Vô Địch Hắc Quyền

Chương 650: Hợp mưu




Được Hoàng Bảo dẫn đường, Diệp Thiên Vân rất dễ dàng thoát ra khỏi cấm địa, sau khi đánh ngất hai tên thủ vệ, hắn đi suốt đêm nhằm rời xa Song Phong trấn.

Diệp Thiên Vân tạm thời mất đi hứng thú tìm hiểu Song Phong trấn, bởi vì mục đích chuyến đi này đã đạt được. Tuy trong đó vô cùng khúc chiết, còn từng gặp phải võ giả của Hoàng gia vây công, thế nhưng họa phúc thường đi cùng nhau, chẳng phải tự thân hắn cũng có đột phá sao? Người vĩnh viễn không thể bị cừu hận che hai mắt, nếu không sẽ càng mất đi nhiều thứ hơn.

Sau khi về tới nhà, hắn không chờ được mà gọi điện thoại cho Hứa Tình, muốn tâm sự với nàng. Hai người tuy đã kết hôn, thế nhưng thời gian ở cùng một chỗ ít đến mức đáng thương. Bởi vì Diệp Thiên Vân có thân phận đặc thù, mỗi lần đều phải trải qua kinh nghiệm sóng gió, cho dù một cuộc điện thoại cũng đánh quý.

Sau khi để Hứa Tình yên tâm, lần đầu tiên hắn bị khiếu khích, cả người bị dục hỏa thiêu thân, sau đó nàng khanh khách cười không ngừng rồi cúp điện thoại.

Diệp Thiên Vân đối với lão bà không chịu trách nhiệm này thập phần bất đắc dĩ, thế nhưng vẫn còn trăm việc cần phải xử lý, Hứa Tình tạm thời chỉ có thể nán lại tại kinh thành. Thục Trung giống như ngòi nổ của một quả bom, không ai biết bao giờ nó sẽ bum một tiếng chia năm sẻ bảy.

Không đợi nghỉ ngơi, bảo mẫu đã đi tới cửa phòng nói: "Diệp tiên sinh... E hèm... Bên ngoài có người tìm!"

Hai ngày này cơ hồ không được chợp mắt, hắn cực kỳ mệt mỏi thân thể nằm thẳng cẳng trên giường, sau khi nghe xong hắn vô lực gật đầu, trong lòng nghĩ xem đến tột cùng là người phương nào.

Ra khỏi phòng ngủ, Mông Nghĩa cùng một đám vệ sĩ đã đợi ở bên ngoài. Vừa nhìn thấy Diệp Thiên Vân, Mông Nghĩa vội tiến lên, nắm chặt tay, có phần kích động nói: "Diệp tiên sinh, đến tột cùng là anh đã đi nơi nào vậy? Gọi điện thoại cũng không liên lạc được, hai ngày nay tôi như kiến bò trên chảo nóng đứng ngồi không yên a!"

Diệp Thiên Vân thấy ánh mắt vô cùng lo lắng của Mông Nghĩa, hẳn là mấy ngày nay hắn lăn lộn không ít. Nhẹ bắt tay hắn sau đó thu tay về rồi day day huyệt Thái Dương, khẽ mĩm cười nói: "Tôi đi xử lý một chút chuyện! Mông tiên sinh, có việc gấp gì sao?"

"Việc gấp?" Mông Nghĩa cười rộ lên lắc đầu nói: "Chuyện này chưa tới mức gấp, thế nhưng hôm qua bằng hữu của ngài đã tới! Hắn mang theo rất nhiều... Rất nhiều - hảo thủ! Vị bằng hữu kia của ngài có phần... Ngông nghênh, khiến cho tôi đi tới nơi nào cũng có phần khó xử! Hơn nữa hắn rất nóng vội muốn gặp anh, thế nhưng tôi nói là tìm không thấy..."

Diệp Thiên Vân ừm một tiếng, theo như lời của Mông Nghĩa hẳn là Ngô Lập Sâm môn chủ của Thái Cực môn, không ngờ động tác của lão lại nhanh như vậy, thoáng cái đã ngửi được mùi máu tươi.

Quyền thế của Ngô Lập Sâm tại Phúc Kiến có thể nói là ngập trời. Lúc trước tham gia thi đấu thể viện hắn đã có nhận thức rất sâu. Hơn nữa Ngô Lập Sâm từ trước đến nay lại vênh váo hung hăng. Cả người toát ra một cỗ tử ngạo khí. Đối với một kẻ không phải người trong võ lâm như Mông Nghĩa, chỉ sợ đúng là nhìn không vừa mắt. Thoạt nhìn có vẻ như mình không thể nghỉ ngơi rồi, vì vậy hắn nói: "Tôi đi gặp lão!"

