Võ Đạo Đan Tôn

Chương 104: Đột phát ngoài ý muốn




Lâm Tiêu thế mới biết vì sao tất cả võ giả đều ưa thích mạo hiểm và chiến đấu, bởi vì không có bất kỳ tu luyện nào có thể kích phát tiềm lực tốt hơn là chém giết sinh tử, càng có thể tăng lên thực lực võ giả .

- Bất quá cũng may ta gặp phải Độc Giác Hào Trư này, nếu như là Chuẩn Võ giả bình thường thì cho dù ba bốn người liên thủ, chỉ sợ cũng không cách nào đánh chết được nó.

Lâm Tiêu lắc đầu, ngồi xổm người xuống cắt cái mũi Độc Giác Hào Trư xuống.

Đúng lúc này --

- Ai?

Lâm Tiêu mạnh mẽ ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bóng mờ trong núi rừng ở một bên.

- Lại bị phát hiện?

Bên kia truyền đến một thanh âm kinh ngạc, chợt. . .

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba đạo nhân ảnh đột nhiên từ dưới bóng mờ kia lướt đi, như thiểm điện bao vây lấy Lâm Tiêu ở trung ương, chính là ba người Lưu Ích trước kia nghe thấy thanh âm chạy đến.

- Bằng hữu, lưu lại cái mũi yêu thú trong tay ngươi, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Ba người Lưu Ích quát lạnh, trong ánh mắt tràn đầy ý mừng rỡ.

Ba người bọn họ vừa vặn còn thiếu chiến lợi phẩm một con yêu thú, giờ vừa hay gặp phải người vừa đánh chết một con yêu thú, hơn nữa còn là một mình một người, khiến trong lòng ba người không khỏi mừng rỡ không thôi, có cái mũi của con yêu thú này rồi thì bọn hắn cũng không cần phải đi săn giết cũng đã có thể hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch.

- Lại là đoạt chiến lợi phẩm sao?

Lâm Tiêu nhướng mày, cho cái mũi Độc Giác Hào Trư vào bao khỏa, chợt đứng người lên.

- Cút!

Lâm Tiêu quát lạnh, hồn nhiên không quan tâm đến ba người vây quanh lấy mình.

- Ngươi. . .

Lưu Ích trong nội tâm không khỏi giận dữ, nhưng sau khi Lâm Tiêu đứng dậy, nương theo ánh trăng hắn liền thấy được khuôn mặt Lâm Tiêu và thi thể Độc Giác Hào Trư dưới chân Lâm Tiêu.

Sắc mặt Lưu Ích không khỏi biến đổi.

- Đi!

Lưu Ích lúc này kinh quát một tiếng, thân hình rút lui ra, mà hai thiếu niên khác cũng sợ tới mức tránh đi xa xa.

- Hừ!

Lâm Tiêu lạnh lùng liếc ba người, không chút để ý xoay người rời đi.

Một lát sau, ba người Lưu Ích lại lần nữa tụ lại với nhau.

- Mẹ nó, còn tưởng rằng buôn bán lời, không nghĩ tới lại gặp phải Lâm Tiêu, thật sự là không may.

Một người trong đó nhịn không được thấp giọng mắng.

Khảo hạch trong phòng mười ngày trước bọn họ cũng cùng tham gia với Lâm Tiêu, tự nhiên biết sự biến thái của hắn, đây chính là tồn tại có thể tay khôn đánh chết nhất tinh yêu thú Tật Phong Lang, chỉ ngẫm lại thôi ba người đã thấy đáng sợ

Ba người đồng thời cúi đầu xuống nhìn về phía thi thể yêu thú kia, đợi sau khi thấy rõ thần sắc không khỏi cả kinh.

- Đây là Độc Giác Hào Trư a, trong tất cả nhất tinh yêu thú cũng là tồn tại cực kỳ đáng sợ, lại bị một mình hắn săn giết?

Một người trong đó cả kinh nói.

- Xem vết thương này. . .

- Hí!

Ba người cúi đầu xuống, sau khi nhìn thấy miệng vết thương của Độc Giác Hào Trư càng không khỏi hít một hơi khí lạnh, sắc mặt trắng bệch.

- Cũng may lúc trước chúng ta không động thủ, ta thấy con yêu thú cuối cùng này vẫn nên ngoan ngoãn tự mình săn giết thì hơn.

Ba người sợ hãi liếc nhau, trong nội tâm đều có thêm một tia nghĩ mà sợ.

. . .

Hô!

Dưới đêm đen như mực, một đạo thân hình tựa như u linh đang chớp động lên, thời khắc quan sát lấy tất cá chung quanh.

- Ta đã điều tra qua non nửa khu vực này, không sai biệt lắm gặp được gần hai mươi Chuẩn Võ giả, sao còn chưa gặp phải Vu Dịch Văn kia chứ?

Đây là một binh sĩ toàn thân bao dưới áo giáp, đôi mắt lạnh như băng như sương, hai đầu lông mày ẩn ẩn có một tia vội vàng.

