách liệu có liên quan không nhỉ?

"Thật tốt quá." Tấn Ngưng cười nói, sau đó có chút kiêu ngạo hướng ta ngước cằm, "Đây là chính ta tuyển cho ngươi."

Ta giơ ngón cái lên, cố ý dùng ngữ khí hùng hồn nói: "Quận chúa đại nhân hảo ánh mắt."

"Ba hoa." Quận chúa cười nhẹ đánh tay ta, sau đó thúc giục: "Chúng ta nhanh đi vấn an phụ vương, không còn sớm nữa."

Đến tới cửa, ta mới nhớ ra còn một việc chưa làm. Vương gia vốn đã sớm giao cho ta một tấm vải, mặt trên có cái gọi là "Lạc hồng" , dùng nó để che tai mắt người. Ta trở lại giường, đem khối vải đó trải lên trên mặt. Xoay người rời đi đã thấy Tấn Ngưng đứng ở bên cửa, sau khi phát hiện ta đặt vật gì trên giường, nàng đỏ mặt xấu hổ, khiến ta cũng không tự chủ nhớ lại hình ảnh thẹn thùng kia.

Trong nhất thời trước khi mọi thứ lâm vào gượng gạo, ta vội vàng bước đến bên Tấn Ngưng, đối với nàng nói: "Đi thôi."

Tấn Ngưng chỉ nhẹ gật đầu xem như hồi đáp.

Vương gia sớm đã đợi ở đại sảnh, vừa thấy Tấn Ngưng hắn lập tức cười đón chào.

Chúng ta đến trước mặt Vương gia vấn an, hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngưng nhi, hôm qua nghỉ ngơi được không?" Lời này rõ ràng là muốn hỏi liệu quận chúa có bị ta lợi dụng.

"Hảo." Tấn Ngưng cúi đầu, mặt ửng đỏ nhẹ giọng đáp.

Vì cái gì bất luận Tấn Ngưng hay Tiểu Thúy đều phải trả lời tối như vậy...nói chuyện dạng này sẽ khiến người khác hoài nghi rất lớn a.

Vương gia cười gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Được rồi, Vương gia là ngoại lệ.

"Nhược Hề." Vương gia quay đầu đối ta nói, hắn bắt đầu gọi thẳng danh ta, "Ngưng nhi sau này đều nhờ ngươi."

Ta vội vàng gật đầu.

"Hôm nay bổn vương muốn khởi hành đi Ký Châu, ngươi bây giờ đón Ngưng nhi về quận mã phủ đi." Vương gia thở dài nói.

"Phụ vương, người hôm nay muốn..." Tấn Ngưng vội ngẩng đầu, kích động hỏi.

Vương gia đứng lên nắm lấy tay quận chúa, mắt rưng rưng nói : "Ngưng nhi, đừng lo lắng, một năm sau chúng ta sẽ lại đoàn tụ, lúc đó vấn đề nào cũng không còn nữa." Nói rồi lại nhẹ nói với ta: "Nơi này nhiều tai nhiều mắt, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, tới quận mã phủ phòng ngủ của các ngươi bố trí cũng giống nơi này, đến lúc đó..." Nguyên lai đây mới là vấn đề Vương gia lo lắng nhất.

"Vương gia xin yên tâm." Ta nói.

Nhưng có nghe theo hay không ta cũng không biết.

"Phụ vương, có thể mấy ngày nữa khởi hành hay không? Nhường nữ nhi được bên người vài ngày?" Giọng Tấn Ngưng bắt đầu nghẹn ngào.

"Ngưng nhi, hoàng mạng trong người không thể chậm trễ, ngoan, cùng Nhược Hề về quận mã phủ đi." Vương gia bất đắc dĩ nói, vỗ nhẹ nhẹ lên tay Tấn Ngưng, lại nói với ta, "Đừng chậm trễ nữa, mau đưa quận chúa rời đi."

Chứng kiến Tấn Ngưng vẻ mặt đau lòng, ta thật sự cũng không đành nói: "Vương gia, để quận chúa đưa tiễn ngài đi."

"Ngươi..." Vương gia thở dài, "Tống Quân Thiên Lý cuối cùng cũng từ biệt, các ngươi có thể đưa được ta bao xa? Nghe lời ta, mau đi đi."

"Phụ vương, người phải bảo trọng thân thể..." Tấn Ngưng không ngờ khóc không thành tiếng.

"Đã biết đã biết." Vương gia ngoan tâm hơn, làm bộ như không kiên nhẫn thúc giục, "Mau đưa Ngưng nhi rời đi."

Ta kéo Tấn Ngưng qua nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Quận chúa thân hình cứng đờ, vẻ mặt ngây ngốc tùy ý ta dẫn đi, thỉnh thoảng nàng lại quay đầu nhìn Vương gia vẫn đứng trong đại sảnh cầu khẩn.

