Võ Đạo Đan Tôn

Chương 502: Thành trì nguy cấp (1)




Chương 502: Thành trì nguy cấp. (1)

Phía bắc thành Tân Vệ, nhân loại cùng yêu thú đang chiến đấu sinh tử, không phải ngươi chết, chính là ta vong.

- Giết!

Lui không thể lui, tiếng chém giết đinh tai nhức óc vang vọng, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều người tử vong.

- Phụ thân, mẫu thân, tam muội!

Cảm thụ được đại chiến kinh thiên bên ngoài cửa thành bắc thành Tân Vệ, trong nội tâm Lâm Tiêu bi thương và tức giận phóng lên trời, hắn không cách nào tưởng tượng, nếu như phụ mẫu cùng tam muội vẫn lạc trong tai nạn lần này sẽ làm hắn hối hận cỡ nào.

- Mặc kệ là thứ gì khống chế hành vi của thú triều, Lâm Tiêu ta tuyệt đối không khuất phục.

Phân thân Toản Địa Giáp phẫn nộ gầm vang lên, cơ bắp toàn thân căng cứng, tình cảm mãnh liệt làm linh hồn của hắn run động, ảnh hưởng của lực lượng thần bí vốn đang điên cùng khống chế hắn, giờ phút này lại bị triệt tiêu dễ dàng, một lần nữa đoạt lại quyền khống chế phân thân Toản Địa Giáp.

- Phụ thân, mẫu thân, tam muội, ta tới đây!

Lao ra khỏi núi rừng, Lâm Tiêu khống chế phân thân Toản Địa Giáp điên cuồng phóng tới phía bắc thành Tân Vệ.

Một phút đồng hồ sau, xa xa, Lâm Tiêu nhìn thấy phía trước đầy thi thể yêu thú chồng chất, còn có rất nhiều yêu thú đang lao tới thành Tân Vệ.

Rống!

Gầm lên giận dữ, Lâm Tiêu khống chế phân thân Toản Địa Giáp nhảy thẳng vào trong thú triều, thân hình khổng lồ cao hai mươi mét, dài bốn mươi mét nện xuống, nhất thời rất nhiều yêu thú bị Lâm Tiêu làm mất mạng.

- Giết giết giết!

Hai mắt Lâm Tiêu đỏ thẫm, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là lao thẳng tới thành Tân Vệ.

Tường thành phía bắc Thành Tân Vệ đã đổ nát thê lương, tường thành cao lớn hiện tại đã tan vỡ nhiều nơi, khắp nơi đều là dấu vết của yêu thú to lớn lưu lại.

Thành trì bị tàn phá, tùy thời có thể bị công hãm.

Bên ngoài thành nam, rất nhiều dân chúng đã rút lui, thời điểm này đã vô cùng nguy cấp.

- Chết!

Cửa thành bắc, Trang Dịch thành chủ và rất nhiều võ giả Hóa Phàm Cảnh trung kỳ đỉnh phong đang liên hợp lại, điên cuồng ngăn cản Hắc Ám Ma Viên tiến công.

Trải qua chiến tranh như thế, võ giả nhân loại đã chết không biết bao nhiêu, thi thể yêu thú trải rộng mặt đất, nhưng chính thức có đủ sinh ra uy hiếp chính là con lục tinh Hắc Ám Ma Viên và ba con ngũ tinh yêu thú đỉnh phong mà thôi.

Đầu lục tinh Hắc Ám Ma Viên quá mức cường đại, thân hình của nó còn cao hơn cả tường thành thành Tân Vệ, nếu như không phải Trang Dịch thành chủ ngăn cản nó, chỉ sợ thành Tân Vệ đã sớm rơi vào tay giặc.

Nhưng mà Trang Dịch biết rõ, mình sẽ kiên trì không được bao lâu nữa, chém giết thời gian dài như thế, nguyên lực trong người của hắn không còn lại bao nhiêu, mà các tổng quản của thế lực lớn đã kiệt sức, trái lại Hắc Ám Ma Viên, trừ mấy vết thương ra, nhưng cũng không nguy hiểm đến tánh mạng, cơ bản không có gì cả.

- Hy vọng mọi người có thể tới kịp di chuyển đi, còn người sống là còn hi vọng.

Trang Dịch thành chủ cắn răng, hắn không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu, một giờ? Nửa canh giờ? Thậm chí là một phút.

Cửa thành, Lâm Nhu và các võ giả không ngừng tiến công.

- Rống!

Lúc này, một tiếng gầm tức giận từ xa vang lên, từ xa có yêu thú đang vọt tới như điên.

- Lại là một con ngũ tinh yêu thú, xong rồi!

Trang Dịch thành chủ nhìn thấy, vẻ mặt sắc tuyệt vọng, chiến đấu đến loại tình trạng này, bọn họ làm gì còn sức lực mà đối phó một con ngũ tinh yêu thú.

