Võ Đạo Đan Tôn

Chương 1137: Tức hộc máu




Sát khí bốc ngùn ngụt, Huyết Ưng Vương nhanh chóng bay tới gần Phong Báo Vương cách mấy vạn dặm.

- Tiểu tử, dù ngươi có trốn đi đế đô Đế quốc Võ Linh cũng vô dụng! Huyết Ưng Vương ta đã muốn giết thì ông trời cũng không thể cứu ngươi được!

Cách mấy vạn dặm, Phong Báo Vương bám chặt Lâm Tiêu.

Trong không gian loạn lưu, Lâm Tiêu nhíu mày nói:

- A? Lại một Yêu Vương Sinh Tử Cảnh đệ nhị trọng.

Sau khi Lâm Tiêu giết Giáp Ngưu Vương thì hắn nhận ra ngay Phong Báo Vương đến gần. Nếu có thể, Lâm Tiêu muốn giết Phong Báo Vương như đã giết Giáp Ngưu Vương. Nhưng rõ ràng Phong Báo Vương đã thấy vết xe đổ của Giáp Ngưu Vương, nó chỉ đi theo Lâm Tiêu từ xa chứ không áp sát, chỉ muốn bám chân hắn chờ đợi viện bịnh.

- Cứ tiếp tục thế này sẽ dẫn đến Yêu Vương yêu tộc càng cường đại hơn, khi đó ta có muốn đi cũng không được

Lâm Tiêu trực giác có khí tức cực kỳ nguy hiểm đang đến gần mình, tuy khí tức này còn khá xa xôi nhưng không lâu sau sẽ đến gần, hắn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

Lâm Tiêu nhếch mép cười khẩy nói:

- Muốn bám chân ta? Không dễ vậy.

Mắt Lâm Tiêu lóe tia sáng giơ tay phải lên, Cửu U Huyền Tâm Diễm, Thiên Ma Phệ Hồn Diễm, Tử Tuyền Thiên Thương Viêm, căn nguyên nhanh chóng dung hợp lại hình thành tam muội chân hỏa. Tinh thần lực vương phẩm, chân nguyên chi hỏa dung hợp trở thành tâm hỏa kết hợp với tam muội chân hỏa.

Lâm Tiêu quát to:

- Đi!

Lâm Tiêu phất tay ra sau, thoáng chốc mấy chục đốm sáng như thiên nữ tán hoa bay ra từ bàn tay hắn rậm rạp bao bọc Phong Báo Vương theo sau.

- A? Đây là cái gì?

Phong Báo Vương nhìn tam muội chân hỏa trước mắt, tuy không cảm giác có gì nguy hiểm nhưng kết cuộc của Giáp Ngưu Vương làm nó nổi lòng cảnh giác. Phong Báo Vương rùng mình định vòng qua ánh lửa tận trời.

Lâm Tiêu nhìn tam muội chân hỏa đến gần Phong Báo Vương, hắn thầm quát:

- Bạo!

Mấy chục đám tam muội chân hỏa bùng nổ.

Ầm!

Như mấy chục sao băng nhỏ nổ tung trên bầu trời, vô tận ánh lửa nhanh chóng nhấn chìm hư không trong phạm vi mấy trăm dặm. Ánh lửa mãnh liệt nuốt sống Phong Báo Vương. Không gian bị đốt mấy lỗ thủng đen thui, nhìn thấy ghê người.

Trong ánh lửa Phong Báo Vương chật vật vọt ra.

Đầu Phong Báo Vương cháy khét đen, da lông bị đốt trụi, chật vật không chịu nổi. Tuy nhiên Phong Báo Vương không bị thương quá nặng.

- Đây là lửa gì mà uy lực kinh khủng như thế?

Ánh mắt Phong Báo Vương hung tợn nói:

- Chỉ bằng vào chút công kích này muốn ngăn cản Phong Báo Vương ta? Đúng là mơ tưởng viễn vông!

Phong Báo Vương cười nhạt, dùng cảm giác nhìn đằng trước. Phong Báo Vương sững sờ.

Trong cảm giác của Phong Báo Vương, hai Lâm Tiêu khí tức giống y như đúc bay nhanh về hai hướng.

Phong Báo Vương xoe tròn mắt:

- Cái nào mới là thật?

Tốc độ Phong Báo Vương mau mấy thì một mình làm sao đuổi theo hai người? Vào phút mấu chốt Huyết Ưng Vương chạy đến.

Huyết Ưng Vương sốt ruột hỏi:

Phong Báo Vương, tiểu tử kia đâu?

- Ở đằng trước . . .

Huyết Ưng Vương cũng cảm giác được chỗ Lâm Tiêu, nó tức điên.

Huyết Ưng Vương thầm bực mình:

- Lại là thuật phân thân, rốt cuộc cái nào mới là thật?

Nó là Yêu Vương loài ưng, sở trường nhất là năng lực phân biệt, cố tình nó không nhìn ra được thật giả Lâm Tiêu mới chỉ là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng. Lòng tự tin của Huyết Ưng Vương bị đả kích nặng nề.

- Mặc kệ, tách ra truy đuổi, không thể để hắn chạy!

Huyết Ưng Vương không rảnh phân biệt thật sự, nó ra lệnh cho Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng đuổi theo một người, nó thì nhanh chóng rượt theo Lâm Tiêu khác.

