Vô Địch Quân Sủng, Cô Vợ Nhỏ Mê Người

Chương 61: Mẹ nó đi chết đi




"Tại sao trên cánh tay của nhân viên có xăm một cái cây? Lão đại có địa vị cao quý như anh ta sao sau lưng lại không có hình xăm Thanh Long, quy củ của Thanh Thánh Huy có phải đã thay đổi rồi hay không?" An Nhược ngồi trong chiếc Land Rover, tay phải vuốt cằm, lưng tựa vào ghế ngồi, nhàn rỗi nói.

Hai mắt Lục Mặc Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lúc thấy có một cửa hàng tiện lợi thì chạy chậm lại sau đó đạp thắng, chiếc Land Rover dừng hẳn, Lục Mặc Hiên tháo dây an toàn xuống, "Từ lúc ra khỏi Thịnh Tinh đến giờ em vẫn còn đang suy nghĩ đến vấn đề này sao, không đau đầu à, bụng cũng đói rồi phải không, anh đi đến cửa hàng tiện lợi mua bánh chưng nóng với bếp dẻo cho em nhé."

Sau khi nói xong, Lục Mặc Hiên đưa tay phải lên xoa đầu An Nhược, sau đó nhấc chân dài ra ngoài xe bước đi thật nhanh đến cửa hàng tiện lợi.

Cơm tối ăn có một chút, giờ quả thật có chút đói, An Nhược sờ cái bụng xẹp lép của mình, ngước mắt nhìn những vì sao trên bầu trời, bầu trời tối đen như mực được bao trùm bởi những vì sao sáng ngời, êm dịu nhưng lại chói mắt. An Nhược híp mắt lại, khẽ cất lên tiếng hát, "Lấp lánh, lấp lánh ngôi sao nhỏ. . . . . ."*

*(đây là lời bài hát trong ca khúc 小星星 Xiao Xing Xing (Twinkle, Twinkle Little Star)

Mới vừa hát một câu, An Nhược đột nhiên quay đầu thấy một bóng người rất quen thuộc đứng bên đường, An Nhược cứng đờ người, một lát sau, tay phải An Nhược phịch một tiếng mở cửa xe chạy tới bóng người đó.

Đó là sư phụ? An Nhược không thể khống chế được trống ngực đập loạn xạ, mấy năm trước, sư phụ không rõ tung tích, lúc An Nhược đang chuẩn bị lên trung học do sư phụ rời đi khiến cho tâm trạng trở nên sa sút. Giống như thật vất vả có được một người mình xem như ba đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng.

Lúc An Nhược gần như đang muốn lên tiếng gọi sư phụ thì bóng người quen thuộc đó đột nhiên sải bước đi về phía trước, xem ra là chạy trốn.

An Nhược dừng bước lại, một đôi mày thanh tú nhíu lại, lưng của sư phụ bị gù bởi vì năm xưa bị thương, dáng dấp như vậy dù chạy cũng không được. Chẳng lẽ? Hai tay An Nhược nắm chặt, thầy bị người ta bắt rồi hả ?

Có người muốn ra ám hiệu gì đó cho cô, trong nháy mắt một hình ảnh nhập vào đầu An Nhược, lúc ở ngã tư đường bên kia thấy bóng dáng màu xám hơi khom xuống. . . . .

Điện thoại di động để trên xe, chỉ có hoa hồng đặt bên hông, bản lĩnh sư phụ rất cao, sao có thể rơi vào bẫy của kẻ khác được chứ? An Nhược cong môi, xem ra là ngụy trang thành sư phụ để dụ cô vào bẫy, cô rất muốn biết người này là ai.

Lúc này, Lục Mặc Hiên đi ra từ cửa hàng tiện lợi, thấy An Nhược đứng ở bên đường, hai hàng chân mày đen dày nhăn lại, bộ trang phục màu đen làm cho đường cong trên người An Nhược cực đẹp, buổi tối gió lại to, Lục Mặc Hiên cầm một túi ny lon trực tiếp đi tới chỗ An Nhược đứng.