Đột nhiên phía trước mơ hồ truyền đến trận trận thanh âm chiến đấu.

- Có chiến đấu. . .

Thiết giáp binh sĩ kia ánh mắt ngưng tụ, lặng yên tiến về trước.

. . .

Vèo!

Giờ phút này, Lâm Tiêu cũng đang cảnh giác nhanh chóng tiến lên, tuy rằng thực lực của hắn rất mạnh, nhưng lại thời khắc chú ý cẩn thận, chưa bao giờ có chút chủ quan nào cả.

- Ân?

Lâm Tiêu đột nhiên dừng thân hình, ánh mắt rơi ở phía xa.

- Đi chết đi!

Chỉ thấy một đạo nhân ảnh đang không ngừng chém giết với một đầu Địa Để Yêu Thử lớn như sói con, Địa Để Yêu Thử tuy rằng trong nhất tinh yêu thú cũng không cường đại lắm, nhưng đặc điểm thân thể nhỏ, tốc độ linh hoạt của nó lại khiến không ít Chân Võ giả một chuyến cũng có chút đau đầu.

- Là Vu Dịch Văn.

Lâm Tiêu liếc liền nhận ra bóng người đang điên cuồng thi triển đao pháp kia.

Xùy~~! Xùy~~!

Địa Để Yêu Thử linh hoạt không ngừng vung vẩy lấy móng vuốt sắc bén, nanh vuốt sắc bén xé rách hư không phát ra tiếng vang kịch liệt, chỉ cần Vu Dịch Văn bị chộp lấy một chút thì ít nhất lồng ngực cũng sẽ vỡ nát. Nhưng Vu Dịch Văn lại vô cùng linh hoạt, hăng hái né tránh lấy, một thanh đao thép vung vẩy đến giọt nước khó vào, ngăn cản lấy tất cả công kích như thiểm điện của Địa Để Yêu Thử ở bên ngoài.

Thừa dịp một khe hở --

PHỐC!

Đao thép trong tay Vu Dịch Văn phút chốc xuất đao như thiểm điện, liên tiếp xẹt qua ba đạo cung mang chói mắt, cùng một thời gian xẹt qua thân hình Địa Để Yêu Thử. Địa Để Yêu Thử chỉ kịp tránh đi một đạo, đạo đao mang thứ hai thứ ba trực tiếp bổ trúng thân thể của nó, Địa Để Yêu Thử thống khổ híz-khà-zzz kêu một tiếng, rồi sau đó trực tiếp lăn trên mặt đất, vùng vẫy hai cái liền không động đậy được nữa.

- Ba đao vừa rồi hẳn là đao pháp võ kỹ nào đó, hơn nữa Vu Dịch Văn khống chế cũng khá thành thục.

Lâm Tiêu trong nội tâm hiểu rõ.

Lúc này Vu Dịch Văn cũng thấy được Lâm Tiêu trong núi rừng, trong mắt lập tức tuôn ra một đạo ánh sao khiêu chiến, cả người có loại cảm giác kích động, toàn thân tràn đầy khí tức khiêu khích.

Lâm Tiêu xoay người, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khiêu khích của Vu Dịch Văn, nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Sau khi Lâm Tiêu rời đi không bao lâu, một đạo bóng đen lặng yên không một tiếng động đi tới bên cạnh người Vu Dịch Văn đang cắt cái mũi Địa Để Yêu Thử.

- Vu Dịch Văn, lão tử rốt cuộc tìm được ngươi rồi.

Trong đôi mắt bóng đen lóe ra một tia thần sắc kích động, tay phải lặng yên nắm lấy chiến đao bên hông, rồi sau đó mạnh mẽ rút ra.

Vèo!

Giống như một đạo thiểm điện, bóng người màu đen kia diện mục dữ tợn, trong thần sắc hiện lên một đạo lệ mang lạnh như băng, chiến đao trong tay trực tiếp bổ về phía đầu Vu Dịch Văn, hung ác lăng lệ ác liệt.

- Ai?

Vu Dịch Văn tuy rằng tuổi còn trẻ, tính tình cuồng ngạo, nhưng làm việc lại vô cùng cẩn thận, coi như là lúc thu hoạch chiến lợi phẩm cũng thời khắc cảnh giác bốn phía, sau khi nghe được động tĩnh sau lưng thì liền hét lớn một tiếng, thân thể lăn qua một bên, đồng thời đao thép trong tay nghênh hướng bóng đen đánh tới như thiểm điện.

BOANG...!

Hai đạo hàn mang đụng vào trong hư không, trong chốc lát tách ra.

Phanh!

Vu Dịch Văn chỉ cảm thấy một cổ lực lượng khổng lồ không gì sánh kịp truyền đến, chiến đao trong tay hắn cơ hồ không nắm vững, hổ khẩu vỡ tan, cả người kêu rên một tiếng trùng trùng điệp điệp bay về sau.