Võ Đạo Đan Tôn

Chương 237: Liên tục chiến thắng




- Sao có thể?

Thiếu niên kinh ngạc, trong lúc khiếp sợ căn bản không kịp phản ứng đã bị Lâm Tiêu vỗ nhẹ một chưởng, thân thể bay lên không trung rơi xuống dưới lôi đài.

- Lôi đài số năm, số hai Lâm Tiêu thắng.

Lâm Tiêu xoay người quay về chỗ nghỉ ngơi.

Lúc này trong đám đông mới truyền ra tiếng nghị luận.

- Vừa rồi là sao vậy? Lâm Tiêu tại sao lại xuất hiện sau lưng đối phương?

- Tốc độ thật nhanh, là thân pháp gì vậy, các ngươi có nhìn rõ hay không?

- Nhẹ nhàng như vậy đã thắng lợi, đối thủ còn là võ giả nhị chuyển hậu kỳ, thực lực của Lâm Tiêu tựa hồ không yếu như trong tưởng tượng.

- Có thể trở thành đệ tử hạch tâm quả nhiên không yếu ớt, có thể thắng lợi thoải mái như thế, nhất định phải chú ý hắn.

Trong khu nghỉ ngơi của Thiên Ưng tông.

Trịnh Nghi Kim nhìn Khương Cường, nói:

- Đối thủ của ngươi thoạt nhìn không yếu, thân pháp của hắn không kém ta cùng ngươi, cẩn thận đừng lật thuyền trong mương.

Khương Cường mỉm cười, bộ dáng không thèm để ý chút nào:

- Đích xác không sai, đáng tiếc còn kém xa lắm, hơn nữa luận võ không chỉ xem thân pháp, nếu hắn có chút thực lực như vậy gặp ta là có thể thảm bại, đánh bại hắn không cần vượt qua mười chiêu.

Trịnh Nghi Kim mỉm cười lắc đầu:

- Điều này cũng phải, nói thật ta có chút ghen tỵ vận khí của tiểu tử ngươi.

- Số một đối chiến số tám.

Trên lôi đài số năm, trọng tài lớn tiếng hô.

- Đến lượt ngươi.

Trịnh Nghi Kim mỉm cười.

Sưu...

Thân hình Khương Cường vừa động, đã như diều hâu bay lượn trên bầu trời nháy mắt lướt ra giữa không trung, hóa thành một đạo tàn ảnh rơi xuống trên lôi đài.

- Đây là... Phi Ưng thân pháp của Thiên Ưng tông.

- Nghe nói đây là nhân cấp cao giai thân pháp, luyện tới tận cùng nhanh tới mức đối thủ không kịp phản ứng là đã bị đánh chết.

Đối thủ của Khương Cường là một thanh niên dùng kiếm, thực lực nhị chuyển hậu kỳ, xuất thân từ Đan Các, vừa nhìn thấy mình gặp phải Khương Cường, trong mắt hiện lên vẻ cười khổ.

- Xin hạ thủ lưu tình.

Thanh niên khiêm tốn chắp tay nói.

- Quá lời.

Nhìn đệ tử Đan Các, Khương Cường mỉm cười, diễn cảm ôn hòa.

Thanh niên vung kiếm, trường kiếm hóa thành kiếm ảnh ập tới.

Thân hình Khương Cường khoảnh khắc liền động, thoải mái tránh thoát công kích của đối phương.

Đúng lúc này...

Trong mắt thanh niên hiện tia lệ mang, vọt tới trước, trường kiếm hóa thành kiếm hoa bao trùm đánh tới.

- A...

Khương Cường chợt cười một tiếng, thân hình chợt biến mất.

Ngay sau đó hắn xuất hiện bên người thanh niên.

- Sao có thể?

Thanh niên chấn động, thanh kiếm vừa chuyển, huyễn hóa ra vài đạo kiếm quang bổ về phía Khương Cường.

Khương Cường không hề tránh né, thân hình nháy mắt lui về phía sau, xoay tròn chung quanh thanh niên kia.

Thanh niên liên tục vung kiếm, kiếm quang như lưu tinh đánh tới, nhưng tốc độ thân pháp của Khương Cường thật sự còn nhanh hơn kiếm quang của đối phương, mặc cho thanh niên kia công kích thế nào cũng không đuổi kịp thân hình của hắn.

Tựa hồ không muốn tiếp tục kéo dài, thân hình Khương Cường chợt mơ hồ, biến mất trong mắt thanh niên lần nữa.

Ngay sau đó thanh niên chỉ cảm thấy một cỗ cự lực oanh kích lên lồng ngực của mình, thân hình nháy mắt bay ngược ra ngoài.

- Lấy chút thực lực của ngươi cho dù tiếp tục đùa giỡn quỷ kế cũng không thể đánh bại ta, trở về luyện thêm vài năm đi.

Ngữ khí lạnh lùng của Khương Cường truyền vào trong tai thanh niên.

Phốc xuy...

Sắc mặt thanh niên đỏ lên, phun ra thêm ngụm máu tươi.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao Khương Cường đột nhiên biến mất?

