Võ Đạo Đan Tôn

Chương 251: Định ra trước năm (1)




Trên trường kiếm của Ô Hạo trong nháy mắt xuất hiện những đóa kiếm hoa, những kiếm hoa này một đóa phủ lấy một đóa, một đóa tiếp lấy một đóa, hung hăng đụng vào phía trên côn ảnh mà Dương Tuấn oanh rơi.

Ba ba ba…

Những đóa kiếm hoa uy lực cực mạnh kia va chạm với côn ảnh hóa thành Voi Thần trong nháy mắt phá diệt, bị côn ảnh vô tận đáng sợ đập thành phấn vụn, nhưng kiếm hoa vừa mới phá diệt, nội bộ kiếm hoa lại không ngừng sinh trưởng, liên miên bất tuyệt, không ngừng ma diệt đi nguyên lực kình khí trên côn ảnh.

Cái kiếm hoa phá diệt kia không ngừng sinh trưởng, vô cùng vô tận, phảng phất không bao giờ dừng lại, Dương Tuấn oanh xuống côn ảnh liên tiếp đập nát mấy chục đóa kiếm hoa, nhưng nguyên lực trên côn ảnh lại không ngừng bị kiếm hoa tiêu phí, rốt cục khí cơ của côn ảnh triệt để biến mất, hiển lộ ra diện mục thật sự của Tề Mi Côn.

Đinh…

Mũi kiếm của Ô Hạo điểm ở phía trên đầu côn, đem Tề Mi Côn điểm bay lên, một cỗ nguyên lực kinh người dọc theo Tề Mi Côn trong nháy mắt chạy vào trong cơ thể Dương Tuấn.

Phanh…

Áo bào trên người Dương Tuấn trong nháy mắt nổ ra, lộ ra da thịt bóng loáng.

- Quả nhiên có chút thủ đoạn.

Ánh mắt Dương Tuấn đột nhiên trở nên vô cùng kinh người,một cỗ chiến ý kinh người từ trong cơ thể hắn phóng ra, hai cánh tay của hắn đột nhiên căng phồng lên, cánh tay nắm Tề Mi Côn nổi lên gân xanh.

- Long Tượng Bàn Nhược côn… Long Tượng lao nhanh…

Dương Tuấn bạo rống lên tiếng, trong con ngươi lộ ra một tia lệ mang, cả người lộ ra một cỗ khí tức kinh người.

Rầm rầm rầm…

Ánh mắt Dương Tuấn đỏ ngầu, hai cánh tay bành trướng nắm Tề Mi Côn hướng về phía Ô Hạo liều lĩnh điên cuồng đập tới.

Trong hư không côn ảnh hiện ra đầy trời, nguyên lực bạo tuôn mà ra, hung hăng đánh vào bệ đá trên Tỷ thí đài.

Ào ào…

Bên trong côn ảnh ẩn chứa nguyên lực đáng sợ, tựa như mặt nước khuấy lên sóng gợn nhộn nhạo ra, chấn đến vách đá trên Tỷ thí đài hóa thành phấn vụn, không ngừng bóc ra.

Giờ phút này Dương Tuấn phảng phất như một đầu mãnh hổ phệ người, điên cuồng đập Tề Mi Côn trong tay.

- Thiên Hoa kiếm pháp… Vạn Hoa cùng phóng.

Ô Hạo mặt không đổi sắc, trường kiếm hóa thành từng đạo kiếm hoa sáng chói cản hướng côn ảnh đầy trời kia, kiếm hoa cùng côn ảnh va chạm phát ra tiếng nổ tung.

- Ta đập, ta đập, ta đập đập đập…

Tròng mắt Dương Tuấn đỏ ngầu, đối mặt Ô Hạo ngăn cản không ngừng nghỉ chút nào, một đạo côn ảnh bị đánh tan liền lần nữa oanh ra hai đạo côn ảnh, liên miên bất tuyệt, trong tiếng rống giận dữ, toàn bộ Tỷ thí đài một mảnh bụi mù mê mang, côn ảnh vô tận đem Ô Hạo nuốt hết.

Đầy trời côn ảnh oanh kích, kiếm pháp của Ô Hạo cũng khó mà ngăn cản toàn bộ.

Nhìn một màn kinh người này, tất cả mọi người trên quảng trường đều sợ ngây người.

- Quá cuồng mãnh rồi, ta xem coi như là Tam chuyển đỉnh phong Võ giả cũng chưa chắc có thể ngăn chặn một chiêu này? Bên trong mỗi một côn kia ẩn chứa lực lượng đều đủ để đem một đầu tam tinh Yêu thú đập chết, nhiều côn ảnh như vậy tập hợp, coi như là mấy tên Tam chuyển đỉnh phong Võ giả cũng phải tạm lánh phong mang, không dám đón đỡ.

- Dương Tuấn này không khỏi cũng quá đáng sợ, hắn sẽ không thật đem Ô Hạo đánh bại chứ?

- Không thể nào, ta nghĩ Ô Hạo kia bây giờ còn không có thi triển ra thực lực chân chính.

Dân chúng trên quảng trường phát ra nghị luận khiếp sợ.

