Võ Đạo Đan Tôn

Chương 207: Sơn cốc thần bí




Ngoại trừ những nội dung tu luyện phức tạp, Khống Thần Quyết còn có một yêu cầu, chính là cấp bậc tinh thần lực của luyện dược sư phải đạt tới nhất phẩm mới có thể tu luyện, nếu không không thể làm được.

- Ta còn phải cảm tạ Quý Lạc, nếu không nhờ hắn, tinh thần lực của ta không thể đột phá tới nhất phẩm.

Lâm Tiêu lẩm bẩm, nhanh chóng đi ra huyệt động tìm kiếm.

Một lát sau hắn tìm được ba mảnh Ô Nguyên Toa bị Toản Địa Giáp đánh ghim vào dưới khối nham thạch gần đó.

Đi trở vào huyệt động, Lâm Tiêu cẩn thận đánh giá Ô Nguyên Toa, vật này không lớn, mỗi mảnh chỉ chừng hai ngón tay, dài nửa bàn tay, hai đầu nhọn, ở giữa tròn dẹp, hai mặt có bốn rãnh ngắn ngủn, bốn phía vô cùng sắc bén, tản ra quang mang u lãnh, vừa nhìn vào có cảm giác khó chịu, thật sự là hung khí chân chính.

Tài liệu tạo ra Ô Nguyên Toa quá mức sang quý, hơn nữa vô cùng thưa thớt, Quý Lạc tìm kiếm đã lâu mới tạo ra được ba mảnh này, hơn nữa quan trọng hơn chính là…muốn tu luyện Khống Thần Quyết vô cùng gian nan, với thực lực nhị phẩm luyện dược sư của hắn, khống chế ba mảnh Ô Nguyên Toa đã là cực hạn, nếu có thêm một mảnh chẳng những lực lượng suy giảm, khó thể khống chế, ngược lại giảm thấp uy lực.

- Khống Thần Quyết có thể dùng làm thủ đoạn giết địch âm thầm, dùng đánh lén quả thật vô cùng thích hợp.

Lâm Tiêu vui sướng, đặt ba mảnh Ô Nguyên Toa xuống đất, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tu luyện.

Lâm Tiêu tu luyện công pháp trụ cột tinh thần lực Tinh Nguyên Quyết, vài giờ sau, tinh thần lực hắn đã được bổ sung, đạt tới nhất phẩm hắn cảm giác mình khống chế tinh thần lực càng thêm xuyên thấu, càng thêm tự nhiên.

Lâm Tiêu khống chế tinh thần lực kéo dài quấn quanh một mảnh Ô Nguyên Toa dưới đất.

Nhiều lần thất bại, hắn vẫn không nản lòng, không ngừng lặp đi lặp lại thử nghiệm, vô cùng siêng năng.

Rốt cục hơn một canh giờ sau, tinh thần lực của hắn rất nhanh hình thành phù văn trong hư không, cuối cùng nháy mắt dung nhập vào Ô Nguyên Toa.

- Thành!

Ánh mắt Lâm Tiêu sáng ngời.

- Lên!

Hai mắt hắn ngưng thần nhìn Ô Nguyên Toa, khoát tay.

Ô Nguyên Toa cấp tốc run rẩy lên, bá một tiếng trôi nổi trước mặt hắn, thân toa run run, giống như có sợi tơ vô hình kéo tới.

- Đi!

Lâm Tiêu ngưng thần chăm chú, đột nhiên vung tay lên.

Hưu!

Ô Nguyên Toa nháy mắt hóa thành một đạo ô quang bắn ra, ghim thẳng lên vách đá trước mặt, xuyên vào vách mấy tấc.

Lực đạo này nếu đột ngột đánh ra, chỉ sợ phải nháy mắt đâm thủng một võ giả nhị chuyển.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Tiêu cảm giác nghĩ lại mà sợ, uy lực Ô Nguyên Toa quá mạnh mẽ, với tinh thần lực nhất phẩm của hắn điều khiển nó nếu cẩn thận một ít chỉ sợ có thể giết được vài võ giả nhị chuyển. Cũng may Quý Lạc chưa hoàn toàn thông suốt Khống Thần Quyết, mỗi lần ra chiêu đều bị hắn dùng tinh thần lực phản kháng, nếu không căn bản không có được khả năng chống cự công kích của tên kia.

- Quả nhiên là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nếu không bị Quý Lạc đuổi giết, ta cũng sẽ không có được Khống Thần Quyết cường đại!

Trong lòng hắn cảm khái không thôi.

Khống Thần Quyết tu luyện thật khó khăn, suốt vài ngày hắn đắm chìm trong việc tu luyện môn bí pháp này.

Đương nhiên ngoại trừ luyện Khống Thần Quyết, Lâm Tiêu vẫn tu luyện nguyên lực, lấy được không ít đan dược hắn có thể đem ra sử dụng, dần dần tăng cường lên khả năng dự trữ nguyên khí trong cơ thể.

Năm ngày sau Lâm Tiêu đã có thể dùng tinh thần lực nhất phẩm khống chế ba mảnh Ô Nguyên Toa, nhưng uy lực yếu hơn thao tác một mảnh không ít, nhưng ba mảnh cũng có chỗ đáng sợ của nó, trong quá trình công kích đồng loạt đánh ra sẽ làm địch thủ không kịp phản ứng cùng ngăn cản.