Đi được vài bước, Lục Mặc Hiên thấy tay phải An Nhược thò ra sau lưng, ngón trỏ đưa ra lắc lắc với anh tiếp đó thì ngoắc một cái, Lục Mặc Hiên thấy An Nhược ra dấu như vậy thì dừng bước lại, khi thấy An Nhược chạy về phía trước thì ánh mắt Lục Mặc Hiên trở nên sâu thẳm, ngay sau đó nhanh chóng đến bên cạnh chiếc Land Rover, ném túi ny lon vào bên trong chiếc Land Rover rồi khóa cửa xe lại, sau đó Lục Mặc Hiên lặng lẽ đi theo phía sau An Nhược.

Kẻ hấp dẫn An Nhược chỉ biết là An Nhược đã mắc câu, hoàn toàn không nghĩ đến Lục Mặc Hiên theo sau. Anh là bộ đội đặc chủng từng trải và có kinh nghiệm nên bước chân nhẹ vô cùng, hô hấp cũng chậm dần, dù là cao thủ cũng không phát hiện ra Lục Mặc Hiên.

Tiếng bước chân của An Nhược cố ý thong thả lại đi theo người đàn ông phía trước một lúc thì dừng lại rồi giả vờ mệt mỏi, cuối cùng dứt khoát hô lên, "Anh đã thành công đưa tôi đến chỗ này, cũng là lúc nên lộ mặt rồi đấy." Sau khi nói xong, An Nhược đứng lại, không đi theo người đàn ông phía trước nữa.

"Muốn biết sư phụ cô ở đâu thì hãy đi theo tôi, phía trước có một chiếc xe hơi màu trắng có rèm che, cô đi lên đó" tên đàn ông đó khẽ nói, ngay sau đó lại rời đi nhanh. Trong thời gian nháy mắt, bóng dáng đã tránh vào bụi cây.

Lời người đàn ông nói làm An Nhược cảm thấy nghi ngờ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân*, bản lĩnh của sư phụ rất cao, nếu như đụng phải đối thủ có bản lĩnh cao hơn người thì làm sao đây?

*thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: đây là một câu thành ngữ nghĩa tương đương với câu Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Lục Mặc Hiên nấp ở phía sau xoay người lại, nhìn người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở trước mắt, người này chống gậy do mất đi chân phải. Lục Mặc Hiên cười khe khẽ một tiếng, nhún vai một cái rất là khinh miệt nói, "Nhiều năm không gặp, chiêu giương đông kích tây của anh xem ra không tệ."

"Thượng tá Hiên, món nợ cũ giữa chúng ta năm xưa dù sao cũng nên giải quyết rồi, hôm nay chính là một ngày tốt, anh thành công bắt được một tên nhân viên quan trong của Thanh Thánh Huy, nhị ca tặng anh một câu, chúc mừng." Tay phải Dương Bách Tỉnh vuốt viên đá tròn màu xám tro đính trên đầu gậy, giờ phút này quanh thân anh phát ra cỗ khí giả dối, trên mặt đã sớm không còn bộ dáng mềm yếu ban đầu ở tiệm châu báu.

"Món nợ giữa chúng ta cũng đến lúc phải tính rồi, nhưng anh chọn ngày không đúng, tôi không hy vọng kéo An Nhược vào chuyện này." Trong lời nói Lục Mặc Hiên mang theo nồng đậm cảnh cáo, đột nhiên Dương Bách Tỉnh cười một tiếng, tay chỉ về hướng ngược lại, "Chiếc xe kia sẽ đưa em dâu đến Hào Đình Hoa Uyển, phía trước có một chiếc xe khác đang đợi, anh theo tôi lên chiếc đó."

Quay đầu nhìn lại chỗ An Nhược đứng lúc này nơi đó đã trống không, một bóng người cũng không có, vẻ mặt Lục Mặc Hiên âm trầm, "Dương Bách Tỉnh, có lẽ mấy năm trước, tôi còn tin tưởng anh, nhưng giờ anh dựa vào lý do gì để tôi tin anh đã mang An Nhược đến Hào Đình Hoa Uyển?"

