Vô Địch Hắc Quyền

Chương 220: Thuận Tiện




Diệp Thiên Vân sau khi chia tay cùng Hứa Tình liền trở về Thành Phong võ quán, vừa lên lầu hai thì thấy Trương Lượng đi ra, Diệp Thiên Vân liền hỏi: "Thạch Thanh Sơn đâu?"

Trương Lượng đang dạy mấy đệ tử Hình Ý quyền, nhưng nhìn thấy Diệp Thiên Vân trở về, hắn nhất thời vừa vui mừng vừa sợ hãi hô lớn: "Sư phụ! Thạch Thanh Sơn đang cùng Hà Sơn tiền bối đánh bài ở trên lầu ba!"

Diệp Thiên Vân gật đầu: "Vậy cậu cứ dạy đám đệ tử đi, tôi ra ngoài rồi quay lại sau!" Sau đó hắn trực tiếp đi lên lầu ba. Trở về phòng minh, hắn chỉnh sửa lại mọi thứ thật tốt, sau đó có ý định đi tìm Thạch Thanh Sơn.

Vừa đi tới cửa phòng thì cùng lúc Hà Sơn cũng vừa mở cửa bước ra, nhìn thấy Diệp Thiên Vân, lão hớn hở nói: "Thế nào, thời gian này không tồi chứ!" Tiếng nói vừa dứt, Thạch Thanh Sơn cũng từ trong phòng đi ra.

Diệp Thiên Vân cười ha hả nói: "Cũng được, ở đây đã quen chưa?"

Hà Sơn vỗ vỗ vai Thạch Thanh Sơn đáp: "Tổng thể thì cũng không tệ lắm, có Thạch Thanh Sơn cùng ta giải sầu, cảm giác đỡ hơn không ít. Ha ha, nơi này cùng so với Bát Cực môn thì đúng là tiên cảnh!"

Thạch Thanh Sơn cũng mỉm cười nói: "Hà lão tiền bối mấy ngày nay cũng giúp đỡ không ít mà!"

Trên mặt Hà Sơn cười tươi như hoa nở, lão cười ha hả, nói: "Nhấc tay mà thôi!"

Diệp Thiên Vân vừa nghe thấy mấy chữ "nhấc tay mà thôi" liền biết chắc là vừa động thủ, bởi vậy hỏi: "Lại vừa có chuyện gì?"

Thạch Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: "Tên báo thù kia lại tới, thế nên Hà Sơn tiền bối phải cản lại!"

Diệp Thiên Vân ở nhà cũng lo lắng chuyện này, hắn không có ý định cứ ở mãi tại võ quán, chủ yếu là do còn có nhiều chuyện, hơn nữa theo xu thế phát triển, nếu cứ ở lại võ quán, như vậy có lẽ một ngày sẽ gặp chuyện không may. Hắn đang có ý định đổi qua nơi khác ở, ít nhất là không để người ta lại tìm tới võ quán, bởi vậy cũng gật đầu, nói: "Vậy không có chuyện gì chứ?"

Hà Sơn cười, mở miệng nói: "Có ta ở đây, cậu cứ yên tâm đi, Trần Vạn Sơn cũng không phải không biết quy củ, tôi chỉ giúp cậu hẹn hắn một chút, hắn hiện giờ không chịu rời Băng Thành, cứ chờ cậu về đó!"

Diệp Thiên Vân nói: "Hẹn chiến như thế này, không ảnh hưởng đến đám Thạch Thanh Sơn là tốt rồi, nếu không thì chuyện này đúng chẳng dễ giải quyết!"

Hà sơm mỉm cười, chuyển đề tài, nói: "Nghe nói cậu gia nhập Hình Ý môn, thật đáng mừng, hiện giờ võ lâm càng ngày càng thú vị, kỳ thật cậu tới Bát Cực môn thì tốt rồi, có cậu làm bạn tôi đỡ cô độc."

Diệp Thiên Vân không nói gì, sau đó chậm rãi lên tiếng: "Tôi học đại bộ phận là công phu Hình Ý quyền, tới Bát Cực môn có thể học Hình Ý quyền chánh tông sao?"

Hà Sơn nhất thời bị lời này làm khó, nhưng mà lão làm ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Vậy thì sao, cậu không phải cũng học cả Bát Cực quyền sao, học lại là được rồi. Tôn võ thánh cũng không phải tinh thông Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái ba loại công phu sao? Loại nào mà không phải luyện đến chí cực chứ!"