Gào to vài tiếng, Lâm Tiêu khống chế phân thân Toản Địa Giáp tiến lên chiến trường, triệu hoán ngũ tinh yêu thú đỉnh phong Hắc Thiết Giáp Long cùng mấy chục con tứ tinh yêu thú, lập tức, Hắc Thiết Giáp Long cùng với mấy chục con tứ tinh yêu thú tấn công, nhưng bị lực lượng thần bí trong Liên Vân sơn mạch ảnh hưởng, Hắc Thiết Giáp Long và các yêu thú kia trở nên vô cùng táo bạo, đồng thời lục tinh Hắc Ám Ma Viên gầm lên giận dữ ra lệnh, Hắc Thiết Giáp Long và các yêu thú khác đều tiến công thành Tân Vệ.

- Đáng giận, có Hắc Ám Ma Viên ở đây, căn bản không cách nào khống chế đàn yêu thú ở đây, nhưng mà bản tôn ta sắp tới rồi, có cơ hội đánh chết con Hắc Ám Ma Viên này, chỉ cần đánh chết nó, thú triều lần này sẽ chấm dứt.

Yêu thú đẳng cấp sâm nghiêm, phân thân Toản Địa Giáp thực lực tuy cường đại, nhưng Hắc Ám Ma Viên dù sao cũng là lục tinh yêu thú, hơn nữa Lâm Tiêu lại không thể khống chế phân thân Toản Địa Giáp trực tiếp chém giết với Hắc Ám Ma Viên, dù sao đang trong thú triều, đàn thú chỉ nhận con yêu thú cường đại nhất, tương đương với thủ lĩnh, chỉ cần mình vừa tiến công Hắc Ám Ma Viên, như vậy phân thân Toản Địa Giáp sẽ bị rất nhiều yêu thú vây công.

Rơi vào đường cùng, phân thân Toản Địa Giáp chỉ có thể đủ ở hậu phương làm bộ chém giết với võ giả nhân loại, nhưng lại không ngừng đánh chết tứ tinh yêu thú.

Tứ tinh yêu thú không đáng chú ý như ngũ tinh yêu thú, hơn nữa lại là quân chủ lực trong thú triều, đại lượng tứ tinh yêu thú vẫn lạc làm võ giả thành Tân Vệ giảm bớt không ít áp lực, đương nhiên, Lâm Tiêu đánh chết tứ tinh yêu thú phải làm âm thầm.

Nhưng cuối cùng có phân thân Toản Địa Giáp đang âm thầm săn giết yêu thú, có thể thành Tân Vệ như trước tràn đầy nguy cơ, sắp lâm vào ác liệt nhất tình huống.

Đát đát đát...

Trên bình nguyên cách thành Tân Vệ mấy chục dặm, tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng, năm đạo nhân ảnh khom người cưỡi Huyết Lân Phi Vân phóng tới thành Tân Vệ.

Một đoàn năm người Lâm Tiêu từ quận Hiên Dật chuẩn bị trở về thành Tân Vệ.

- Thành Tân Vệ thực gặp thú triều tập kích, đáng giận, hy vọng chúng ta còn kịp.

- Nhiều thi thể yêu thú như thế, tình huống nhất định rất nguy cơ, không biết rốt cuộc là thú triều đẳng cấp nào.

- Đáng chết, những yêu thú này ở đâu ra mà nhiều thế?

Nhìn qua rất nhiều thi thể và máu trên đất, sắc mặt đám người Kỷ Hồng tái nhợt, thần thái vô cùng khẩn trương.

Bởi vì trên đường bọn họ đi tới, đã nhìn thấy từng đám yêu thú trong Liên Vân sơn mạch lao ra ngoài, sợ hãi thành Tân Vệ cũng bị thú triều tập kích, được Lâm Tiêu đề nghị toàn lực chạy đi, hai ngày này trên cơ bản không có nghỉ ngơi, không nghĩ tới chuyện này thật xảy ra.

So sánh với đám người Kỷ Hồng, Lâm Tiêu có được phân thân Toản Địa Giáp cho nên hiểu rõ tình huống chiến trường.

- Nhanh, nhanh nữa lên, đám người Trang Dịch thành chủ sắp không kiên trì nổi, một khi thành Tân Vệ bị công hãm, hơn ngàn vạn dân chúng, thân nhân của chúng ta sẽ bi thảm.

Trong lòng Lâm Tiêu vô cùng lo lắng, hắn đã không dám suy nghĩ kết quả lúc đó là như thế nào.

Lâm Tiêu không biết, giờ phút này rất nhiều bình dân được một ít võ giả dẫn dắt đã từ cửa nam thành Tân Vệ rời đi.

Hi luật luật...

Trong lúc lao nhanh, lập tức đã có thể cảm nhận được khí tức yêu thú từ xa xa và âm thanh chém giết kinh thiên, đột nhiên Huyết Lân Phi Vân dưới háng Lâm Tiêu run rẩy, ngã nhào trên đất, miệng phun bọt máu, giãy dụa vài lần cũng không đứng lên được.

Vèo!

Lâm Tiêu nghiêng người, vững vàng đáp xuống đất.