Tiếng búng tay vang dội trên đường nhỏ, Dương Bách Tỉnh thò tay phải vào túi áo, móc ra một khẩu súng màu bạc, không nói hai lời đặt vào tay Lục Mặc Hiên, "Khẩu súng này, cậu nhận ra chứ, khẩu sung duy nhất trên ngươi tôi đã đặt trên tay cậu, mạng của tôi tùy cậu muốn lấy lúc nào thì lấy." Dùng mạng của mình bảo đảm An Nhược sẽ an toàn đến Hào Đình Hoa Uyển, Lục Mặc Hiên cúi đầu nhìn khẩu súng bạc trong tay. Đây là phần thưởng lúc trước thủ trưởng cho Dương Bách Tỉnh, Dương Bách tỉnh xuất sắc hoàn thành một nhiệm vụ chiếm được khuẩ súng bạc mà thủ trưởng hết sức yêu quý, khẩu sung bạc này có một cái tên rất đặc biệt, tia chớp.

"Được, tôi đi với anh." Lục Mặc Hiên tiếp nhận tia chớp, đi theo Dương Bách Tỉnh đi lại bất tiện đi về phía trước.

Một chiếc xe hơi màu xanh dương đậm dừng ở phía trước khoảng 50m, Lục Mặc Hiên trực tiếp ngồi lên ghế sau xe, Dương Bách Tỉnh chống gậy ngồi ở ghế cạnh tài xế. Người ngồi ở chỗ tài xế đội cái mũ màu đen, không thấy rõ mặt, ánh trăng chiếu rọi vào chỉ thấy trên cằm kẻ đó một hàng râu ria dài.

Xe từ từ khởi động chạy, không khí bên trong xe yên tĩnh đến quỷ dị. Lục Mặc Hiên ẩn ở trong bóng tối lặng lẽ đưa tay vào túi lấy điện thoại di động ra, ngón tay linh hoạt gõ mấy chữ, một lát sau, một tin nhắn được gửi đến điện thoại An Nhược. Không may là điện thoại di động lại ở trên chiếc Land Rover, rung hai cái sau đó thì khôi phục yên tĩnh.

"Dương Bách Tỉnh, tính mời tối đến vùng hoang vu đơn đả độc đấu sao?" Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếp tục nói, "Còn nhớ rõ lúc ở bộ đội đặc chủng, hai chúng ta một mình đấu nhiều lần."

Dương Bách Tỉnh ngẩng đầu lên nhìn bóng đêm vô tận ngoài xe, trên mặt không có chút nào tưởng nhớ đến ngày xưa, mà là tràn đầy ngưng trọng, "Ừ, Thượng Quan Tiêu Nhiễm đánh nhau là lợi hại nhất, ba người chúng ta lúc đó, bàn về mưu kế, cậu là người tốt nhất."

"Anh rất chịu khó." Lục Mặc Hiên nhẹ nhàng nói một câu nói khiến cho sắc mặt Dương Bách Tỉnh trong nháy mắt thay đổi, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt nhíu lại, trong màn đêm cực kỳ dữ tợn.

Chịu khó thì sao, lúc trước trong quân là một binh lính có quyền có thế, giờ biến thành người bình thường nghèo túng, cảm giác đó Lục Mặc Hiên sao có thể hiểu được?

Mất đi chân phải, từ đó anh biến thành người tàn tật, không có gậy nửa bước anh cũng khó mà đi nổi. Đôi tay Dương Bách Tỉnh nắm chặt thành quyền, tối nay Lục Mặc Hiên cũng sẽ phải chịu đựng nỗi đau mất đi một chân! Nghĩ tới đây, ý cười âm trầm trên khuôn mặt đang nhíu chặt của Dương Bách Tỉnh thoáng hiện lên.

