Vô Địch Hắc Quyền

Chương 67: Bảo tiêu




Tờ báo chủ yếu giới thiệu cơ sở vật chất của Thanh phong võ quán, sân bãi, còn đánh giá qua các đệ tử. Cùng được đăng bảng với võ quán còn có Kim cương Võ Quán và Trung Hoa Võ Quán.

Võ quán nổi danh là một điều tốt, nhưng có lợi thì tất sẽ có hại, nổi danh quá đương nhiên cũng sẽ đưa tới phiền toái, Diệp Thiên Vân lên tầng trên, đi thẳng tới phòng ăn, lúc vào phát hiện Thạch Thanh Sơn cũng đang ở đây, hơn nữa bọn người Trương Lượng cũng đã trở về.

Bọn họ đang ăn cơm thì thấy Diệp Thiên Vân tới, liền cùng ngừng lại đứng lên chào, Diệp Thiên Vân cười cười nói: Mấy ngày nay vui chơi không tệ chứ?

Bọn Trương Lương vội vàng gật đầu nói: Sư phụ, chúng tôi đều đi chơi ở ngoài, không biết võ quán có sự tình gì? Mấy người bọn họ ba ngày nay không ở võ quán, ngày hôm qua sau khi trở về mới nghe Thạch Thanh Sơn nói chuyện này.

Diệp Thiên Vân gật đầu: Không sao, nhưng mà các cậu phải cẩn thận không được gây chuyện ở bên ngoài, có thời gian thì ở lại võ quán tập luyện nhiều hơn, võ đạo như đi ngược dòng nước, tin rằng các cậu còn hiểu rõ hơn tôi.

Trương Lượng cùng huynh đệ Triệu Thức đều gật đầu, sau khi vui chơi mấy ngày này, không biết phải luyện tập đến khi nào mới đến ngày nghỉ định kỳ tiếp theo.

Nói với bọn họ xong Diệp Thiên Vân liền cầm lấy điểm tâm, ngồi ở bên cạnh bắt đầu bữa ăn. Bình thường hắn đều dùng bữa sáng rất thanh đạm, có nhiều người cho rằng bữa sáng là bữa vàng, bữa trưa là bữa bạc, bữa tối là bữa đồng, lời này nghe qua có hơi thô, nhưng mà đạo lý ẩn tàng trong đó là hoàn toàn đúng. Đối với người ở thời đại chúng ta, Trương Tam Phong của Võ Đang đã sớm trở thành lịch sử truyền kỳ. Nhưng Tân Môn đại hiệp Hoắc Nguyên Giáp, Quan Đông đại hiệp Đỗ Tâm Ngũ và Trường Giang đại hiệp Lã Tử Kiếm là ba vị đại hiệp nổi tiếng của Trung Quốc vào cuối đời Thanh đầu đời Dân quốc. Lã Tử Kiếm sinh vào năm Quang Tự thứ 19, tức 1893, năm nay đã 115 tuổi. Mỗi buổi sáng Lã Tử Kiếm thường rời giường từ lúc 6 giờ, luyện tập Bát Quái Chưởng ước chừng một canh giờ mới ăn bữa sáng. Bữa sáng gồm 4 quả trứng gà, 4 cái bánh bao vừa, hai cái bánh bao lớn, còn có một cốc sữa đậu nành. Ông ta còn dặn dò ngàn vạn lần không nên dùng đồ ăn có mỡ, nhất là mỡ lợn để tránh bế tắc mạch máu: Thịt không béo thì có thể ăn nhưng không được ăn nhiều; đường cũng không nên ăn, cần phải ăn nhiều thức ăn thanh đạm như rau dưa, đã có kỳ nhân xác thực điều kỳ lạ, bởi vậy Diệp Thiên Vân đối với bữa cơm đặc biệt chú trọng.

Ăn cơm xong liền cùng bọn Thạch Thanh Sơn đi xuống lầu, bảo bọn họ bố trí nội dung luyện tập một chút, sau khi kết thúc ngày nghỉ chủ yếu là khôi phục huấn luyện, điều chỉnh lại như trước kỳ nghỉ.

Sau khi để cho bọn họ tự tiến hành luyện tập, Diệp Thiên Vân cũng bắt đầu luyện tập, trước ngày mồng năm tháng một Diệp Thiên Vân đã lên một kế hoạch huấn luyện, giai đoạn này chủ yếu là luyện tập Thiên Vân bộ, ít nhất cũng phải đuổi kịp tiến bộ của Kim Chung Tráo. Ngày hôm qua trong kế hoạch lại thêm Đẩu Động Loa Toàn Kình, hắn đặt hết tất cả tinh thần vào việc luyện tập.

Diệp Thiên Vân đem từng bao cát tới sau đó lợi dụng quán tính làm cho chúng đong đưa qua lại, sau đó thì lợi dụng chúng luyện tập Thiên Vân bộ, khi vừa mới bắt đầu thì mới chỉ di chuyển được mười mấy giây thì đã bị bao cát đánh trúng, nhưng mà theo thời gian dài luyện tập, mức độ thuần thục không ngừng gia tăng. Hơn hai canh giờ sau hắn đã có thể chịu né tránh được nửa giờ, sự tiến bộ rõ rệt này làm cho hắn rất vui mừng, mỗi lần tập luyện đều có thu hoạch, điều này càng làm cho hắn không biết mệt mỏi.

Phương pháp tập luyện này nhìn qua rất đơn giản, nhưng mà muốn ở bên trong đó một thời gian mà không bị đánh trúng thì lại cực kỳ khó khăn, để làm được điều đó thì cần sự linh hoạt phối hợp thật hoàn mỹ với sự mềm dẻo. Phương pháp luyện tập này đối với người luyện tập yêu cầu khá cao, chỉ cần không cẩn thận sẽ lọt vào tầm tấn công liên hoàn của bao cát.