"Như vậy là tốt nhất!" Vành mắt của Mông Nghĩa hơi biến thành màu đen, hắn thầm nói: "Vị bằng hữu kia của ngài có lẽ có thân phận phi phàm. Ở trước mặt hắn tôi chung quy cảm thấy không được tự nhiên!"

Vừa bưng chén trà lên. Mấy người đã có ý định rời đi. Bảo mẫu ở một bên âm thầm kinh hãi. Tất cả người lui tới chỗ này đều là đại nhân vật. Sau lưng Mông tiên sinh này chính là có tới bốn vị hộ sĩ nha, phái đoàn thật lớn.

Ngô Lập Sâm ngủ lại tại Khải Tân tư cơ. Lúc Diệp Thiên Vân vào, trong phòng chỉ có ba người. Thần sắc lão rõ ràng mang theo ba phần thân mật. Tiến lên ôm chặt Diệp Thiên Vân, sau đó mặt mày hớn hở nói: "Lão đệ. Hôm qua qua tôi đã đạt được Cẩm thành. Hôm nay cậu tơi gặp tôi, đây cũng không phải là đạo đãi khách nha!"

Diệp Thiên Vân mỉm cười, sau đó liếc qua Mân Nam Tứ Hung ở bên cạnh. Nói: "Tôi chỉ không ngờ lão tới nhanh vậy, khiến tôi có chút thất lễ nha!"

"Nói đùa rồi, nói đùa rồi! Mau mời ngồi!" Ngô Lập Sâm tự nhận là ý hợp tâm đầu với Diệp Thiên Vân. Tự nhiên không cần quy củ, đích thân pha một ly trà, nói: "Lão đệ à, cậu là người bận rộn, điểm này tôi rất rõ!"

Mông Nghĩa ở bên cạnh nhìn thoáng qua, lần trước Ngô Lập Sâm gặp mình cũng không phải là bộ dạng này, hắn thầm giật mình, xem ra mặt mũi của Diệp Thiên Vân thật không nhỏ, hắn chen lời nói: "Hai ngày này vất vả cho Ngô tiên sinh rồi!"

Diệp Thiên Vân biết tính nết của Ngô Lập Sâm, cho nên chủ động mở miệng giới thiệu: "Vị này chính là Mông Nghĩa, gia chủ của Mông gia thuộc tứ đại gia Thục Trung, đồng thời cũng là đồng bọn hợp tác với chúng ta!"

Ngô Lập Sâm lúc này mới khẽ gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười nói: "Mông tiên sinh, hôm qua chúng ta đã gặp mặt rồi!"

Mông Nghĩa tuy không rõ ràng lắm Ngô Lập Sâm đến tột cùng là có lai lịch gì, thế nhưng hôm qua hắn nhìn đám thủ hạ đứng ở cửa ra vào mà đoán, người này khẳng định không phải là hạng người tầm thường. Cho nên thái độ của hắn rất tôn kính đáp lễ: "Ngô tiên sinh khí độ phi phàm, tôi sớm đã có ý tương giao!"

Ngô Lập Sâm cũng không đáp lại, chỉ vung tay lên để Hoa Lỗi cùng Sử Vũ Ân ra ngoài, đợi sau khi cửa được đóng lại, lão mới đùa cợt nói: "Lão đệ à, hảo thủ đoạn! Có thể làm cho bọn họ cúi đầu nghe theo, lão ca tôi thật sự phải cảm ơn cậu rồi!"

Ngô Lập Sâm không đề cập tới còn không tính, một khi nhắc tới Diệp Thiên Vân lại không nhịn được. Lão rõ ràng muốn mượn tay mình thu phục bốn người. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, nói: "Lão ca, một chiêu này của lão thật có chút không tốt, nếu không phải tôi có chút công phu, chỉ sợ hiện tại lão phải mua vòng hoa cho tôi rồi!"

"Nói chi vậy! Nói chi vậy!" Ngô Lập Sâm vỗ vỗ vai hắn, vỗ xong lão lại ha ha cười nói: "Bốn người bọn họ há là đối thủ của lão đệ! Nhưng mà chuyện này là tôi thiếu nợ câu, trước tiên bồi tội với cậu đã!"

Diệp Thiên Vân thật không có biện pháp với lão, đường đường là môn chủ của Thái Cực môn lại có thể hạ thấp thân phận, làm cho hắn không nói được lời nào.