Phía sau Lục Mặc Hiên tựa lưng vào ghế ngồi, giọng nói hết sức lười biếng, giống như hôm nay được người bạn cũ mời đi uống rượu, "Có đôi lời mặc dù thô tục, nhưng lại hết sức có đạo lý, thời gian quả thật là một con dao giết heo, lúc trước người chịu khó nhất lại biến thành bộ dáng này." Lục Mặc Hiên vừa nói vừa nhíu mày nhìn về phía Dương Bách Tỉnh.

Dương Bách Tỉnh quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ khiêu khích của Lục Mặc Hiên, mấy năm rồi, công lực của Lục Mặc Hiên khi gặp biến không kinh sợ càng ngày càng thâm hậu. Mặc dù khẩu sung của anh nằm trong tay Lục Mặc Hiên, nhưng bên trong vốn không có đạn. Trên người Lục Mặc Hiên cũng không mang súng, khẩu sung mà Dương Bách Tỉnh giao cho Lục Mặc Hiên cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Xe chạy rất nhanh ra khỏi nội thành chạy đến vùng ngoại ô, di động của Lục Mặc Hiên đã gửi hai tin nhắn đi, một là quân khu lập tức phái người đi trước đến Hào Đình Hoa Uyển coi An Nhược có ở đó không, tin còn lại lập tức sai phái binh sĩ đến phía đông ngoại ô của thành phố A.

Tối nay, Dương Bách Tỉnh là một con cá nhỏ ngoài ý muốn xuất hiện ở đây, mấy chục người của Thanh Thánh Huy bị bắt, người rat ay chắc không phải là người của Thanh Thánh Huy? Dương Bách Tỉnh vô cùng lo lắng chạy tới nói muốn tính sổ với anh, món nợ này cũng thật là lớn!

Nhếch miệng cười, Lục Mặc Hiên không biến sắc nhìn ngoài cửa sổ, ngay sau đó mở hệ thống định vị trên di động, quân khu chỉ cần mở vệ tinh định vị thì rất nhanh phát hiện vị trí của anh. Các tướng lĩnh có chức cao của quân khu điện thoại được cấp khác rất nhiều so với những cái khác, chính là bên trong cài hệ thống định vị và tín hiệu quân sự.

Diệp Hạo nhận được nhiệm vụ, lập tức chạy tới Hào Đình Hoa Uyển, nhấn chuông cửa mấy lần, bên trong không động tĩnh, Diệp Hạo tức giận dậm chân, mẹ nó, chị dâu vốn không có ở Hào Đình Hoa Uyển !

"Thượng úy, lập tức xin chỉ thị của Thượng tá Hiên, chúng ta phải triển khai hành động kế tiếp!" Trong đầu Trương Vĩ Lâm cảm thấy lo lắng nóng nảy, sao Thượng tá Hiên và chị dâu lại luôn gặp chuyện không thuận lợi vậy, vùng ngoại ô bùng nổ không bao lâu, hai người đều lâm vào hoàn cảnh khó khăn, Thượng tá Hiên thì bị kẻ địch uy hiếp mang đến vùng ngoại ô, còn chị dâu thì đáng lẽ ở Hào Đình Hoa Uyển thị lại không có ở chỗ đó!

"Tín hiệu bị cắt đứt, xin chỉ thị không thành công." Diệp Hạo thấy tín hiệu cắt đứt, cặp mắt như muốn phun ra lửa, mẹ nó, đây là tình huống gì!

Nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm, Diệp Hạo rất nhanh nhận được tin một nhóm khác theo dõi chiếc xe hơi màu xanh dương đậm thất bại, Diệp Hạo tức điên lên, rốt cuộc lần này ai đã ra tay, chẳng lẽ là sát thủ của Thanh Thánh Huy? Diệp Hạo nghĩ không ra, chỉ có thể lập tức đi về vùng ngoại ô, còn chuyện An Nhược bên này thì giao lại cho Trương Vĩ Lâm.

An Nhược không có ở Hào Đình Hoa Uyển, Trương Vĩ Lâm đứng chờ ở Hào Đình Hoa Uyển cũng không phải cách, cuối cùng, Trương Vĩ Lâm dứt khoác đến cục giao thông, không có luật pháp chứng minh, hệ thống giao thông thành phố A không thể mở lên để kiểm tra, một khi mở ra thì tín hiệu ở tất cả con đường thành phố A sẽ ở trạng thái cập nhật không làm việc.

