Vô Địch Hắc Thương

Chương 288: Phòng dột, trời mưa cả đêm




Súng Cơ nói: “Có phải ngươi cung cấp tin tức cho người Đức không?”

Mặt Tiểu Cường trắng bệch, cắn răng nói: “Không sai, là ta!”

Súng Cơ nói: “Ngươi làm thế nào giúp chúng theo sát ta?”

Tiểu Cường nói: “Các ngươi… lúc các ngươi xuất phát từ tuyết sơn ở Tiên Tung Lâm, Kính Vạn Hoa bắt đầu xuất phát ở khu Hoàng Kim.”

Súng Cơ thở dài: “Xem ra Hàn đại tỷ quả thực lợi hại, đã sớm liên lạc với người Đức, nhất định muốn loại bỏ chúng ta, hợp tác với người Đức!”

Ta Là Tiểu Tam một mực không nói gì bỗng nhiên xen vào: “Chậm đã. Cô ta hợp tác với người Đức cũng không có chỗ tốt nào. Người Đức cũng không phải kẻ ngu, không thể để cô ta giở trò sau lưng như với chúng ta được!”

Tiểu Cường bình tĩnh lại, hít sâu một hơi: “Hợp tác với người Đức thì cô ta không cần phải giở trò.”

“Vì sao?” – Ta Là Tiểu Tam nhìn hắn.

Tiểu Cường nói: “Bởi vì mấy món trang bị tinh anh đó mang sang Đức không bán được.”

Hải Dương Cầm Sư nhịn không được cười nhạt: “Chẳng lẽ người Đức ai cũng dùng trang bị cấp tinh anh? Có tiền thế?”

Tiểu Cường nói: “Không, bởi vì khu Trung Hoa không giống như khu Đức. Cùng một kiện tinh anh ở Đức có thể bán được 50 tín dụng, nhưng ở Trung Hoa có thể bán được những 500 tín dụng, thậm chí là cao hơn.”

Ai cũng không nói gì, đều chờ hắn tiếp tục giải thích.

Tiểu Cường tiếp: “Các người cũng biết Hàn đại tỷ là lão đại phòng đấu giá. Là người có tiền, ai cũng sẽ không để ý chút tiền nhỏ như vậy. Tính của người Trung Quốc là vậy, các ngươi có thể oán ai?”

Diệp Sảng bỗng nhiên thở hắt ra. Hắn đã hiểu hết rồi. Hắn nhớ mấy hôm trước, khi đi làm hắn ngồi trong văn phòng đọc báo, có mẩu tin đầu tuần ở Giang Thành có tổ chức một cuộc triển lãm xe thể thao quốc tế, trưng bày toàn xe hơi xa hoa. Giá bán ở Giang Thành cư nhiên cao gấp 4 lần so với nước ngoài. Vốn trên thế giới chỉ cần 100 vạn NDT là có thể sở hữu một con xe thể thao hịn, nhưng đến Giang Thành cư nhiên có thể bán được những 400 vạn, thậm chí là 500 vạn trở lên cũng có. Mà điều làm người ta trống mắt líu lưỡi chính là các phú hào vẫn chen chúc đến mua. Trình độ khoe của thế này khiến vô số người cảm thán. Đều là người giàu, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy? Người ngoại quốc sẽ chỉ cảm thấy người Trung Quốc đều là kẻ lắm tiền ít nếp nhăn.

Người trong nước khoe của không chỉ ở trong sinh hoạt hiện thực, ngay ở trong game cũng vậy, bỏ ra hàng đống tiền để mua trang bị vừa ý. Tỷ như lúc trước Trình Tiếu Phong vì muốn mua MP40 của mình mà bỏ ra những 3000 NDT. Hiện tại thì một khẩu súng tốt cỡ nào cũng chỉ có giá 1500 NDT. Rõ hơn nữa là nhóm Phú Gia Thiên Kim và Đàm Ninh, lúc trước chỉ vì một đôi giày tinh anh cùng sáu viên bảo thạch chúc phúc mà đấu phú lẫn nhau, cuối cùng bỏ ra 15000 NDT. Lại thí dụ như lần trước ở hội đấu giá của công ty Thành Tín, La Đại Hữu cùng Phương Nhã Văn vì đấu khí, vì muốn chỉnh nhau, vì muốn khoe khoang chính mình mà cũng ra cái giá dọa người.