Ra khỏi vương phủ, ta với Tấn Ngưng cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa sớm được an bài, phân phó xa phu đánh xe tới một góc khuất. Ngồi bên cạnh Tấn Ngưng, ta chỉ thấy thân thể nàng vẫn đang cứng ngắc, hai tay đặt trên gối siết thành một vòng, vẻ mặt ưu thương. Ta nhẹ nhàng xoa tay nàng, Tấn Ngưng lập tức dùng sức bắt tay ta, liếc nhìn một cái. Hai mắt nàng đỏ bừng, nước mắt sớm đã tuôn rơi, đôi môi mím chặt tựa như đè nén không cho mình không khóc ra thành tiếng.

"Đừng chịu đựng, muốn khóc thì khóc đi." Ta thấp giọng.

Vừa nói xong, Ngưng nhi đã nương vào lòng, gối lên vai ta khóc nức nở: "Ta luyến tiếc phụ vương... Ta luyến tiếc hắn, đều là bởi vì ta, nếu không phải vì ta, phụ vương cũng sẽ không..."

"Không phải tại ngươi." Ta kéo Tấn Ngưng qua vỗ nhẹ lên lưng nàng, "Ở triều đình có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, đừng tự trách mình, tuyệt đối không phải ngươi sai."

Tấn Ngưng im lặng, nhưng thân thể nàng vẫn theo tiếng khóc run nhè nhẹ.

"Vương gia không cho chúng ta tiễn, chúng ta sẽ trộm tiễn hắn, ngươi xem kìa." Ta nhấc cao rèm xe, chỉ vào phủ Vương gia cách không xa nói, "Nơi này tầm nhìn rất thích hợp."

Tấn Ngưng quay đầu nhìn nhìn ngoài rèm, rồi lại nhìn ta: "Nhược Hề..."

"Ngươi muốn nhìn thấy Vương gia bình an rời đi phải không." Ta cười cười.

Quận chúa không nói gì, chỉ yên lặng đan xen mười ngón tay thêm chặt.

Một lát sau cửa vương phủ bắt đầu có động tĩnh. Vương gia bước ra thân mặc một bộ hắc bào, giờ phút này nhìn hắn bỗng già nua đi nhiều. Tấn Ngưng không hề chớp mắt nhìn ngoài cửa sổ, bàn tay vẫn nắm chặt tay ta, hai hàng lông mày nhíu lại cho ta cảm nhận được nội tâm nàng.

Vương gia cuối cùng tọa lên xe ngựa, ngược hướng chúng ta rời đi, cho đến khi vượt qua góc đường không thể thấy được nữa, thật lâu sau, Tấn Ngưng mới nhẹ giọng nói: "Nhược Hề, chúng ta đi đi."

Ta gật gật đầu, phân phó xa phu có thể rời đi.

Trở lại quận mã phủ, trước cửa rất nhiều gia nhân nghênh đón. Tinh thần bọn hắn cực kỳ đồng nhất, thân mặc phục sức gia đinh nha hoàn, đứng xếp thành hai hàng dài trước cửa. Khi chúng ta vừa xuống xe ngựa, có vẻ như bọn hắn muốn hô to khẩu lệnh, nhưng sau khi trông thấy sắc mặt quận chúa ưu thương, tất cả đều ngừng miệng lại.

"Mọi người đi làm việc đi, không cần đứng." Ta cười hướng bọn hắn khoát tay, ý bảo bọn hắn tản ra.

"Dạ." Bao nhiêu người chỉ chờ vậy vội vàng như chim thú tán.

Ta kéo Tấn Ngưng hướng vào trong phủ, đưa nàng tới đại sảnh, liền thấy Cửu tỷ cùng Tiểu Thúy đang cung kính đứng ở một bên. Mới đây trong nhà Nguyệt Nhi có việc gấp, ông bà vừa mất, nên Tiểu Thúy hẳn là nha hoàn lâm thời của Tấn Ngưng.

"Quận mã gia, quận chúa, cơm sáng đã chuẩn bị xong, thỉnh dùng." Tiểu Thúy cung kính khom người nói.

"Nhược Hề, ngươi trước ăn cơm sáng đi, ta về phòng nghỉ ngơi một chút." Quận chúa nhẹ giọng.

"Làm sao vậy, có phải không muốn ăn không?" Ta giữ lại khi nàng đang muốn xoay người rời khỏi.

Nàng lắc đầu, miễn cưỡng cười cười: "Không phải, ta không đói bụng, chỉ hơi mệt thôi."

"Có gì không thoải mái phải nói với ta." Ta gật gật đầu, nhìn sắc mặt nàng hơi tái nhợt, "Đừng gắng gượng."