An Nhược biến mất không thấy bóng làm mọi người gấp gáp giờ phút này đang nhàn nhã đánh giá phân xưởng bỏ hoang, bên trong phân xưởng có rất nhiều đống thép không rỉ cũ kỹ.

"An Nhược, sau khi đi theo Lục Mục Hiên, cả người đều nhiễm mùi vị quân nhân." Lý Thành Minh ngồi trên cái ghế màu đỏ to lớn trong phân xưởng bên, chân phải gác lên chân trái, ngón tay gõ nhịp nhàng lên tay ghế.

"Anh trốn khỏi trại giam đến chỗ này, khiến tôi nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa, chẳng lẽ anh bò ra từ dưới nước?" Hai tay An Nhược khoanh trước ngực, nhíu mày nhìn Lý Thành Minh. Nhà họ Mã đã sụp đổ, rốt cuộc là ai đang âm thầm trợ giúp Lý Thành Minh? Con người này, ở trong phòng giam không chịu nhiều cực khổ nên bụng cũng mập mấy vòng, ném vào sông bơi vài dòng có thể phát huy tác dụng.

"Nếu như tôi nói là Sở Cẩn giúp tôi trốn ra, cô tin không?" Lý Thành Minh đứng lên khỏi khỏi ghế, chậm rãi đi về phía An Nhược, hành động này không giống với vẻ luống cuống hôm đó tìm đến An Nhược gây phiền toái.

Sở Thiệu xảy ra tai nạn giao thông, đang chực chờ ở quỷ môn quan, Sở Cẩn đâu còn tâm trạng mà đi giúp Lý Thành Minh, người cứu Lý Thành Minh xem ra đầu óc có vấn đề rồi lại đi cứu một kẻ ngốc!

"Mã Vũ Đình là con của Sở Cẩn, tôi và Sở Cẩn vốn là tình địch, nhưng không ngờ Sở Cẩn cứu tôi ra từ trong trại giam. An Nhược, tôi đến bệnh viện xem Phan Mộng Lệ." Trên gương mặt Lý Thành Minh mang ý cười tà ác.

Lúc trước mà nói thì nửa chữ An Nhược cũng sẽ không tin, nhưng còn Phan Mộng Lệ bên kia, trong lòng An Nhược căng thẳng, quân khu canh phòng nghiêm ngặt, Phan Mộng Lệ lại ở phòng bệnh cao cấp, muốn bắt một người sống sờ sờ như Phan Mộng Lệtừ quân khu ra ngoài không gây tiếng động, phải tốn rất nhiều sức lực! Đôi mắt An Nhược không chút biểu cảm nhìn Lý Thành Minh không nói gì.

"Xem ra, cô không tin tôi rồi." Lý Thành Minh bi thương thở dài, ngay sau đó nâng tay phải lên vỗ tay một cái, không bao lâu, Phan Mộng Lệbị trói hai tay, miệng thì bị miếng vải trắng che lại được một tên bắt cóc đưa đến.

Hai tay An Nhược nắm thành nắm đấm, mẹ nó, Lý Thành Minh không phải là con người, lại kéo Phan Mộng Lệvào cuộc!

Nháy mắt cho thuộc hạ, miếng vải trắng trong miệng Phan Mộng Lệđược kéo xuống.

"An Nhược, bên này có bom, bọn họ muốn nổ chết cậu...cậu đừng tới đây!" Phan Mộng Lệgào thét, miệng lại bị nhét chặt.

Bom, Lý Thành Minh và bang hội chung phe, ra là vậy, do một bang hội nào đó cứu Lý Thành Minh, SK Mafia đã bị thanh trừ sạch sẽ, có lẽ là . . . . . Thanh Thánh Huy.

