Võ Đạo Đan Tôn

Chương 242: Thiên Trì cung Cốc Hàn




Trên lôi đài vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, kiếm khí cùng quyền phong đánh vỡ cả sàn lôi đài.

Trong bụi mù tràn ngập, một đạo nhân ảnh bay ngược, miệng phun máu tươi, nặng nề rơi xuống dưới lôi đài.

- Thần Phi sư huynh!

Đệ tử Cửu Long bảo kinh hô, người rơi xuống lôi đài chính là Thần Phi.

Bụi mù tán đi, thân hình cường tráng của Phương Minh đứng trên lôi đài, quần áo bị xé rách tơi tả, nhưng không có chút vết thương nào, chỉ lưu lại một vết kiếm hơi đỏ trên lồng ngực.

Trước đó Thần Phi thi triển một kích cực mạnh Lăng Vân thập tam kiếm, nhưng chỉ lưu một dấu đỏ trên ngực Phương Minh, thậm chí cũng không phá vỡ được làn da của hắn.

Vô số dân chúng phát ra tiếng hô sợ hãi.

Trận thứ ba là phủ thành chủ Kỷ Hồng cùng Võ Điện Cung Dục.

Toàn bộ đệ tử Võ Điện đều lo lắng, Kỷ Hồng là võ giả tam chuyển trung kỳ, thực lực đăng phong tạo cực, đã triển lộ ra thực lực đáng sợ, tuyệt đối là tuyển thủ tiến vào trước năm danh lần này, Cung Dục gặp phải đối thủ như vậy tuyệt đối không phải là chuyện may mắn.

Sắc mặt Cung Dục ngưng trọng đi lên lôi đài, trong lòng hắn không muốn gặp Kỷ Hồng, Bạch Mông, Ô Hạo cùng Dương Tuấn, nhưng không nghĩ tới trận này gặp phải Kỷ Hồng.

- Lạc Diệp Truy Phong kiếm pháp!

Ngay ban đầu Cung Dục đã thi triển ra kiếm pháp cực mạnh của mình, nhất thời trên đài tràn ngập kiếm ảnh, một cỗ ý cảnh thê lương tràn ra, tràn ngập cảm giác tiêu điều xơ xác.

Kiếm ảnh lóe ra, sát khí mai phục khắp nơi, trên lôi đài tràn ngập kiếm quang lóng lánh phóng mạnh về hướng Kỷ Hồng.

Kỷ Hồng diễn cảm lạnh lùng, trường thương mạnh mẽ đâm thẳng vào trong hư không.

Hoa lạp...

Thương ảnh nháy mắt thổi quét vào trong kiếm khí, quấy đến dập nát, thương ảnh lóe ra đâm thẳng tới trước.

Nguyên khí chợt nổ tung, thân hình Cung Dục nháy mắt hiển lộ ra, rơi xuống lôi đài.

Kỷ Hồng thu lại trường thương, sắc mặt lạnh lùng, xoay người bước xuống lôi đài.

Trên lôi đài, vẻ mặt Cung Dục ngạc nhiên, hắn cúi đầu, ngay lồng ngực hiện rõ một lỗ thủng rõ ràng, trên ngực có chút đỏ bừng, một giọt máu chậm rãi chảy xuống, nếu không phải Kỷ Hồng lưu tình, hiện tại hắn đã là một người chết.

- Trận thứ ba, phủ thành chủ Kỷ Hồng thắng lợi.

Thanh âm trọng tài vang vọng.

Trên quảng trường lại vang lên tiếng nghị luận xôn xao.

Trận thứ tư là Thiên Ưng tông Trịnh Nghi Kim đối chiến Tuyệt Diệt cốc Diệp Nhu Phái.

Diệp Nhu Phái là một nữ võ giả, trên người mặc áo da hỏa hồng sắc, cầm một trường tiên, so sánh với vẻ lãnh nhược băng sương, tuy Diệp Nhu Phái chỉ mười chín tuổi, nhưng bộ dáng vô cùng diễm lệ, ra tay vô tình, có chút tàn nhẫn.

Vừa ra tay, song phương triển khai chiến đấu kịch liệt, mà vận khí của hai người cũng không tệ, đối thủ không quá cường đại đáng sợ, sau một hồi đối chiến kịch liệt, Trịnh Nghi Kim lấy một chiêu thắng lợi, tiến vào trước mười.

Trận thứ năm, Đan Các Ô Hạo đối chiến Thiên Trì cung Cù Băng Vũ.

Rút thăm vừa kết thúc, sắc mặt Cù Băng Vũ âm trầm, hai người từng gặp qua ở cuộc chiến trước đó, không nghĩ tới bây giờ còn gặp lại.

- Ta nhận thua.

Cù Băng Vũ trực tiếp lên tiếng, nhưng không có ai có chút ý kiến gì với thái độ của nàng.

Trận thi đấu lần này chỉ xem như vận khí của nàng xui xẻo, liên tục gặp phải Ô Hạo, cho dù nàng có lên đài cũng bại trận lần nữa.

- Trận thứ sáu, Thiên Trì cung Cốc Hàn đối chiến Võ Điện Lâm Tiêu.