- Thân pháp thật nhanh, ta không nhìn thấy được ảnh tử của hắn!

- Thân pháp của Khương Cường thật đáng sợ, tốc độ quá nhanh, thậm chí cả kiếm quang cũng không đuổi kịp hắn, Lâm Tiêu, nếu ngươi gặp phải hắn cũng nên cẩn thận.

Phí Thần Trữ cùng Lưu Phong đều lo lắng nói.

- Đích xác là có chút tài năng.

Lâm Tiêu gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

...

Phí Thần Trữ liên tục gặp ba đối thủ thực lực đều cao hơn hắn, hiện tại không có điểm nào, xem như không có hi vọng đi vào vòng trong.

Rốt cục đến trận thứ năm, gặp một đối thủ nhị chuyển trung kỳ, song phương trải qua cuộc chiến thảm thiết, Phí Thần Trữ dốc toàn lực đánh với đối phương hơn trăm chiêu cuối cùng dùng một quyền oanh bay đối phương.

- Cuối cùng thắng một trận!

Lúc trở lại hắn thở ra một hơi thật dài, tuy rằng trận đấu còn chưa chấm dứt, nhưng hắn xem như thu hoạch không ít, không đến mức tay không mà về.

Lưu Phong liên tục thắng bốn trận, đến trận thứ năm gặp phải Ngũ Luân tông Dương Tuấn.

Ngũ Luân tông Dương Tuấn, võ giả tam chuyển sơ kỳ, thanh danh hiển hách, tề mi côn quét ngang võ giả Tân Vệ thành, trời sinh thần lực, từng tay không đem một đầu tam tinh yêu thú xé thành hai nửa, hung danh vang dội, cũng là người có cơ hội tiến vào năm danh đầu.

- Uống!

Ngay ban đầu, Lưu Phong đã phi thân lên, đôi chân huyễn hóa thành cước ảnh đầy trời đá về hướng Dương Tuấn.

- Loạn Ảnh Thập Bát Thích!

Lưu Phong vừa lên liền xuất tuyệt chiêu, không chút do dự, bởi vì hắn biết mình phải thua không nghi ngờ, thầm nghĩ phải tìm hiểu chênh lệch giữa mình cùng đối phương.

Sắc mặt Dương Tuấn không chút thay đổi, tề mi côn đâm ra, sau đó xoay người rời đi.

Cước ảnh ầm ầm tiêu tán, khóe miệng Lưu Phong tràn ra máu tươi, thân hình bay ngược ra khỏi lôi đài.

Chỉ một chiêu Lưu Phong lập tức thua bại, hơn nữa nhìn bộ dáng Dương Tuấn thậm chí còn chưa xuất ra nửa thực lực.

...

Thực lực ba đối thủ trước của Lâm Tiêu không cao lắm, bị hắn thoải mái đánh bại, đã tới trận thứ năm.

- Ha ha, chỉ cần đánh bại ngươi, ta sẽ có tám phần xác suất trở thành đệ tử thứ hai vào vòng trong.

Đứng đối diện Lâm Tiêu là một thiếu niên dáng người khôi ngô, trong tay cầm đại trảm đao, một vết sẹo đao thật dài từ mi tâm kéo tận cằm của hắn, làm cho người ta có cảm giác vô cùng hung hãn.

Người này tên Vương Quản, là một chân võ giả nhị chuyển đỉnh phong, đã thắng bốn trận, mỗi trận chỉ dùng chưa đầy năm chiêu đã đánh bại đối thủ, thực lực xem như kinh người.

- Bại đi!

Ngay ban đầu, thiếu niên chợt quát chói tai, thanh chấn như sấm, ánh mắt sắc bén vung đao hung hăng bổ tới.

- Xoát!

Một đạo đao khí đáng sợ bắn vọt ra ngoài, kéo theo một khe rãnh thật dài trên lôi đài, nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.

- Phá!

Lâm Tiêu quát khẽ một tiếng, không hề né tránh mà vung quyền oanh ra.

Phanh!

Đao khí vỡ tan, đã bị một quyền của Lâm Tiêu đánh nát.

- Ân?

Ánh mắt thiếu niên ngưng tụ, lộ ra nụ cười dữ tợn, liên tục chém ra năm đao.

Ba ba ba ba ba...

Năm đạo đao khí liên tiếp đánh về phía Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu bước tới trước, hai đấm liên tục vung ra, thế như chẻ tre đem năm đao khí của đối phương oanh thành nát vụn, lập tức đi tới trước mặt đối phương.

- A?

Thiếu niên khiếp sợ kêu lên, cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Hắn lại vung đao chém xuống...

Trong nháy mắt đối phương công kích, Lâm Tiêu ra tay nhanh như chớp, một quyền oanh lên lồng ngực đối phương.

- Phanh!

Nguyên lực hộ thể của thiếu niên nháy mắt phá nát, miệng phun ngụm máu, trong mắt mang theo vẻ khó thể tin bay ngược ra sau, nặng nề rơi xuống đất.

Đương...

Đại trảm đao rơi sát bên mặt của hắn, vẫn còn run lên. Mọi người bên dưới sợ ngây người!