Diệp Thiên Vân cũng không nghĩ vậy, đầy tiên là Thái Cực, Hình Ý, Bát Quái ba loại công phu đều có chỗ tương đồng, hơn nữa đều là công phu nội môn, luyện đến cùng thì đều từ một hiểu ba, điều này rất bình thường. Nhưng mà Hình Ý cùng Bát Cực lại là hai loại công phu không có liên quan, mặc dù có một phần tương thông, nhưng chỉnh thể hệ thống lại bất đồng, vì thế hắn nói: "Không nói chuyện này nữa, tôi cũng vào Hình Ý môn rồi, hiện giờ không ra được nữa."

Hà Sơn nghe thấy thiếu chút nữa giận quăn râu, nói: "Còn may cậu chưa vào Bát Cực môn, tôi thấy cậu nhập môn chỉ là giả, trộm đồ mới là thật. Căn bản là không có thật tâm muốn gia nhập."

Lão sau đó lại biến sắc nói: "Hắc hắc, Hình Ý môn có nhiều chuyện cũng chẳng khác nhiều, cứ chờ xem, qua một thời gian nữa bọn họ sẽ hối hận, cậu làm ra chút chuyện tình, Hình Ý môn sẽ phải gánh chịu rồi!"

Diệp Thiên Vân nghe xong chỉ cười, nói: "Võ quán trong lúc diễn ra các trận đấu không có gì ngoài ý muốn chứ!"

Thạch Thanh Sơn cười sang sảng, nói: "Chúng ta thì không có, chẳng qua mấy ngày nay võ quán Kim Cương cùng Hòa Sinh võ quán và Trung Ý võ quán có chuyện, ngọn lửa chiến tranh đã bùng lên, từ sau đại hội đến giờ vẫn thường "thích quán" nhau.

Diệp Thiên Vân sau khi bước vào giang hồ thì cũng không để ý đến chuyện này nữa, hắn chỉ "Uh" một tiếng nói: "Còn may là sớm tính, nếu không loạn đã là nơi này rồi."

Thạch Thanh Sơn vội vuốt mông ngựa: "Vẫn là sư phụ dự liệu như thần!"

Diệp Thiên Vân trừng mắt nhìn, không khỏi nghĩ đến bản bút ký, vì thế liền lấy từ trong túi mình ra, đưa cho Thạch Thanh Sơn nói: "Mấy thứ này giao cho các cậu, bên trong là một số kinh nghiệm, có trợ giúp đối với tự học."

Thạch Thanh Sơn còn chưa kịp đón lấy, Hà Sơn nhanh tay hơn, lão khen liên hồi: "Tuyệt nha, ta quả nhiên không nói sai, Thiên Vân cậu đúng là đi trộm đồ về, chuyện này mà Hình Ý môn cũng cho cậu, xem ra sau này muốn tự mình mở Hình Ý môn rồi!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Diệp Thiên Vân tức giận nói: "Hà lão tiền bối, những lời này chú ý một chút, tôi đi đến Hình Ý môn để nhập môn!"

Hà Sơn khép bản bút ký lại, nhìn Diệp Thiên Vân nói: "Ồ? Cậu bái vị danh sư nào?" Vừa nói lão vừa trả bút ký lại cho Thạch Thanh Sơn.

Diệp Thiên Vân lắc đầu nói: "Tôi không có bái sư, còn chưa ai nhận được tôi!"

Vẻ mặt Hà Sơn trông cực kỳ đặc sắc, hai mắt lão mở trừng trừng, nghĩ hoặc: "Theo ta biết thì tính hình của Hình Ý môn có ba đời đệ tử, nhập môn có thể bái sư, cậu thế nào lại không?"

Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, nói: "Đời thứ 2 không nhận được tôi, tôi xem như là trung mạch, chỉ có thể đi theo Ngũ Vị học mấy ngày."

Hà Sơn trầm ngâm một chút rồi nói: "Trung mạch đời thứ 3, vật cậu có thể xưng hùng rồi, Ngũ Vị ta cũng biết, một tên xấu xí, bát quá còn tạm được! Cậu sao không bái Phương Nhược Sơn? Hắn trong trung mạch là người lợi hại nhất, những người khác thì đều kém hơn!"

Diệp Thiên Vân nhìn lại, thoạt nhìn thì Hà Sơn hiểu không ít về Hình Ý môn, vì thế liền nói: "Tôi phế đi ba đồ đệ của hắn, vì thế có chút…"

Hà Sơn lắc đầu thở dài nói: "Đáng tiếc, muốn nói trung mạch trừ Liễu Tiêu Hùng ra, thì Phương Nhược Sơn chính là nổi danh nhất, chẳng qua cậu không bái được, khi nào có cơ hội, nhớ hóa giải thù oán, sau đó bái ông ta làm thầy là tốt."

Diệp Thiên Vân cũng không để ý chuyện này lắm, bái sự phụ nào thì cuối cùng vẫn phải dưa vào chính mình, sư phụ cũng chỉ nói một chút phương hướng cũng như là sai lầm thôi, mà Ngũ Vị ở phương diện này cũng tốt rồi, căn bản là không cần sư phụ!