Tiểu Cường nói không sai, Hàn đại tỷ cùng người Đức hợp tác căn bản là không cần phải giở trò. Vì sao? Như đã nói, nơi này toàn là kẻ lắm tiến ngu ngốc. Cô ta hợp tác với Súng Cơ, một kiện trang bị bán được 100 tín dụng, sau đó chia 3/7,nhưng cô ta lại báo man, trên thực tế cô ta cầm 65 tín dụng, Súng Cơ liều chết đi kiếm về lại chỉ được 35 tín dụng. Nhưng những trang bị này mang sang Đức chỉ bán được 50 tín dụng, thậm chí là thấp hơn. Người ngoại quốc sẽ không giống người Trung Quốc, tự cho là mình vừa có tiền vừa trâu bò. Bọn họ sẽ không bỏ ra lượng tiền vượt giá trị thực tế để sở hữu một món trang bị nào đó. Vì thế Hàn đại tỷ dù chỉ đưa cho Kính Vạn Hoa 3 phần giá nhưng nói không chừng Kính Vạn Hoa cũng nguyện ý. Một kiện trang bị bán ở Trung được 100 tín dụng, Hàn Đại Tỷ có thể cầm tới 70 tín dụng, mà Kính Vạn Hoa cầm 30 tín dụng so với giá mang trực tiếp về Đức để bán có khi còn cao hơn, lại thêm giảm được phí vận chuyển, không phải lo thất thoát nếu phải PK trên đường về. Song phương đều có lợi cớ sao không làm?

Hàn Đại Tỷ vứt bỏ Súng Cơ hoàn toàn hợp tình hợp lý, cấu kết với người Đức là thuận lý thành chương! Đạo lý trong giới kinh doanh là như vậy. Anh nói đơn giản, nghĩ thông suốt thì quả thực là đơn giản, nói phức tạp thì quả thực lòng người luôn phức tạp. Chỉ là, là một người Trung Quốc chân chính, Diệp Sảng nghe những điều Tiểu Cường nói xong liền cảm thấy không hề có một chút vui vẻ nào khi làm người Trung Quốc, ngược lại hắn cảm thấy thật bi ai. Hắn biết mình vô lực thay đổi thực tế này, vì thế hắn chỉ có thể trầm mặc đứng im.

Súng Cơ nói: “Vấn đề cuối cùng, Hàn đại tỷ cho ngươi bao nhiêu ưu đãi để ngươi làm gian tế?”

Tiểu Cường cười nhạt nói: “Cơ ca, ta thừa nhận ngươi đối đãi với ta không hề tệ tí nào. Nhưng sự nghiệp ra khơi quá vĩ đại làm ta không muốn đi nữa. Hàn Đại Tỷ đã chuyển vào tài khoản thực của ta 3 vạn tệ làm tiền đặt cọc. Một khi ta thành công, cô ta sẽ chuyển nốt tiền cho ta. Ngươi cũng biết Hàn đại tỷ luôn hào phóng chuyện này, ít nhất là khi hợp tác cô ta luôn hào phóng ra giá. Cái giá này ngươi không ra nổi. Bản thân con tàu này cũng là của Hàn đại tỷ.”

Súng Cơ thở thật dài: “Tiểu tử, ta tặng cậu một lời cuối cùng: ra ngoài xã hội, sống cho giống người! Đi đi, lập tức biến đi cho khuất mắt ta! Mau cút!”