Mông Nghĩa cũng không tức giận, hắn không rõ lai lịch chính xác của Ngô Lập Sâm, tuy có thể đoán ra một chút, thế nhưng không giấu nổi hiếu kỳ, nói: "Không biết Ngô tiên sinh sống ở nơi nào?"

"Nơi ở?" Ngô Lập Sâm không có nói thẳng là ở võ lâm, trừ phi là người trong võ lâm, nếu không thì không chủ động nhắc tới. Lão bĩu môi nói: "Không dám nhận là tới! Tôi tại Phúc Kiến nhất mạch có chút quan hệ, có mấy công ty nhỏ, làm chút buôn bán nhỏ mà thôi!"

Mông Nghĩa khẽ giật mình, thế nhưng tâm cơ chợt lóe, hắn lôi kéo quan hệ nói: "Không biết là dạng công ty gì, có lẽ tôi còn có thể hợp tác kiếm chút sinh ý, tôi kinh doanh tập đoàn Mông Thái ở Cẩm thành, cũng liên quan tới rất nhiều sản nghiệp!"

Ngô Lập Sâm không mặn không nhạt nói: "Tôi chỉ làm ăn buôn bán nhỏ mà thôi, Điền tập đoàn, Thái Hòa tập đoàn, Cực thiên tập đoàn đều đứng trên danh nghĩa của tôi. Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới!"

Mông Nghĩa lập tức im bặt, ba tập đoàn này đều là sản nghiệp long đầu ở Phúc Kiến. Hắn còn có tin Cực thiên tập đoàn căn bản chính là làm buôn lậu tại vùng duyên hải, trong lòng dĩ nhiên là kinh hãi tới cực điểm.

Chỉ một mình Ngô Lập Sâm đã nắm giữ ba đại tập đoàn, đây chẳng phải là một tay che hết bầu trời Phúc Kiến sao? Tất cả sản nghiệp của Mông gia cộng lại cũng chưa chắc đã bằng một tập đoàn của lão!

Diệp Thiên Vân cũng không quan tâm tới công ty tập đoàn gì gì đó, hắn nói vào chính đề: "Lão ca, bước tiếp theo lão định làm như thế nào?"

Ngô Lập Sâm thoáng ngẫm lại, sau đó làm một thế quyết đoán nói: "Tôi nghĩ để Thiếu Lâm vĩnh viễn không trở mình được!"

Khẩu khí thật lớn! Mông Nghĩa sau khi nghe rõ tình hình, biết rõ sau lưng Hồng gia chính là thế lực của Thiếu Lâm. Mà chính mình chỉ có một phương thế lực, Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm trước mắt này chính là một cỗ thế lực vừa trồi lên khỏi mặt nước. xem tại TruyenFull.vn

Một loại dự cảm bất hảo nổi lên trong lòng hắn, hiện tại hắn đã ẩn ẩn phát giác ra mình ở bên trong vòng tròn này, quyền lực càng ngày càng ít. Nhưng Diệp Thiên Vân đã khẳng định đáp ứng trợ giúp hắn một tay, trong lòng Mông Nghĩa nhanh chóng suy tính.

Diệp Thiên Vân thoáng ngẫm lại, sau đó mới nói: "Sau lưng Hồng gia ở Thục Trung thì có Thiếu Lâm, mấy ngày trước tôi cùng Mông tiên sinh đã bắt giữ gia chủ của bọn chúng, hơn nữa cũng đã tiếp xúc qua với Thiếu Lâm!"

Sắc mặt Ngô Lập Sâm rất vui vẻ, lông mi giật giật nói: "Các cậu đã khống chế được Hồng gia?"

Diệp Thiên Vân nhìn thần sắc của lão, vậy là Mân Nam Tứ Hung còn chưa nói qua, hắn liền ừm một tiếng rồi nói: "Tôi đã để gia chủ Hồng Hiển của Hồng gia tới Thiếu Lâm cầu viện, sau đó để cho bọn chúng phái thêm một số người đi Thục Trung, nhưng mà lão ca, lão có nắm chắc hay không..."

"Có chứ, đương nhiên là có!" Ngô Lập Sâm tràn đầy tự tin, đi qua đi lại trong căn phòng tiếp khách rộng rãi, nói: "Như vậy tôi sẽ phái thêm vài tên môn nhân nữa, đến lúc đó chính là một hồi long tranh hổ đấu..."

Diệp Thiên Vân biết ý định lần này Ngô Lập Sâm chính là muốn vật lộn một lần, thiên hạ đệ tam không lâu nữa sẽ biến thành đệ nhất thiên hạ.

