Vô Địch Hắc Quyền

Chương 409: Tóc trắng




Hắn vừa dứt lời, Thạch Thanh Sơn sắc mặt thay đổi mấy lần, trách cứ hắn liếc Trương Lượng một cái, mới cẩn trọng nói với Diệp Thiên Vân:" Là như vậy sư phụ, con cùng với người của Hình Ý môn đã liên lạc rồi, nhưng cuối cùng vẫn chưa quyết định được, hơn nữa phải cần sư phụ thương lượng mới được!"

Diệp Thiên Vân nghe được tin tức này, không biết nên nói gì cho phải. Hắn vốn dĩ không tán đồng Thạch Thanh Sơn gia nhập Hình ý môn, đáng tiếc những lời nói trước giờ đồ đệ cũng không có nghe hắn, rốt cuộc vẫn bước lên con đường này, tâm tư không khỏi giật mình.

Hắn bây giờ đối với hướng đi của đồ đệ không muốn can thiệp nhiều, nhân sinh là do bọn hắn, nếu không để bọn họ tự đi con đường của mình, cuối cùng sẽ có oán khí.

Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Vân thở dài nói:" Nghĩ vào thì vào, Hình Ý môn hiện tại không ổn định, các ngươi nếu muốn vào Hình Ý môn thì nên đợi một thời gian, chờ cho đại cục ổn định lại hãy vào cũng không muộn!"

Thạch Thanh Sơn nghe được lời nói thế, ý tứ của Diệp Thiên Vân hắn hiểu, vì vậy từ trước cũng không muốn hắn biết. Bây giờ rốt cuộc cũng mặc kệ, hơn nữa còn đem lại tin tức.

Phải biết rằng bọn họ có hao tổn tâm trí đi tìm hiểu cũng không có khả năng nghe được cái bí mật này. Cái này tuy chưa phải là bí mật gì nhưng đối với võ lâm mà nói thì đúng là vậy

Giờ đây Diệp Thiên Vân có thể nói cho hắn biết, chính là chỉ một con đường cho hắn, làm sao có thể khiến hắn mất hứng.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Thạch Thanh Sơn đầy vui mừng rồi lại trầm tư suy nghĩ vấn đề này, Trương Lượng thừa dịp đưa hai đồ nhi đến trước mặt Diệp Thiên Vân nói:" Các ngươi mau quỳ xuống dập đầu sư tổ, nhanh lên!"

Hai đứa trẻ từ đầu đến cuối không dám tin Diệp Thiên Vân trước mắt là gia gia tiền bối của bọn hắn, có phần không chấp nhận nổi. Tuy đứng trước mặt Diệp Thiên Vân hơi mất mặt, cổ họng nghẹn lại không thể nói được lời nào.

Diệp Thiên Vân nhìn hai thiếu niên, phất phất tay hai người, trừng liếc Trương Lượng nói:" Không cần, ta chỉ là với các ngươi có chút quan hệ. Hơn nữa các ngươi muốn gia nhập Hình Ý môn đến lúc đó có thể tìm một sư phụ cẩn thận dạy bảo bọn hắn, như vậy đối với bọn hắn rất tốt!"

Trương Lượng bị Diệp Thiên Vân liếc mắt trong nội tâm đầy sợ hãi, chứng kiến việc hắn không thừa nhận hai đứa trẻ có phần tiếc hận.Công phu của Diệp Thiên Vân có phần xuất thần nhập hóa, ít nhất những người hắn gặp qua không có ai vượt qua Diệp Thiên Vân. Hai đứa trẻ do dự một hồi, bỏ lỡ một cơ duyên tốt, đây coi như cũng là mạng của bọn nó, Trương Lượng lập tức nói:" Được!" Sau đó nói với hai thiếu niên:" Các ngươi về sau phải tôn kính người, đây là sư phụ của ta và quán chủ!"

Hai đứa trẻ nghe xong lời này hiện rõ vẻ bất an. Bọn họ chủ yếu không chấp nhận được Diệp Thiên Vân là do tuổi của bọn hắn chỉ kém vài tuổi. Trong ánh mắt của Lý Vô Ngôn tràn đầy quật cường, nhìn Diệp Thiên Vân tựa hồ không có thực lực gì nổi bật, cũng không hơn hắn là mấy.

Diệp Thiên Vân đối với Thanh Phong rất có cảm tình, hắn năm đó bước vào giang hồ cũng là từ nơi này khởi bước, vì vậy có lúc vô thức muốn quay về thăm. Có loại cảm giác gọi là hoài niệm. Chính là vậy, con người thường luyến tiếc nơi đó, nhưng Thanh Phong võ quán cũng không phải Thanh Phong hồi trước nữa.