Thạch Thanh Sơn ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, một bên lại xem bút ký của Diệp Thiên Vân đưa. Không lâu sau hắn ngẩng đầu lên, vui mừng nói: "Thật tốt quá, sư phụ, bên trong thật trân quý. Tôi trước kia không biết, trong Hình Ý quyền có nhiều đạo lý như vậy."

Diệp Thiên Vân nhìn dáng vẻ yêu thích không rời tay của hắn, chỉ cười nói: "Quyền này chỉ dành năm người các cậu, không thể truyền ra ngòai, bởi vì đây là đồ của Hình Ý môn, rất nhiều tri thức của tôi, đều là học trong này mà hiểu!"

Thạch Thanh Sơn gật đầu mạnh, hiểu ý nói: "Không ngờ sư phụ gia nhập Hình Ý môn, vậy chúng tôi có thể coi là người Hình Ý môn không?"

Diệp Thiên Vân trầm ngâm một chút, nói: "Các cậu còn chưa tính, bái sư nhất định phải được Hình Ý môn tán thành, tôi cũng không hy vọng các cậu vào đó, nếu không cừu gia của tôi sẽ tìm đến các cậu, đến lúc đó liên quan đến sinh tử đó, tư chất của cậu chỉ trung bình, vào võ lâm mỗi ngày đều phải giống như tôi, cậu nhận mình có thể sống sót sao?"

Thạch Thanh Sơn lắc đầu theo phản xạ, theo Diệp Thiên Vân nói thì không có chút cơ sống nào, hắn chỉ đánh thất vọng nói: "Tôi cũng muốn vào võ lâm xem một chút, kiến thức võ công các môn phải một chút."

Diệp Thiên Vân nhẹ nhàng thở dài nói: "Tôi nói chỉ hơi nặng một chút, nhưng thật sự là cậu không thích hợp với võ lâm. Nơi đó là nơi ăn thịt người, hay là cậu cứ truyền võ quán của cha cậu xuống đi, bản thân cậu cũng không thể tự quyết nhiều chuyện đấy!"

Thạch Thanh Sơn trầm mặc hẳn, không nói gì nữa.

Hà Sơn cười hắc hắc, nói lời thấm thía: "Võ lâm là nơi máu tanh, đặt chân bên trong không dễ dàng gì, sau khi đặt chân mà sừng sững không ngã lại càng khó, sư phụ của cậu là tốt lắm rồi. Mà cậu truyền võ quán này xuống không phải là giống nhau sao? Cần gì đi va chạm giang hồ chứ, phải biết là giang hồ rất loạn nha."

Diệp Thiên Vân suy nghĩ một chút, Thạch Thanh Sơn chính là vì thực lực tăng lên, cho nên tâm tư mới muốn học được võ công càng cao hơn, lúc đó chẳng những không được gì mà bản thân còn nguy hiểm, bởi vậy hắn nói: "Cho dù cậu muốn vào giang hồ, cũng phải qua mười năm tám năm, đến lúc đó lãnh huyết dần mới nên nghĩ tới. Tôi chính là một ví dụ, không giết người thì chính là bị giết, thân luôn bất do kỷ."

Nửa năm nay máu tang trên tay hắn đã không ít, gần đây võ lâm nhân sĩ chết trên tay hắn cũng mười người, đả thương hay đánh tàn phế đếm không hết, chỉ cần ra tay là thấy máu.

Thạch Thanh Sơn gật đầu, không nói lời nào.

Diệp Thiên Vân cũng có ý định để Thạch Thanh Sơn suy nghĩ một thời gian, dù sao làm cho người ta chuyển biến suy nghĩ cũng khó khăn không ít, nhât slà một người mới hơn hai mươi tuổi. Lúc đầu Vương Vĩnh Cường cũng khuyên mình như vậy, lúc đó cũng không nghe lời hắn. Diệp Thiên Vân nghĩ một chút chuyện cũ rồi nói với ha sơn: "Hà lão tiền bối, Trần Vạn Sơn giờ ở nơi nào? Tôi muốn cũng hắn hẹn thời gian."

Vẻ mặt Hà Sơn vô cũng bội phục, lão cười nói: "Thạch Thanh Sơn có sức sống, mà ta lại không có đảm khí này, trở về là muốn đi tìm người báo thù, cậu đúng là quái nhân!"

Sắc mặt Diệp Thiên Vân trầm tĩnh nói: "Tôi không đi tìm hắn, hắn cũng sẽ không bỏ qua tôi, đã như vậy. Không bằng cho hắn thuận tiện một chút!"