"An Nhược, dáng người của cô càng ngày càng quyến rũ, Lục Mặc Hiên khẳng định hàng đêm đổ vào cô, nhìn cái eo nhỏ của cô kìa. Yên tâm, nếu như mà tôi chơi cô cảm thấy thoải mái, sẽ cho cô toàn thây, không dùng đến những trái bom kia. Giờ, cởi quần áo cho tôi!" Ngón tay Lý Thành Minh chỉ An Nhược, trên mặt lộ ra vẻ bỉ ổi.

Phan Mộng Lệ lo lắng muốn vùng vẫy đứng dậy, nhưng chưa kịp nhúc nhích thì bị một người bên cạnh hung hăng giữ chặt, tát một tát trên mặt. Ý tứ quá rõ ràng, nếu như An Nhược không cởi quần áo, Phan Mộng Lệ sẽ gặp nguy hiểm.

Lúc thấy tay phải An Nhược chuyển qua vạt áo, ánh mắt Phan Mộng Lệ trở nên mông lung, An Nhược sạch sẽ như vậy, Phan Mộng Lệ chỉ hận bản thân mình, tại sao ban đầu lại lựa chọn ở chung một chỗ với Lý Minh Thành! Người đàn ông này thật độc ác! Phan Mộng Lệ thống hận nước mắt không ngừng được chảy xuống, mắt thấy An Nhược muốn vén vạt áo lên, cả người Phan Mộng Lệ dâng lên một cỗ phẫn hận, chợt đứng lên, một cước đá văng người bên cạnh, nhanh chóng đi tới trái bom bên cạnh.

Bom hẹn giờ được cố định ở trên tường, chỉ cần cằm Phan Mộng Lệ lại gần cái nút, nhấn xuống, bom sẽ nổ. Lý Thành Minh không nghĩ tới Phan Mộng Lệ sẽ quyết liệt như vậy, lực chú ý lập tức chuyển qua đó.

"Con điên này, cô mà đè xuống, người đầu tiên bị nổ chết là cô đấy, bom hẹn giờ chỉ đúng hai giây!" Trong lúc vô ý Lý Thành Minh nói ra sự thật khiến đáy mắt An Nhược thoáng qua tia hận ý. Lục Mặc Hiên vẫn chưa tới, khẳng định là lúc theo sau đã xảy ra chuyện.

An Nhược đột nhiên nâng tay phải lên đánh vào ót Lý Thành Minh, đột nhiên bị đánh mạnh như vậy làm cho thân thể Lý Thành Minh lắc lư. Sau khi trấn tỉnh lại, đầu Lý Thành Minh đã bị một khẩu súng lạnh lẽo dí vào.

Lại có súng! An Nhược lại có súng! Hoàn toàn ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lý Thành Minh!

"Ai dám đến đây một bước, tôi sẽ giết anh ta!" Lời nói mang theo lực chấn động bay vào trong tai mọi người ở đây, họng súng di sát lên đầu Lý Thành Minh, Lý Thành Minh sợ đến không dám hó hé, sợ mình nói bậy chọc cho tâm trạng An Nhược bất ổn, một phát bắn chết anh.

"Lý Thành Minh, anh không phải rất tà ác sao, mới vừa rồi là ai nói muốn chơi tôi vậy? Tôi thấy người đầu tiên xong đời là anh đấy, từ lâu đã không muốn để anh sống...anh sống trên đời này chính là vừa lãng phí đất vừa lãng phí lương thực!" An Nhược nói càng lúc càng sắc bén, ngón tay như muốn ấn xuống cò súng.

Mấy tên bên kia thấy tình hình sắp không xong, rối rít cất bước đến bên canh Phan Mộng Lệ, chỉ cần giữ chặt Phan Mộng Lệ thì người đàn bà cầm súng chỉa vào Lý Thành Minh tự nhiên không là gì. Nói như vậy, Lý Thành Minh tạm thời không thể động.