Tấn Ngưng gật đầu, cầm tay ta nói: "Đừng lo lắng." Sau đó cùng Tiểu Thúy xoay người rời đi.

Nhìn Tấn Ngưng thương tâm thành như vậy còn ta chỉ bất lực, đưa mắt liếc nhìn về phía bàn đầy thức ăn, ta một chút cũng không nuốt được.

"Quận mã gia, có phải những thức ăn này không hợp khẩu vị ngài và quận chúa hay không, để ta cho người làm lại." Cửu tỷ lắc lắc người muốn rời khỏi.

"Không cần." Ta kêu nàng ở lại, sau đó nói, "Ta muốn hỏi một chút, trong phòng bếp quận mã phủ có nguyên liệu làm điểm tâm không, như bột mì chẳng hạn?"

"Quận mã gia xem ngài nói gì kìa, quý phủ này cái gì mà không có? Chỉ cần lời ra khỏi miệng ngài là chúng ta đã đem tới rồi, ngài muốn ăn điểm tâm sao? Ta phân phó bọn hắn đi làm ~" Sau đó lại muốn vặn eo thoát ly.

"Đừng đừng đừng, Cửu tỷ, chớ vội." Ta ngăn cản nàng, "Ngươi đem cơm sáng trên bàn phân cho mọi người ăn, các ngươi cũng bận cả ngày rồi, đừng cố làm việc, cần lao kết hợp." Ta vừa nói vừa không cho nàng cơ hội trả lời, vội vàng rời đi đại sảnh.

Thật tốt quá, phòng bếp đầy đủ mọi thứ.

Nếu ta nhớ đúng, thì trong viện quận mã phủ có một khóm cây hoa quế.

Quận chúa từng nói nàng rất thích ăn hoa quế cao ta làm, nếu có thể đưa cho nàng hoa quế cao mới ra lò, không biết có thể khiến tâm tình nàng tốt hơn hay không.

Chạy vào trong bếp, phân phó một gia đinh giúp ta hái hoa quế, ta bắt đầu triển khai quyền cước.

Đang bề bộn, đột nhiên ngoài cửa có người nhẹ giọng gọi: "Quận mã gia, ngài có cần Tiểu Thúy hỗ trợ không?"

Ta ngước nhìn Tiểu thúy đang thật khép nép đứng ngoài cửa, cười cười: "Không cần, đa tạ." Sau lại nhớ ra gì đó, vội ngẩng đầu hỏi, "Quận chúa thế nào, đã ngủ sao?"

"Quận chúa nói muốn ở một mình trong phòng nghỉ ngơi." Tiểu Thúy hoảng sợ thốt.

"Đừng căng thẳng." Ta nhìn nàng không được tự nhiên, cười nói, "Ta không phải lão hổ, không cần sợ ta."

Nàng vội khoát khoát tay: "Tiểu Thúy không thấy Quận mã gia là lão hổ, Tiểu Thúy không dám."

Được rồi, có vẻ như chúng ta hoàn toàn không có cách nào giao tiếp.

Nhìn Tiểu Thúy bộ dạng như 'nếu không việc làm toàn thân ngứa ngáy', ta đối nàng nói : "Nếu ngươi rảnh, có thể giúp ta khởi hỏa không?"

"Dạ." Nàng cúi đầu, không nói hai lời, cung kính hướng bếp đi tới.

Trong phòng nhất thời tĩnh lặng, mang danh "Vạn ngôn" ta nhịn không được muốn tìm đề tài nói, một bên xoa bột mì một bên hỏi: "Tiểu Thúy, lão gia ngươi ở đâu?"

"Lão gia Tiểu Thúy ở Ký Châu." Nàng vội trả lời. Thậm chí lại cùng là nơi Vương gia thị sát.

"Trong nhà có những ai?" Ta tùy tiện hỏi.

Tiểu Thúy đáp: "Tiểu Thúy từ trước đến nay sống cùng bà ngoại, nửa năm trước bà qua đời."

"Thực xin lỗi, ta không cố ý." Ta vội nói, sao không hảo hảo mà câm miệng, cố tình bóc ra vết sẹo người khác.

"Quận mã gia, xin thứ lỗi!" Nhưng không ngờ Tiểu Thúy đột nhiên lo sợ, "Tiểu Thúy là hạ nhân, Quận mã gia không cần xin lỗi, ngài..." Nói rồi nàng thậm chí có điểm muốn khóc.

Ông trời của ta.

"Tiểu Thúy chớ khẩn trương!" Ta có chút phát cuồng đề cao âm lượng, vượt qua cả thanh âm của nàng, "Kỳ thật ta cũng giống ngươi, không có thân phận 'Quận mã' cũng chỉ là một người bình thường, không cần kinh sợ ta như vậy, ngươi cứ cho ta là bằng hữu được rồi."