Nhưng trải qua cuộc chiến với Quý Lạc, Lâm Tiêu đã hiểu rõ nhược điểm của Khống Thần Quyết, dùng Ô Nguyên Toa đối phó võ giả bình thường còn được, nhưng muốn đối phó luyện dược sư cường đại, đối phương hoàn toàn có thể dùng tinh thần lực tiến hành cản trở.

Sau vài ngày tu luyện, Lâm Tiêu thỉnh thoảng đi vào rừng liệp sát yêu thú không ngừng thí luyện uy lực của Ô Nguyên Toa.

Trong quá trình thử nghiệm, hắn từng gặp được thành viên Huyết Ma mã tặc đoàn, bọn hắn không ngừng tuần tra khắp nơi trong rừng, tựa hồ đang tìm kiếm gì đó, vì không muốn kinh động bọn hắn, Lâm Tiêu cũng không ra tay mà cẩn thận tránh né sự tìm kiếm của bọn họ.

Lâm Tiêu không biết bởi vì mình giết chết Quý Lạc, làm đoàn trưởng Huyết Ma mã tặc đoàn phẫn nộ, phát động toàn bộ mã tặc đoàn tìm kiếm tung tích của Quý Lạc, một ít đội ngũ võ giả đang làm nhiệm vụ ở gần đó cũng liên tục gặp hại, đã có vài đội ngũ bị bọn chúng tiêu diệt.

Tin tức truyền về Tân Vệ thành, không ít võ giả kết bạn cùng nhau đi vào rừng tìm kiếm tung tích mã tặc đoàn, nhờ vậy bọn hắn mới thu liễm lại, lặng im không dám tiếp tục hoành hành.

Nhóm hái thuốc của Doãn gia cùng mấy người Thần Phi an toàn quay về Tân Vệ thành, biết được sự tồn tại của dược cốc, Doãn gia cùng Cửu Long bảo hai ngày sau trực tiếp phái ra thật nhiều cao thủ đi dược cốc, chỉ tiếc khi họ tới nơi đó đã trống rỗng, linh dược bị hái sạch không còn, thậm chí không còn một gốc thảo dược bình thường nào lưu lại.

Doãn gia cùng Cửu Long bảo tìm kiếm suốt mấy ngày nhưng cuối cùng đành thất vọng mà về.

Đồng thời tin tức Lâm Tiêu chưa quay lại đã truyền tới Võ Điện, sau khi biết được Lâm Tiêu vì ngăn chặn Huyết Ma mã tặc đoàn cho đội ngũ Doãn gia có thời gian chạy về thành, trong lòng nhóm người Phí Thần Trữ thật lo lắng, ở trong Võ Điện chờ đợi Lâm Tiêu trở về.

Nhưng thời gian trôi qua suốt nửa tháng vẫn không thấy Lâm Tiêu quay về giao tiếp nhiệm vụ, điều này làm nhóm người Trữ Vĩ Thần vô cùng lo lắng, phái không ít đệ tử vào Liên Vân sơn mạch tìm kiếm, hơn nữa tin tức cũng bị Võ Điện che giấu, không báo về cho Lâm gia.

Trong lúc mọi người đang lo lắng không thôi, bên trong huyệt động sâu thẳm, Lâm Tiêu đang khổ luyện Khống Thần Quyết.

Ong ong ong…

Trong huyệt động, ba đạo ô quang xoay quanh thân thể Lâm Tiêu, nhẹ nhàng rung động tản ra quang mang u lãnh, vô cùng linh hoạt, nhẹ như chim yến.

Đột nhiên Lâm Tiêu vung lên tay trái, trong tay bắn ra sáu cục đá nhỏ, đồng thời tay phải chỉ huy Ô Nguyên Toa bắn ra.

- Đi!

Lâm Tiêu quát khẽ một tiếng, ba đạo ô quang nhanh như chớp bắn về phía sáu cục đá nhỏ.

Hưu hưu hưu…

Ba đạo ô quang tốc độ cực nhanh, nháy mắt đánh trúng ba cục đá, đồng thời theo sự khống chế của Lâm Tiêu chuyển biến phân biệt bắn về phương hướng bất đồng, đánh nát thêm ba cục đá khác, tốc độ không chút suy giảm xuyên vào bên trong vách đá.

Hô!

Lâm Tiêu thở phào một hơi, trên mặt lộ vẻ vui sướng.

- Về!

Lâm Tiêu vung tay lên, ba mảnh Ô Nguyên Toa nháy mắt hóa thành ba đạo ô quang bay ngược vào trong tay áo của hắn biến mất.

- Trải qua hai mươi ngày khổ luyện, rốt cục đã hoàn toàn nắm giữ phương pháp khống chế Ô Nguyên Toa trong tay, hiện tại việc duy nhất cần làm chính là gia tăng cường độ tinh thần lực của mình, tinh thần lực càng mạnh, uy lực Ô Nguyên Toa càng lớn.

Trong lòng hắn tự nhủ thầm.