Sắc mặt của Mông Nghĩa rất khó coi, hắn nghe hai người nói chuyện, lại không thấy có chút quan hệ tới mình, điều này làm cho hắn có chút lo sợ bất an. Nếu như Diệp Thiên Vân cùng Ngô Lập Sâm liên hợp lại, Mông gia không chỉ không chiếm được thứ gì, mà có khi mình còn gặp họa.

Diệp Thiên Vân rất nhạy cảm biết rõ Mông Nghĩa quan tâm tới thứ gì, hắn cắt đứt lời Ngô Lập Sâm nói: "Lão ca, còn có một việc tôi phải nói trước!"

"Chuyện gì?" Ngô Lập Sâm khẽ giật mình, hiện tại trong lòng lão có phần nóng nảy mất bình tĩnh, hận không thể lập tức đại chiến một hồi cùng Thiếu Lâm.

"Lần này có thể khống chế Hồng gia, Mông tiên sinh cũng tổn hao không ít khí lực, hơn nữa thiếu chút nữa mất mạng!" Diệp Thiên Vân chậm rãi nói.

Mông Nghĩa nghe hắn nói đến khúc quan trọng, liên tục xua tay nói: "Tất cả mọi người đều là bằng hữu, đây là việc tôi nên làm mà!"

Diệp Thiên Vân tính toán cẩn thận xong, sau đó chậm rãi nói: "Tứ gia Thục Trung có quan hệ tới kho báu, Mông tiên sinh tổn hao khí lực lớn như vậy, cũng là muốn tìm thứ gì đó thuộc về gia tộc mình! Cho nên lão ca người khi giao thủ cùng Thiếu Lâm, không thể nhúng tay vào kho báu, nếu không Mông tiên sinh không thể nào ăn nói với gia tộc được!"

Mông Nghĩa thấy Diệp Thiên Vân đã giúp hắn tranh thủ ích lợi, trong lòng lập tức buông lỏng, thần sắc cũng trở nên đáng thương, khóe mắt cơ hồ chảy nước, nói: "Kho báu ở Thục Trung là ước nguyện mỗi đời của Mông gia, tổ tiên tôi vì nó mà chém giết, ném không biết bao nhiêu tính mạng vào đó! Tuy kho báu là hư vô, thế nhưng Mông gia vì nghĩa không thể quay đầu!"

"Đây hẳn là..." Ngô Lập Sâm gật đầu, đảm bảo nói: "Mục đích của chúng tôi chẳng qua chỉ là Thiếu Lâm thôi! Mông tiên sinh cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không xâm phạm tới bất cứ thứ gì ở Thục Trung có quan hệ tới lợi ích của Mông gia!"

Mông Nghĩa vui mừng quá đỗi, bất kì thứ gì tại Thục Trung cũng quan hệ tới lợi ích của Mông gia, há không phải nói kể cả ba nhà trong đó sao! Có những lời này, như vậy hắn an tâm rồi, Ngô Lập Sâm không có hứng thú với Thục Trung. Hắn lập tức đứng lên thi lễ nói: "Tôi đây đại biểu cho Mông thị gia tộc cảm ơn Ngô tiên sinh! Sau này chúng tôi đối ngoại, nếu có chuyện gì cần giúp xin cứ mở miệng!"

Ngô Lập Sâm muốn bố cục chiến với Thiếu Lâm, không để Mông Nghĩa này rời đi chính là để bọn họ hỗ trợ, ngữ khí của lão cũng trở nên ôn hòa hơn! Sảng khoái! Nếu như lần này hợp tác thành công, như vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên qua lại rồi! Mông Thái tập đoàn, tôi nhớ kỹ rồi!"

Mông Nghĩa nghe ra đây là lời hứa của đối phương, hắn vạn phần kích động, chỉ cần có thể nhờ vào gốc đại thụ này, lo gì gia tộc không hưng thịnh.

Đứng dậy rót ra ba chén rượu, hắn đưa cho hai người, sau đó nâng ly nói: "Như vậy, mong chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Diệp Thiên Vân thấy hai người đã hòa hợp, trong lòng cũng rất cao hứng, dù sao bọn họ cũng trực tiếp hoặc gián tiếp đả kích Thiếu Lâm.

"Cụng ly!" "Cụng ly!"

Ba người trong lúc vô hình đã leo lên cùng một con thuyền, mà nòng pháo trên thuyền đang nhắm về Thiếu Lâm.

Đêm, vẫn mỹ diệu như mọi khi!