Lời của lão giả rơi xuống, dưới đài vang lên tiếng rầm rĩ.

Trên lôi đài, Lâm Tiêu đứng đối diện cùng Cốc Hàn.

- Hàn Băng chưởng!

Cốc Hàn ra tay trước tiên, bàn tay hiện lên màu lam quang mang, lãnh ý tràn ngập, đánh thẳng tới Lâm Tiêu nhanh như chớp.

Trong hư không, phong tuyết thổi đến, từng luồng kình khí băng hàn tận xương cuốn tới.

- Cực Đạo Uy Thiên quyền!

Lâm Tiêu quát lạnh một tiếng, hai quyền hung hăng đánh thẳng tới trước.

Phong tuyết bạo tán, trên người Lâm Tiêu bao phủ một tầng băng rậm rạp, thân hình Cốc Hàn như điện, song chưởng liên tục đánh ra không cho Lâm Tiêu cơ hội thở gấp.

Phanh phanh phanh...

Trong chớp mắt hai người giao thủ mấy mươi lần nhanh như chớp, quyền kình tán dật, phong tuyết bao vây cả lôi đài nhìn như tử vực.

Quyền kình hai người ngang nhau, liên tiếp đối chiến hơn mười quyền lại không phân thắng bại, không ai làm gì được ai.

- Xem ra thực lực hai người không kém nhiều, trừ phi một người che giấu thực lực, nếu không phải trên trăm chiêu mới phân thắng bại.

- Ân, có đạo lý, nhưng bây giờ thật khó mà nói, song phương mạnh yếu phải đợi trận chiến kết thúc mới biết được.

Trang Dịch nhìn lên lôi đài, lộ vẻ tán thưởng:

- Trữ Vĩ Thần, Võ Điện đúng là thu nhận một đệ tử giỏi ah, Lâm Tiêu chỉ mười lăm tuổi đã có thực lực đáng sợ như thế, tiền đồ thật khó thể hạn lượng.

- Ha ha, đúng vậy, hiện tại Lâm Tiêu chỉ là nhị chuyển đỉnh phong đã đối chiến với tam chuyển sơ kỳ không thua kém, thật không dễ dàng.

Có vài cường giả cũng gật đầu khen ngợi.

- Đâu có gì, đâu có gì.

Trữ Vĩ Thần khiêm tốn lắc đầu, khóe môi hiện lên nụ cười hài lòng.

Trận đấu này mặc kệ thắng thua, trong lòng Trữ Vĩ Thần đã thật hài lòng, dù sao Lâm Tiêu còn quá trẻ, kỳ vọng của hắn chỉ mong Lâm Tiêu tiến vào trước hai mươi mà thôi.

Các chủ Kê Thế cũng nhìn lên lôi đài, không khỏi gật đầu.

- Lâm Tiêu này thật sự là một hảo mầm võ giả a, đáng tiếc bị Vũ Điện kéo qua, nếu không còn có thể để hắn gia nhập Đan Các chúng ta, thành võ giả của Đan Các chúng ta, bất quá nghe nói Lâm Tiêu này cùng Ổ Hạo từng có mâu thuẫn, vậy thì...

Kê Thế các chủ lắc đầu, trong ánh mắt toát ra một tia tiếc nuối, tuy Lâm Tiêu biểu hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, chỉ là trong mắt Kê Thế vị Đan Các Các chủ này, võ giả hiển nhiên đều là vì các luyện dược sư phục vụ, võ giả có thiên phú cũng so ra kém Luyện Dược Sư hơi có thiên phú, cùng thiên tài Luyện Dược Sư như Ổ Hạo so sánh, Lâm Tiêu dĩ nhiên là có vẻ không trọng yếu.

- Tân Vệ Thành Đan Các ta có thể có một thiên tài như Ổ Hạo, là Đan Các ta có phúc, có kẻ này, trong tương lai mấy chục năm, Đan Các ta chắc chắn là đệ nhất thế lực trong Tân Vệ Thành, thậm chí siêu việt phủ thành chủ cũng chưa hẳn không thể.

Năm ấy hai mươi tuổi tam chuyển Chân Vũ Giả, nhị phẩm Luyện Dược Sư, Ổ Hạo coi như là phóng tới cả Hiên Dật quận thành cũng coi là tồn tại chói mắt, lại càng không cần phải nói ở trong Tân Vệ Thành nho nhỏ. Kê Thế thân là Đan Các Các chủ, sau khi đến tự nhiên đã từng nghe nói Lâm Tiêu cùng Ổ Hạo xung đột, càng nghe nói chuyện tình Lâm Tiêu muội muội Lâm Nhu bị người mình trục xuất Đan Các, bất quá bởi vì liên quan tới Ổ Hạo, Kê Thế lại không có bất kỳ tỏ vẻ cùng thuyết pháp, dù sao đối với thiên tài như Ổ Hạo mà nói, một Vũ Điện đệ tử cùng Luyện dược học đồ quá mức không có ý nghĩa, căn bản không đến mức làm cho Kê Thế hắn để ở trong lòng.

Trên Tỷ thí đài, Lâm Tiêu cùng Cốc Hàn ở giữa chiến đấu càng ngày càng kịch liệt.