- Huyết Nhiên!

Ầm!

Ánh sáng đỏ trên người Huyết Ưng Vương càng đậm đặc, tốc độ lại tăng gấp đôi. Hơn mười giây sau Huyết Ưng Vương đến gần sau lưng Lâm Tiêu trăm dặm.

- Chết đi!

Cánh ưng màu đỏ quét qua hóa thành biển đỏ máu nuốt trọn Lâm Tiêu.

Phập phụt!

Cơ thể Lâm Tiêu nổ tung trong biển máu, hóa thành chân nguyên tan biến.

Là giả!

Trán Huyết Ưng Vương nổi gân xanh, đôi mắt đáng sợ muốn giết người. Huyết Ưng Vương vội xoay người đuổi theo bóng người khác.

Huyết Ưng Vương nổi khùng tăng nhanh tốc độ, chỉ nửa nén nhang đã đuổi kịp bóng Lâm Tiêu khác.

Huyết Ưng Vương hét to một tiếng:

- Chính là ngươi, còn muốn chạy đi đâu!?

Cánh ưng đỏ lại quét qua.

Huyết Ưng Vương không bao giờ ngờ sẽ thấy cảnh này. Cơ thể Lâm Tiêu lại nổ tung thành chân nguyên bay tứ tán, lại một phân thân.

Đôi mắt Huyết Ưng Vương hung ác vô cùng đáng sợ:

- Cả hai đều không phải là thật?

Huyết Ưng Vương quát vào mặt Phong Báo Vương:

- Bản tôn ở đâu? Đây rốt cuộc là chuyện gì?

Phong Báo Vương trợn tròn mắt, khủng hoảng nói:

- Đại nhân, thuộc hạ không biết. Vừa rồi Lâm Tiêu tấn công thuộc hạ một lần, khi thuộc hạ lấy lại tinh thần thì nhìn thấy hai bóng người này, chắc chắn không sai.

Huyết Ưng Vương rống to:

- Đáng ghét, chắc chắn ở quanh đây, tìm đi!

Nhưng mặc cho Huyết Ưng Vương, Phong Báo Vương tìm kiếm cỡ nào cũng không thấy bóng dáng Lâm Tiêu đâu, không tìm được một sợi tóc.

Huyết Ưng Vương giận dữ gầm rú:

- Tức chết lão tử!

Ầm ầm ầm!

Yêu nguyên hùng hồn tuôn ra từ cơ thể Huyết Ưng Vương, hư không trong phạm vi trăm dặm bị xé rách toạc, một mảnh hỗn độn.

Vất vả khổ cực truy tung lâu như vậy, Huyết Ưng Vương thậm chí không tiếc thi triển Huyết Nhiên tiêu hao nhiều khí huyết, chẳng ngờ kết quả sẽ ra thế này. Huyết Ưng Vương tức xì khói, nó đường đường là tam cung chủ Yêu Vương cung, Yêu Vương Sinh Tử Cảnh đệ tam trọng, còn dẫn theo bốn Yêu Vương Sinh Tử Cảnh đệ nhị trọng, cuối cùng không bắt được một tiểu tử nhân loại Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, còn chết một thuộc hạ. Tin này truyền ra, Huyết Ưng Vương hoàn toàn thành trò cười cho giới Yêu Vương trong Đại lục Thương Khung.

Vù vù vù!

Linh Đồng Điêu, hai Yêu Vương khác chạy đến nơi, khi biết kết quả thì trợn mắt há hốc mồm.

Phong Báo Vương tràn đầy sát khí âm trầm nói:

- Đại nhân, hay thuộc hạ đi hủy diệt Quận Hiên Dật. Quê hương bị tiêu diệt, thuộc hạ không tin tiểu tử này không ra mặt.

- Ngu!

Huyết Ưng Vương đập cánh quét bay Phong Báo Vương, ánh mắt dữ dằn hừ lạnh một tiếng:

- Nếu có thể hủy Quận Hiên Dật thì ta cần gì cực khổ canh chừng lâu như vậy? Mục tiêu của chúng ta là Lâm Tiêu chứ không phải khai chiến với toàn nhân tộc. Không có mệnh lệnh của lão tổ không ai được phép hành động lỗ mãng!

Tuy Huyết Ưng Vương tức giận nhưng nó chưa mất hết lý trí.

Phong Báo Vương toát mồ hôi ròng ròng nói:

- Tuân lệnh! Đại nhân anh minh!

Huyết Ưng Vương ôm cục tức muốn tìm chỗ trút:

- Nếu không tại ngươi mất dấu tiểu tử kia thì chúng ta còn cần gì ở lại đây?

Linh Đồng Điêu cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, hiện tại chúng ta làm gì?

Huyết Ưng Vương phẩy tay, mất kiên nhẫn nói:

- Còn làm sao? Trở về đi, phái thuộc hạ canh chưng Quận Hiên Dật. Tiểu tử kia mà về lập tức báo tin cho ta biết, không giết chết tiểu tử kia trong lòng ta không yên ổn.

Ba Yêu Vương khác không dám hó hé câu nào, đi theo Huyết Ưng Vương chui vào hư không, biến mất trong thiên địa.

Vù vù vù!

Trong lôi bạo tầng cách mấy Yêu Vương vài vạn dặm, Lâm Tiêu như điện long lướt nhanh đi.