Tiểu Cường chợt xoay người, reo mình xuống biển. Hắn định nhảy xuống biển rời đi. Nhưng giữa không trung lại hét thảm một tiếng sau đó “tùm” một cái tiếp nước. Mọi người quay đầu lại. Giáng Lôi Cung trên tay Tinh Tinh vẫn còn gài một cây Thiết Luyện tiễn. Thiết Luyện Tiễn bốc lên lam quang, hiển nhiên là Dẫn Đường Tiễn. Xem ra Tiểu Cường vẫn chưa chết, Tinh Tinh cô nương còn chuẩn bị bổ sung thêm một tiễn.

Hải Dương Cầm Sư liếc cô nàng một cái: “Tại sao lần này không xin tha cho hắn?”

Tinh Tinh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên hỗn đản này, bán rẻ mọi người chúng ta, chết như vậy vẫn hời cho hắn. Ta hận không thể bắn hắn mấy chục tiễn, đánh cho hắn về level 0!”

Giáo Chủ Du Ma cùng Hải Dương Cầm Sư liếc mắt nhìn, khóe miệng hơi mỉm cười. Nha đầu này rốt cục cũng trưởng thành thêm một ít.

“Bây giờ cô mới đủ tư cách làm một hải tặc!” – Hải Dương Cầm Sư thản nhiên nói.

Con Thỏ đã bị kinh biến liên tiếp làm cho sợ ngây người. Súng Cơ vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Người anh em, khiến cậu sợ hãi rồi!”

“Không… không sao, Cơ ca!” – Con Thỏ bị dọa một trận, nói chuyện cũng không rõ lời.

Diệp Sảng nhìn mặt biển, bỗng nhiên nói: “Không đúng! Mọi người nhìn kìa, trên biển có một chiếc thuyền bé. Tiểu tử sớm biết mình sẽ bại lộ nên để lại cho mình một đường lui!”

Hắn làm như vậy khiến cho Cờ Lê cảnh giác: “Mẹ nó, không chừng hắn đã động tay động chân dưới khoang đáy rồi!”

“Nhanh đi kiểm tra!” – Súng Cơ gầm lên.

Cờ Lê cùng Con Thỏ hỏa tốc vọt xuống. Không tới một phút sau, tiếng Cờ Lê truyền đến qua micro: “Cơ ca, hệ thống thoát nước đã bị phá hư, tổn hại nghiêm trọng. Khoang tàu đã bị nước tràn vào. Nhiều nhất 10 phút nữa tàu chúng ta sẽ chìm nghỉm.”

“Chó má! Hàn đũy thực mẹ nó độc ác. Cô ta thà để thuyền này chìm trong nước cũng muốn để chúng ta cực khổ đến chết!” – Súng Cơ cực kỳ giận dữ, nhưng rất nhanh sau đó nhịn xuống – “Đừng động thuyền. Tất cả mọi người đẩy rương sắt ra ngoài. Giáo Chủ, tiểu Tam đi chuẩn bị đi. Khóa hết rương vào! Chúng ta bỏ thuyền, quay về long đảo.”

U Linh quả nhiên chậm rãi chìm xuống. Hai mươi chiếc rương bị khiêng hết lên boong tàu. Đám Cờ Lê dùng khóa cùng đinh ráp chúng lại với nhau, sau đó đẩy hết xuống biển. Tất cả một hàng chín người nhảy xuống, sau đó leo lên ngồi trên mặt rương, đem 20 chiếc rương biến thành một cái thuyền nhỏ, dùng biện pháp nguyên thủy nhất là lấy tay đẩy nước quay về long môn. Thuyền nhỏ rời khỏi chiến tàu, chậm rãi quay lại Long đảo.

Mặt trời ngả về tây, nước biển trở nên đỏ thẫm. Nhóm Súng Cơ quay đầu lại nhìn U Linh đang dần dần chìm nghỉm lần cuối, biểu tình mỗi người đều là đau thương, không muốn bỏ. Cho đến khi cột buồm cuối cùng của U Linh biến mất hoàn toàn trong nước, bọn họ cũng vẫn không quay đầu sang chỗ khác.

