Võ Đạo Đan Tôn

Chương 862: Huyền Chỉ môn




- Kiệt kiệt, đi chết đi!

Khí tức đám ma đầu đều là cấp bậc thượng vị ma tướng, còn có cả thượng vị ma tướng đứng đầu, đủ quét ngang bất kỳ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong nào.

- Chết!

Lâm Tiêu vung tay, ngọn lửa bắn ra, chính là nhất muội chân hỏa, ngọn lửa bốc lên bạo tán đầy trời văng ra khắp nơi.

- A…

- Đây là ngọn lửa gì?

- Không…

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, toàn bộ ma tướng đều nháy mắt đốt thành tro tàn, thậm chí không khả năng tự đoạn thân thể bỏ chạy, chỉ có vài thượng vị ma tướng đứng đầu bỏ hơn phân nửa thân thể mới tránh được một kiếp, nhưng bọn hắn còn chưa kịp phản ứng…

Phanh phanh phanh…

Chiến đao ra khỏi vỏ, đao mang khởi động, đem toàn bộ thượng vị ma tướng đứng đầu còn sống sót đều bao vây, trong tiếng kêu gào thê thảm hóa thành tro bụi, trong chớp mắt hơn mười thượng vị ma tướng đều tử vong, chỉ lưu lại từng viên ma sát tinh sáng ngời, rơi vào trong tay Lâm Tiêu.

- Nhân loại này thật là đáng sợ!

- Chạy mau!

Vô số ma đầu còn lại thấy thế thần sắc hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, biến mất bên trong Ma Khí Hải mờ mịt.

Ném hơn mười viên ma sát tinh vào Thương Long Tí cho Phân thân Toản Địa Giáp hấp thu, Lâm Tiêu thu đao, chân nguyên khuấy động, thân hình nháy mắt bay thẳng ra Ma Khí Hải.

- Thiên Ma lão nhân, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện ngươi đã rời khỏi Chiến trường Ma Uyên, nếu không ta sẽ giết ngươi!

Khóe môi hiện nụ cười lạnh lẽo, trong lòng khởi động sát khí, Lâm Tiêu lao nhanh về phía trước.

- Đi tới Bảo Hộ thành, chỉ có nơi đó mới tìm hiểu được tin tức Thiên Ma lão nhân!

Không hề dừng lại, Lâm Tiêu trực tiếp bay tới Bảo Hộ thành.

- Phá Thiên Phủ Cừu Thành, dám quản chuyện của Tề gia chúng ta, hôm nay xem ngươi còn chạy đi đâu!

Oanh long!

Ngay Bảo Hộ thành, phía chân trời xa xa truyền tới tiếng nổ vang kịch liệt cùng chân nguyên ba động dữ dội.

Lâm Tiêu đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nơi chân trời vài tên cường giả bao vây một thân ảnh, một người là Đế quốc Thần Võ Thiên An quận Tề gia thiếu gia Tề Thừa, bên cạnh hắn còn có Tề La, mà trước mặt hai người một gã cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong khí thế bàng bạc đang dẫn theo vài tên cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ bao quanh Phá Thiên Phủ Cừu Thành.

- Ha ha, chỉ bằng mấy người các ngươi mà cũng muốn ngăn lại ta?

Phá Thiên Phủ Cừu Thành cầm búa lớn trong tay, thân như tháp sắt, ánh mắt nhìn Tề Thừa đứng sau lưng đám người, trong mắt toát ra vẻ khinh thường nồng đậm:

- Tiểu phế vật, ngươi cũng chỉ biết trở về gọi người tới trút giận, nếu ta muốn giết ngươi, ngươi cho rằng chỉ bằng những người này là có thể ngăn cản ta?

- Ngươi…

Sắc mặt Tề Thừa xanh mét, nhưng không dám tới gần chiến trường bước nào, cười lạnh nói:

- Cừu Thành, ngươi cũng chỉ có thể nói mạnh miệng, lúc trước nếu không phải ngươi nhúng tay, Tề Thạch làm sao bị tiểu tử đó đánh chết, hiện tại Tề Khoát Hải trưởng lão đích thân tới, ngươi có chạy đằng trời!

- Tề Khoát Hải!

Ánh mắt Cừu Thành nhìn chăm chú vào lão giả ngăn trước mặt, khinh thường nói:

- Ngươi cũng là cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chẳng lẽ không nghe qua danh hào Phá Thiên Phủ Cừu Thành, chỉ một mình cũng muốn ngăn cản ta, quả thật buồn cười.

- Ha ha…

Tề Khoát Hải lớn tiếng cười to, ánh mắt âm lãnh sắc bén:

- Phá Thiên Phủ Cừu Thành đại danh đỉnh đỉnh lão phu làm sao không biết, không sai, bằng vào một mình lão phu chưa chắc lưu lại các hạ, nhưng mà…

- Nếu thêm ta nữa đây?

Một thanh âm cao ngạo lạnh lùng lại cuồng vọng vang lên, phía chân trời xa xa một thân ảnh chậm rãi xuất hiện, gợi lên ma sát khí trong thiên địa, khiến người hoảng sợ biến sắc.