Mặc dù tên không thay đổi, nhưng nhân tâm đã thay đổi thế nên hắn phải khống chế loại cảm giác này, có chút không nỡ nhìn lại nơi này, cũng biết nơi này không lâu sau sẽ biến thành nơi của Hình Ý môn, có lẽ hắn nên dứt bỏ hết thảy những ngày tháng cũ.

Nghĩ tới đây Diệp Thiên Vân có chút uể oải, tự nhiên trong mắt lại biểu đạt sự cô độc cô đơn. Nhàn nhạt nói với Thạch Thanh Sơn:" Võ lâm lấy thực lực làm đầu, Hình Ý môn cũng vậy, mấy người các ngươi con đường đi giờ mới bắt đầu thôi.

Trong võ lâm đâu đâu cũng là võ giả, đâu đâu cũng là âm mưu, tràn đầy hắc ám của nhân tính! Các người quan trong nhất là phải tự bảo vệ chính mình bằng thực lực. Gia nhập vào võ lâm phải cẩn thận không thì tất cả sẽ bị trả giá, toàn bộ sẽ về không bởi vì ở đó không có người nào thực lực thấp hơn các ngươi đâu."

Diệp Thiên Vân trong giọng nói có phần trầm thấp tiếp tục nói:" Còn nữa, vào Hình Ý môn giữa chúng ta sẽ không còn tồn tại quan hệ thầy trò. Các ngươi phải lần nữa bái sư nhập môn."

Hai người nghe những lời nói của Diệp Thiên Vân thân thể không khỏi chấn động. Bọn họ không ngờ kết quả là như vậy. Từng chữ từng chữ đều chứa đựng ý tứ trong đó. Trương Lượng thần kinh đại điều nói:"Vậy thì chúng con sẽ bái nhập môn hạ của người, lại làm đệ tử của sư phụ, đến lúc đó chúng con sẽ không còn giống như bây giờ!" Nói xong liền cười khẽ, hoàn toàn không chú ý thần sắc thay đổi của Thạch Thanh Sơn.

Thạch Thanh Sơn là quán chủ, cũng là hắn một mực hướng tới võ lâm, mà Diệp Thiên Vân một mực không tán đồng cách nghĩ của hắn.

Giờ đây Diệp Thiên Vân nói ra những lời này,nói rõ hắn với Hỉnh Ý môn không cùng một đường. Ánh mắt của Thạch Thanh Sơn cực kì phức tạp, cùng lúc muốn tiếp tục cùng Diệp Thiên Vân giữ quan hệ này, còn mặt bên kia lại muốn chính mắt tìm tòi giang hồ, chần chừ nói:" Lão sư, hôm nay chúng ta..."

Diệp Thiên Vân có phần ích kỉ, nhưng lại không muốn trở thành chướng ngại vật ngăn cản mộng tưởng của người khác, hắn xoay người rời đi, vừa đi vừa nói:" Hãy tự bảo trọng, đây là câu cuối cùng của sư phụ, muốn các ngươi bảo toàn tính mạng!" Nói xong liền bước luôn xuống lầu

Vẻ mặt Thạch Thanh Sơn biểu lộ sư lo lắng, nều như Diệp Thiên Vân nói đúng, vậy thì bọn họ hướng đến võ lâm kì thực là tắm máu!"

Sáng ngày thứ hai, Diệp Thiên Vân nghênh đón một người khách là Ngũ Vĩ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Ngũ Vĩ nhìn thấy thần sắc của Diệp Thiên Vân không giấu nổi kích động, võ học củaDiệp Thiên Vân chính xác là một loại truyền thừa, từ sau khi truyền dạy cho Diệp Thiên Vân, hắn liền bị thương, căn bản là không có cơ hội phục hồi, hơn nữa lại không có thực lực của võ giả, chỉ là một lão già khuất bóng, một lão giả cô độc.

Ngũ Vĩ cả đời không có nữ tử bởi vì hắn quá xấu, đến cả quyền yêu cũng bị tước bỏ, vì vậy hắn vô thức cho rằng Diệp Thiên Vân là truyền thừa của mình, bởi vậy giờ khắc hai người gặp nhau vô thức toát ra cảm tình, thổn thức nói:" Sau khi ngươi đi, trong phái chỉ còn một vô dụng là ta, nếu như không phải là yêu mến Đạo gia, thì những ngày đó không biết sống như thế nào." Trong lời nói chứa đầy sự đau xót.

Diệp Thiên Vân vừa nghe liền biết cuộc sống của hắn hẳn là không tốt, đây không phải là Hình ý môn đối với hắn không tốt mà là tự bản thân hắn cảm thấy bi ai, bèn tôn kính mời Ngũ Vĩ vào phòng khách ngồi, nhưng hắn lại đứng nói:" Ngũ Vĩ sư thúc, con từ khi tập võ liền chăm chỉ tiến hành tập luyện, rất ít người dạy bảo, chỉ đến khi gặp sư thúc mới được ngài truyền thừa.