Diệp Sảng biết trong lòng bọn họ đang rất khó chịu. Chiến tàu này đối với bọn hắn đã sinh cảm tình sâu đậm, bao nhiêu lần cùng vào sinh ra tử với bọn họ. Cản khôn nghịch chuyển, chiến thuyền trải qua vô số mưa bom bão đạn, chiến hỏa bốc lên, an toàn bảo vệ bọn họ. Hiện tại nó đã vinh quang hoàn thành sứ mệnh, vĩnh viễn ngủ say dưới đáy biển. Nói không khó chịu tiếc thương là giả dối.

Súng Cơ thở dài: “Quên đi, đi thôi! Kiên trì vài ngày, để ý xem còn có tàu nào khác đi qua nơi này không.”

Ta Là Tiểu Tam cười nói: “Đồ ăn thức uống em đều đã mang theo, duy trì 8, 10 ngày không vấn đề gì. Cùng lắm thì bỏ tiền mua đắt ở máy bán hàng tự động vậy.”

Hiển nhiên cô đang an ủi mọi người. Hiện tại ai cũng biết mình là công địch toàn thế giới, lưu lạc đến nước này, đừng nói có tàu ngoại quốc cứu, không bị giết đã may lắm rồi, gặp phải không bị cướp hết mới lạ. Nhưng nơi này thực sự còn có tàu nước khác đi qua hay sao? Xác suất tương đương bằng không.

Đám Súng Cơ vô cùng buồn bực. Nếu bọn họ chết, không thể để hệ thống nhốt vào tù ngồi rửa danh được, chỉ có trực tiếp lại ra biển.

Diệp Sảng vẫn còn xuất thần. Thuyền nhỏ đã đến long môn. Súng Cơ vô cùng bực mình: “Mẹ nó, nhà dột trời mưa cả đêm!”

Diệp Sảng cúi đầu. Dòng nước ở long môn đổi hướng, phỏng chừng bên trong đang ở thời điểm đổi dòng. Tất cả dòng nước đều đổi hướng chảy ra ngoài long môn. Lực lượng của mấy chiến sĩ Súng Cơ không đủ đề lái thuyền vào. Hay rồi, Ma Quỷ hải rất phức tạp, nếu không quay về đảo được sẽ phải chờ chết. Trái phải trước sau đều là chữ “chết”, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Giáo Chủ Du Ma phải dùng dây cố định chặt thuyền nhỏ, ném vòng thắt lên long môn. Thuyền nhỏ được cố định ở ngay trước long môn. Khuôn mặt rồng vẫn sống động như cũ, đôi long nhãn như đang chế giễu đoàn Diệp Sảng: “Sớm đã nói với các ngươi đây là quỷ môn quan, vào dễ ra khó, bây giờ quay lại càng khó hơn! Cầu xin ta đi!”

“Tôi bảo này, Giáo Chủ à anh cẩn thận đấy, đừng kéo rơi đầu rồng nhé!” – Diệp Sảng trêu ghẹo nói.

Giáo Chủ Du Ma dùng sức quá mạnh, lảo đảo một cái ngã vào trong biển, may sao vẫn cầm dây nên mới không bị dòng nước cuốn đi, thân hình nhấp nhô trong nước, hô to: “Nếu lão tử có thể giật được cái đầu rồng này xuống thì sớm đã đẩy được thuyền vào rồi. Hay là tiểu Hà cậu xuống đây thử xem, nước mát lắm.”

Mọi người cười ha hả, cũng biết là Diệp Sảng đang cùng Giáo Chủ nói đùa. Thân lâm tuyệt cảnh, không cười cho vui cửa vui nhà chẳng lẽ ngồi khóc tu tu?

Tiếng cười có thể hòa tan ưu sầu.

Tiếng cười có thể nghênh đón hi vọng.