- Vô Tà đao!

- Nguyên lai Tề gia cùng Vô Tà đao liên thủ, khó trách dám ra tay với Phá Thiên Phủ Cừu Thành!

- Bằng vào đám người Tề Khoát Hải cũng chỉ ngang ngửa với Cừu Thành, nhưng nếu có thêm Đường Uyên thì thật khó nói, nếu không cẩn thận, Cừu Thành có lẽ thật sự vẫn lạc.

Vô số cường giả trong Bảo Hộ thành xa xa quan sát, vẻ mặt tỉnh ngộ.

Ánh mắt Cừu Thành không khỏi ngưng tụ, Vô Tà đao uy danh hiển hách, vô luận thanh danh hay thực lực cũng không kém hơn hắn, hai bên liên thủ sẽ uy hiếp tới hắn.

- Vô Tà đao, chỉ cần giết Phá Thiên Phủ, ngươi chính là khách quý của Huyền Chỉ môn chúng ta!

Tề Khoát Hải cười lớn nói.

- Khách quý thì không cần, điều kiện đã nói ngươi đừng quên là được, bảo vật trên người Phá Thiên Phủ mặc cho ta lựa chọn!

Đường Uyên lạnh lùng mở miệng.

- Ha ha, đương nhiên.

Tề Khoát Hải cao giọng cười to.

Oanh long!

Ngay trong nháy mắt, Cừu Thành đột nhiên động, thân hình như điện phóng lên cao, chân nguyên mênh mông cuồn cuộn khuấy động, lao ra khỏi vòng vây cao thủ Tề gia.

- Ha ha, còn muốn chạy, đang đợi ngươi đây, Huyền Không Chỉ!

Tề Khoát Hải cười ha ha, một ngón tay trong suốt xuất hiện điểm tới Cừu Thành, chân nguyên khuấy động, hư không hiện lên gợn sóng, phát ra tiếng nổ vang kịch liệt.

- Tránh cho ta!

Cừu Thành hét lớn một tiếng, búa lớn rơi xuống, ầm ầm chặt đứt ngón tay, lưỡi búa chém không trung thành một vết rạn hư vô dài hơn mười trượng.

Bị Huyền Không Chỉ chặn đường, thân hình Cừu Thành cũng bị khựng lại, rơi vào vòng vây.

- Vô Tà Vô Sinh, giết!

Đường Uyên xuất thủ, chiến đao ra khỏi vỏ, đao mang bắn ra, mang theo khí tức tử tịch màu xám xé rách hư không, dùng góc độ cực kỳ xảo quyệt đi tới trước mặt Cừu Thành.

Phanh một tiếng, thân hình Cừu Thành bắn nhanh ra, khí huyết trong cơ thể sôi trào.

- Giết!

Tiếng hét lớn vang lên, Tề Khoát Hải dẫn theo vài tên cao thủ Quy nguyên cảnh hậu kỳ cùng xuất thủ, đám người kia đều biết thực lực của chính mình, không dám ra tay một mình mà liên hợp cùng một chỗ, hình thành đại trận cổ quái, trận văn dâng lên cùng nhau đánh tới, toàn bộ công kích hội tụ thành một đạo chỉ mang cực lớn từ trên trời nghiền áp xuống, điểm thẳng vào Cừu Thành.

- Là Huyền Chỉ môn - Bách Chỉ Hợp Kích!

- Xem ra hôm nay Tề gia nhất định phải giết Cừu Thành, Bách Chỉ Hợp Kích là một môn hợp kích cực kỳ huyền diệu, có thể đem công kích của nhiều võ giả kết hợp chung một chỗ, uy lực tăng lên, bốn người đi theo Tề Khoát Hải tuy rằng chỉ là Quy nguyên cảnh hậu kỳ, nhưng một khi thi triển uy lực không kém Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong, chẳng khác gì có ba gã Quy nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong vây công Cừu Thành!

- Cừu Thành gặp nguy hiểm!

- Hừ, lần này Cừu Thành có chạy đằng trời!

Tề Thừa cười lạnh, ánh mắt đắc ý không thôi.

- Thiếu gia, đây là tự nhiên, toàn bộ những ai dám đắc tội Tề gia chúng ta đều không có kết cục tốt!

Tề La âm trắc trắc mở miệng.

Trên chiến trường vang lên một tiếng nổ mạnh, Cừu Thành vung búa phá vỡ một kích liên thủ của bốn người, sắc mặt ngưng trọng.

- Nhất định phải nghĩ biện pháp rời đi, nếu không hôm nay ta có thể phải rơi ở trong này!

- Ha ha…

Có lẽ hiểu được suy nghĩ của Cừu Thành, Tề Khoát Hải không cho hắn chút cơ hội thở gấp, trong tiếng cười lớn không ngừng ra tay, từng đạo chỉ phong không ngừng bắn tới, mỗi chỉ ẩn chứa uy lực thật đáng sợ, va chạm ngọn núi hoang bên dưới lập tức nổ tung dập nát, càn quét phạm vi hơn mười dặm.