Trùng hợp thay con tại Hình Ý môn không có sư phụ, con muốn bái ngài làm thầy!" Ngữ khí của hắn rất chính trực, dứt lời liền thật thà cười cười rồi bổ sung nói:" Đến lúc người già rồi, con sẽ chăm sóc người, đó coi như là tấm lòng hiếu kính, báo đáp sự dạy bảo tận tình của người!"

Ngũ Vĩ nghe xong liền lập tức đứng dậy, hắn biết rõ Diệp Thiên Vân là người như thế nào, lúc mới bước vào Hình Ý môn cũng không toàn tâm toàn ý dạy Hình ý môn, chỉ coi như là một loại thỏa hiệp thôi, không có ai thu hắn làm đệ tử.

Thật ra ngoại trừ Tiêu Hùng, sư huynh sư đệ HÌnh Ý môn đều biết hắn là nhân tài, trở thành sư phụ của hắn cũng đã là biểu tượng của sự vinh dự. Đến cả Phương Nhược Sơn cũng khởi dậy lòng yêu tài, định đem Diệp Thiên Vân làm môn hạ, đã từng mấy lần đưa ra, tính như là một loại thái độ

Nhưng Diệp Thiên Vân từ khi nhập môn lại không để ý tới, hơn nữa thực lực của hắn cực kì cường đại, còn ra sau núi cùng với mấy đệ tử học tài nghệ, có thể nói trong Hình Ý môn người có thể thắng được hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thời gian gần đây còn giết chết hai đại tông sư của Võ Đang, thực lực như vậy muốn làm đồ đệ của hắn, Nếu như quan hệ hai người không thân thuộc còn tưởng rằng đang châm chọc.

Nhưng Ngũ Vĩ lại hiểu được ý nghĩa trong đó, Diệp Thiên Vân hiểu rõ Ngũ Vĩ tại Hình Ý môn sống không được thuận ý, tự muốn hạ thân mình, tôn Ngũ Vĩ lên một bậc

Nếu như thu nhận Diệp Thiên Vân làm môn hạ, như vậy người trong môn phái sẽ phải ngước mắt nhìn hắn! Kể cả giang hồ cũng vậy, có thân phận sư phụ của Diệp Thiên Vân tất cả mọi người đều không dám khinh thường

Nhưng có điều những điều Ngũ Vĩ muốn không phải là vậy, mà là câu nói của Diệp Thiên Vân: " chăm sóc lúc về già "

Hắn biết Diệp Thiên Vân rất coi trọng tình người, lại không ngờ tới bản thân đổi lấy phần lễ vật như vậy, kích động không biết nói gì cho phải, lòng cảm kích không gì có thể nói hết liền nói:" Thiên Vân, tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng ta hiện tại trạng thái này không thể đảm đương nổi sư phụ của ngươi, không cần phải nói bây giờ, mà kể từ trước, ta cũng không thể chỉ bào thực lực của ngươi! Ngươi học Thập Nhị Hình, đã được chân truyền của HÌnh Ý môn..."

Lời của Diệp Thiên Vân cũng không nhiều, lúc đó tiến lên một bước quỳ xuống trước Ngũ Vĩ nói:" Sư phụ ở trên, xin hãy nhận đệ tử này một lạy, lễ nghĩa hôm nay không được vẹn toàn, đợi khi quay về Hình Ý môn, con sẽ làm lễ bái sư thật trọn vẹn."

Hai mắt Ngũ Vĩ thoáng có lệ, thấy hắn như thế không ngừng gật đầu nói:" Tốt, tốt, tốt, Thiên Vân coi như con có tình, vi sư không so đo chuyện này " Nói xong liền đỡ Diệp Thiên Vân đứng dậy, dứt lời nhìn nét mặt Thiên Vân.

Trên giang hồ có ai có thể nhận được cái cúi đầu này, không chỉ nói cúi mà muốn tìm một người khiến Diệp Thiên Vân cúi đầu quả thực rất khó. Hôm nay hắn nguyện ý bái Ngũ Vĩ vi sư là xuất phát từ tình cảm chân thành tha thiết trong nội tâm.

Ngày đó tại Hình Ý môn Ngũ Vĩ toàn tâm toàn ý dạy bảo hắn, giải thích và đem những điều tâm đắc và lĩnh ngộ của bản thân dạy bảo hết cho hắn.

Diệp Thiên Vân quả thực hiểu rõ Ngũ Vĩ sau khi mất đi võ công, có cảm giác bi quan chán đời, biết là hắn giờ đây cần sự ủy thác hơn nữa còn phải là một loại thuốc trợ tim.

Ngũ Vĩ giữ chặt hắn, nghiêm túc nói:" Thiên Vân con thời gian gần đây có chuyện gì xảy ra, tại sao hai thái dương lại có tóc trắng ?"