Tiểu Thúy lại cực kỳ hoảng sợ: "Tiểu Thúy không dám!!"

Ta bất đắc dĩ thở dài: "...Quên đi, Tiểu Thúy ngươi có thân tỷ tỷ? Ách, không phải, ngươi có thân ca ca không?"

Tiểu Thúy lắc đầu: "Tiểu Thúy trong kinh thành không có thân nhân."

"Vậy sau này ngươi cứ lấy ta làm thân ca ca được rồi." Ta cúi đầu rót nước xuống bột mì, "Ngươi có gì khó khăn hãy nói cùng quận chúa, hay cùng với ta, coi đây giống như nhà mình là được, biết không?"

Tiểu Thúy mãnh liệt lắc đầu: "Tiểu Thúy không dám! Tiểu Thúy chịu không nổi..."

"Câm miệng!" Ta vỗ mạnh bột mì, ngẩng đầu trừng nàng, thanh âm ngoan hơn nói, "Cứ như vậy, cho nên câm miệng!"

Tiểu Thúy ngay lập tức cứng đờ cả người, sững sờ nhìn ta.

"Ha ha ha... Đừng khẩn trương như thế ~ ta hay nói giỡn ~" Ta cười nói, trước kia ta thường thường dùng chiêu này để doạ nạt Nhị sư huynh, lần nào cũng được, vừa nhường Nhị sư huynh không dài dòng hơn nữa, vừa không phá hư cảm tình của cả hai. Nếu theo đúng tình tiết thông thường, là Nhị sư huynh sẽ vỗ vỗ vai ta cười nói: "Sư muội, ta biết ngươi đang nói đùa!"

Mà bây giờ Tiểu Thúy lại như cũ mắt trừng trừng, lo sợ nhìn ta, ngây ngô không dám động đậy.

Được rồi, nàng không phải Nhị sư huynh, ta quyết định không mở miệng nữa.

Sau khi được Tiểu Thúy cực kỳ lo sợ giúp đỡ, chỉ nháy mắt một đĩa hoa quế cao đã xuất lò. Ta bưng chiếc đĩa trên tay, phân phó Tiểu Thúy đem những đồ còn lại chia cho mọi người ăn, sau đó gấp gáp chạy đi tìm quận chúa.

Gõ cửa, không ai đáp lại.

"Ngưng nhi, là ta, có thể vào không?" Ta hỏi.

Vẫn không có người trả lời. Có phải đang ngủ không nhỉ?

Ta nhẹ nhàng đẩy cửa, hướng nhìn xung quanh. Quả nhiên, Tấn Ngưng đang nằm trên giường, dường như nàng đã ngủ say. Ta bước vào nhẹ đóng cửa lại, đặt hoa quế cao lên bàn. Nhìn quận chúa đang nằm trên giường, bỗng phát hiện mặt nàng đã nước mắt che kín, cho ta một trận đau lòng.

Là khóc đến ngủ thiếp đi sao.

Ta ngồi xổm bên giường, nhẹ nhàng lau lệ trên mắt nàng, không nén lòng được thở dài.

"...Nhược Hề?" Tấn Ngưng tựa hồ bị thở tiếng thở dài của ta đánh thức, nàng hơi hơi mở mắt, nỉ non gọi.

"Hư --" Ta ý bảo nàng không cần nói, vuốt ve trán nàng nhẹ thuyết, "Ngươi muốn ngủ cứ ngủ tiếp đi."

"Đã tỉnh rồi." Nàng hướng ta cười cười. Nụ cười trên mặt lúc này hoàn toàn đối lập với nước mắt đã rơi vừa nãy, khiến ta càng thêm đau lòng.

"Ngươi có đói bụng không?" Ta hỏi.

"Ngươi làm hoa quế cao cho ta sao?" Quận chúa hỏi ngược lại.

Ta kinh ngạc há miệng, chưa kịp cất lời quận chúa đã cười nói: "Ta ngửi thấy được."

"Ngồi dậy đi." Ta giúp quận chúa ngồi thẳng người dậy, sau đó bưng đến đĩa hoa quế cao trên bàn, "Không thể không ăn gì được."

Quận chúa lại nói: "Ta muốn ngươi... Uy ta." Sau đó hơi hơi há miệng.

Ta không khỏi lắc lắc đầu cười, tính khí hài tử của quận chúa đã trở lại rồi, thật tốt quá.

"Hảo hảo hảo..." Nhìn thấy quận chúa đã khôi phục lại sức sống, trong lòng không khỏi cao hứng. Ta cẩn thận kẹp lên một khối hoa quế cao, đưa tới hướng miệng