Trên Tỷ thí đài, côn ảnh đầy trời bao phủ, ánh mắt Ô Hạo sắc bén, khí tức ngoài thân hắn càng ngày càng ngưng tụ, càng ngày càng đáng sợ, mơ hồ có dấu hiệu vượt qua Dương Tuấn một đầu.

- Ta vốn còn không muốn nhanh như vậy liền bại lộ thực lực chân chính của mình, bất quá ngươi đã muốn tìm chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi.

Trong ánh mắt Ô Hạo hiện lên một tia lệ mang, triệt để buông ra nguyên lực trong cơ thể.

Oanh…

Một cỗ khí cơ kinh người từ trong cơ thể Ô Hạo mãnh liệt dâng lên, từ Tam chuyển sơ kỳ nguyên bản trong nháy mắt tăng lên tới Tam chuyển trung kỳ.

Đem lực lượng chân chính thích phóng ra, ánh mắt Ô Hạo lạnh lùng nhìn chăm chú vào Dương Tuấn, nhị phẩm Tinh thần lực nhanh chóng phóng thích ra, đem toàn bộ Tỷ thí đài đều rõ ràng hiện ra ở trong đầu của mình.

- Bại đi…

Trong lòng Ô Hạo quát chói tai lên tiếng, trường kiếm trong tay đột nhiên tuôn ra một đạo hào quang sáng lạng, kiếm quang kia tựa như sao băng xẹt rơi, sao chổi đuổi trăng, trong nháy mắt chém nát côn ảnh trước mặt, côn ảnh trước mặt có chút biến mất, Ô Hạo không có ngừng, lần nữa nhanh như tia chớp bổ ra một kiếm.

Hưu…

Kiếm quang sáng chói phút chốc lao nhanh mà ra, ở dưới Tinh thần lực của Ô Hạo phán đoán, trong nháy mắt xuyên thấu trọng trọng côn ảnh chặn đường, nhanh như tia chớp đi vào trước mặt Dương Tuấn, hung hăng chém ở trên lồng ngực của hắn.

- Cái gì?

Dương Tuấn hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có một màn này.

Phốc xuy…

Mờ mịt không biết làm sao, bộ ngực hắn hiện ra huyết quang, nguyên lực phòng ngự bên ngoài thân bị trảm phá trong nháy mắt, một vết máu thật sâu hiện ra tại lồng ngực của hắn, dài đến vài thước, từ ngực lan tràn đến bụng, một cỗ máu tươi từ trong đạo vết thương này mãnh liệt tiêu xạ, da thịt mở ra, sâu thấy xương.

Một kiếm trúng đích, Ô Hạo cũng không dừng tay, chỗ sâu trong tròng mắt hiện lên một đạo sát cơ âm trầm, trường kiếm trong tay lần nữa nhanh như tia chớp vung lên.

Kiếm quang sáng chói trong nháy mắt lao nhanh mà ra, thẳng tắp lướt hướng thân thể Dương Tuấn.

kiếm quang ẩn chứa nguyên lực Tam chuyển trung kỳ tồi khô lạp hủ, nhanh như tia chớp đi vào trước mặt Dương Tuấn.

Bởi vì bị thương mà vô cùng đau nhức, Dương Tuấn chỉ thấy một đạo kiếm quang chói mắt bôn tập mà đến, đồng thời một cảm giác nguy cơ nồng đậm từ đáy lòng hắn mãnh liệt bay lên, tựa như ánh mắt Tử thần trong nháy mắt này để ý tới hắn, làm tóc gáy cả người hắn đứng lên.

Ở bên trong nguy cơ, thân hình Dương Tuấn theo bản năng hướng sau lui, đồng thời hai tay nắm Tề Mi Côn đem hết toàn lực ngăn ở trước người mình.

Phanh…

Kiếm quang sắc bén hung hăng bổ vào trên Tề Mi Côn vội vàng chạy tới, Dương Tuấn lăng không phun ra một ngụm máu tươi, thân thể thẳng tắp rơi xuống Tỷ thí đài.

Xôn xao…

Toàn trường một mảnh xôn xao, không ít người thậm chí khiếp sợ đến trong nháy mắt đứng lên.

- Chuyện gì xảy ra? Tại sao Dương Tuấn phía trước còn chiếm thượng phong đột nhiên lại thua?

- Xảy ra chuyện gì?

- Tam chuyển trung kỳ, Ô Hạo luôn luôn ẩn dấu thực lực, cùng Thành chủ phủ Kỷ Hồng giống nhau, hắn đã đột phá tới Tam chuyển trung kỳ.

- Ô Hạo quả nhiên cường đại, phía trước hắn vẫn không có chân chính hiển lộ thực lực, cho đến vừa rồi mới mãnh liệt bùng nổ, một kiếm đánh bại Dương Tuấn.

- Thật là đáng sợ, cái này chính là thực lực của nhóm thiên tài sao? Tại sao bọn họ rõ ràng mới là Tam chuyển sơ kỳ cùng trung kỳ, nhưng ta làm Tam chuyển hậu kỳ Chân võ giả lại cảm giác ở trên tay của bọn họ cũng đi không qua một chiêu?

- Tam chuyển trung kỳ Chân võ giả, Ô Hạo sư huynh uy vũ, lần này thiên tài đệ tử đại tái, số 1 không phải hắn không ai có thể.