"Phan Mộng Lệ, nếu mấy tên đàn ông kia dám đến chỗ cô một bước thì cô liền ấn cái nút kia, trên đường hoàng tuyền, có thể mấy kẻ đi chung với cô cũng không phải tốt lắm sao." An Nhược hếch mày nhìn về phía mấy tên đàn ông kia, nhân cơ hội này Lý Thành Minh cúi người thấp xuống, chân trái chuẩn bị đá vào chân phải của An Nhược.

Chân phải nhanh chóng xoay chuyển, chân trái vòng qua vật Lý Thành Minh xuống đất, Lý Thành Minh trộm gà không được còn mất nắm gạo, mặt đập xuống đất, lỗ mũi trực tiếp đụng chạm mặt đất, Lý Thành Minh đau hét to một tiếng.

Chân phải giơ lên cách người Lý Thành Minh 5cm giẫm lên, "Cho anh thời gian một phút, nói người nào đã cứu anh ra khỏi trại giam? Thanh Thánh Huy sao?" Sau khi An Nhược nói xong, không nói hai lời vén áo Lý Thành Minh lên, trên lưng anh ta cũng không có hình xăm Thanh Long.

Một khi Lý Thành Minh nói cho cô biết người cứu anh ta ra bê ngoài là ai thì Lý Thành Minh nhất định phải chết, đây là thỏa thuận giữa anh và người kia. Cứu anh ra ngoài, vì mục đích của người đàn ông kia, hôm nay nhất định phải giết chết An Nhược, đây là nhiệm vụ của anh. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, thứ đang chờ anh chính là. . . . . . cả người Lý Thành Minh run lên, trong nháy mắt giương nanh múa vuốt lên, không liều thì dù sao cũng chết!

Một phút cũng sắp qua, An Nhược nhướng mày, giữ lại Lý Thành Minh chính là mối họa, bóp cò súng, An Nhược vừa muốn nổ súng bắn chết Lý Thành Minh.

"Cô không phải muốn biết, Lục Mặc Hiên ở chỗ nào sao?" Một giọng nói trầm thấp truyền đến, An Nhược ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh trăng, một người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng trước cửa phân xưởng.

Người đàn ông này là . . . . . . Chân mày An Nhược đang nhíu dần nới ra, sao có thể chạy thoát khỏi từ trong một đám cảnh sát.

"Quên tự giới thiệu về mình, tôi tên Liễu Lăng."

Không nhịn được khoát tay, "Liễu là cây liễu lả lướt, Lăng là khinh người? Tên này của anh, quả thật mềm mại đáng yêu lại quỷ dị." An Nhược thu hồi súng, một cước đánh vào đầu Lý Thành Minh.

Lý Thành Minh thấy lão đại tới, thân thể run lên, lập tức đứng dậy, phịch một tiếng ngã quỵ, "Đừng có giết tôi, tôi đã đưa An Nhược tới rồi." Hai chân di chuyển, Liễu Lăng không biết tại sao cha nuôi muốn cứu Lý Thành Minh, cũng không biết tại sao muốn giết An Nhược. Cũng chỉ là một người đàn bà, bản lãnh có bao nhiêu, mặc dù An Nhược có chút hấp dẫn với anh.

"Anh là người của Thanh Thánh Huy." Lời An Nhược vừa nói ra, trong mắt Liễu Lăng lóe lên tia sáng kinh ngạc, không hỏi Lục Mặc Hiên ở nơi nào, trong giọng nói tràn đầy chắc chắn.

"Cô không lo lắng Lục Mặc Hiên sao?" Liễu Lăng đi vào, trên gương mặt ngàn năm không thay đổi không có chút huyết sắc mang theo nụ cười.

"Lục Mặc Hiên không phải là người các anh có thể khống chế, Liễu Lăng, anh nên uống chút canh đậu đỏ hoặc là ăn nhiều một chút táo đỏ rồi." An Nhược nhẹ nhàng thổi thổi lên họng súng, trên mặt mang ý cười mở miệng.

Trên đời này người có thể khống chế Lục Mặc Hiên, không nhiều lắm. Xem ra, bây giờ Lục Mặc Hiên đã đánh vào nội bộ Thanh Thánh Huy.

Hết chương 61