Sau khi luyện tập xong thì nghỉ ngơi một chút, hắn đang muốn luyện Đẩu Động Loa Toàn Kình thì thấy Vương Vĩnh Cường từ cầu thang đi lên, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hắn công việc rất bận rộn, nếu không có sự tình gì thì hắn sẽ không tới. Từ sau khi Diệp Thiên Vân tiếp nhận võ quán, Vương Vĩnh Cường dường như đặc biệt yên tâm, số lần tới đây rất ít, mấy tháng qua cũng chỉ tới có năm hay sáu lần gì đó, ngày hôm qua vừa tới đây bởi vì chuyện Hình Ý môn, ăn cơm rồi lại vội vã rời đi.

Diệp Thiên Vân liền ngừng việc luyện tập lại, đi tới mỉm cười nói: Anh Vương hôm nay sao lại có thời gian tới đây? Có việc gì anh gọi một cú điện thoại là được mà. Vương Vĩnh Cường lộ ra vẻ uể oải, xem ra đã lao tâm khổ trí không ít.

Vương Vĩnh Cường nghe vậy không khỏi cười khan nói: Gần đây công việc của tôi vô cùng bận rộn, công ty cả ngày đều có việc cần phải xử lý, mỗi ngày đều sứt đầu mẻ trán, căn bản không có thời gian tới thăm, huynh đệ sẽ không trách cứ chứ!

Diệp Thiên Vân nghe hắn nói vậy cũng gật đầu nói: Việc buôn bán đều là như vậy, mỗi ngày bận rộn muốn chết, tôi làm sao mà trách anh chứ, chỉ là anh phải chú ý đến thân thể một chút.

Vương Vĩnh Cường nhìn lướt qua bốn phía mới thở dài nói: Mấy người Thạch Thanh Sơn cũng giao cho cậu rồi, tôi bận rộn không thể chiếu cố cho bọn họ, gần đây Hương Cảng có một hạng mục hợp tác, muốn cùng ta xây dựng một khách sạn năm sao, mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui, ngay cả nhà cũng không có thời gian quay về, con gái của tôi cũng đang giận dỗi kìa! Nói xong liền áy náy nhìn Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân nghe vậy liền biết hạng mục đầu tư không nhỏ, nếu không Vương Vĩnh Cường cũng sẽ không trở nên bận rộn như vậy, liền nói: Về phần võ quán này anh cứ yên tâm, có tôi ở đây hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nếu sau này có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi là được. Truyện được copy tại Truyện FULL

Vương Vĩnh Cường rất vui mừng vỗ vai hắn, vừa cười vừa nói: Hôm nay thật sự là có chuyện muốn làm phiền cậu một lúc, mấy ngày này cậu phải mệt mỏi rồi.

Diệp Thiên Vân nghe vậy liền cười hỏi: Có chuyện gì cần nhờ đến tôi vậy? Công việc buôn bán tôi không giúp được gì dâu.

Vương Vĩnh Cường lắc đầu nói: Không phải chuyện đó, chuyện buôn bán của công ty tôi không ai có thể giúp. Lần này đối tác với tôi muốn từ Hương Cảng tới đây xem tiến độ công trình, tôi muốn mời cậu bảo vệ bọn họ vài ngày. Nói xong liền rút một điếu thuốc cho Diệp Thiên Vân.

Diệp Thiên Vân tiếp nhận thuốc, nghi hoặc hỏi: Tôi làm bảo tiêu cho bọn họ ư? Loại chuyện này trước đến giờ tôi chưa từng làm. Nói xong châm lửa, hút một hơi.

Bảo tiêu cùng võ giả là hai khái niệm cách xa nhau, một bảo tiêu thực sự phải học tập một hệ thống rất nhiều quy tắc, bọn họ có nhiệm vụ bảo vệ đương sự, đồng thời lấy việc bảo vệ an toàn cho khách hàng làm việc chính, cùng với võ giả khác biệt rất lớn. Diệp Thiên Vân võ công không tồi, có thể bảo vệ an toàn của bản than mình, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn có thể làm bảo tiêu, biết võ thuật cũng chỉ là một trong những điều kiện để làm bảo tiêu mà thôi.

Vương Vĩnh Cường cười cười nói: Tôi biết cậu chưa từng làm bảo tiêu, loại chuyện này người bình thường cũng không có mấy ai làm. Con trai của đối tác làm việc với tôi muốn từ Hương Cảng tới đây chơi, hơn nữa hắn cũng có bảo tiêu. Ở bản thị này cậu hẳn là rất quen thuộc, cho nên tôi muốn cậu cùng bọn họ du ngoạn vài ngày, chủ yếu là tôi sợ hắn gặp chuyện không may ở nơi này. Nói xong hút một điếu thuốc, nhưng nỗi sầu lo trong mắt không thể che dấu.

Diệp Thiên Vân cân nhắc một lúc, đây là lần đầu tiên Vương Vĩnh Cường tìm tới mình hỗ trợ, không thể cự tuyệt hắn, liền gật đầu nói: Hắn có bảo tiêu là tốt rồi, tôi sẽ dẫn hắn đi chơi ở vùng này vài ngày, làm một người hướng đạo thì không có vấn đề, nếu có chuyện tình gì thì tôi cũng có thể hỗ trợ. Hỗ trợ còn có thể, làm bảo tiêu thì không được, trong long hắn bổ sung thêm một câu.

Vương Vĩnh Cường gật đầu nói: Hắn có chút sự tình ở Hương Cảng cho nên mới tới nơi này, cậu phải cẩn thận một chút.