Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 216: Người của Thượng Lâm gia




"Phong Lôi Sát!"

Hai vị võ giả huyền giả hậu kỳ nhanh như chớp, trong nháy mắt đã tiến gần hơn trăm trượng, xuất hiện ở sau lưng hai thành viên trong đội, giơ tay đánh xuống một chưởng.

Phong Lôi giao kích nổ ra, một trước một sau đánh lên người hai người. 

Hai người kia một người là huyền giả sơ kỳ, một người là huyền giả trung kỳ, đối mặt với hai võ giả huyền giả hậu kỳ một phong, một lôi một chiêu cũng không thể chống lại, bay ra ngoài liền mất mạng.

Đội có tám thành viên, hai người bị Phá Cương tiễn bắn chết, hai người khác bị thương liền bị đánh chết, liền bị thiếu mất một nửa thực lực.

"Ha ha ha.... Hôm nay các ngươi cũng sẽ phải chết ở đây thôi!" 

Võ giả phong hệ Trần Dương cười nhạt, ánh mắt nhìn đến bọn họ không khác gì nhìn người đã chết.

Hai người bọn họ nếu đã ra tay, rất ít người có thể từ trên tay bọn họ trốn thoát.

"Ta liều mạng với các ngươi!" 

Một người đàn ông vẫn luôn trốn sau thân cây lao ra, trường đao chém xuống, tạo ra một ảnh đao dài mấy trượng.

"Cũng chỉ là ảnh đao mà thôi!"

Đùng đùng. 

Thanh âm như tiếng công kích của sấm, hóa thành từng tia lôi điện, ảnh đao theo tiếng sấm mà bị phá vỡ hóa thành hư không.

Người đàn ông lập tức "Phốc phốc" từ trên không trung rơi xuống, cả người bốc khói đen, sau khi rơi xuống thì đã trở thành một thi thể bị cháy đen.

Võ giả lôi hệ Lôi Mông sử dụng năng lượng điện của sấm sét, thực lực của người đàn ông kia vốn không cao, gặp phải sấm sét sao có thể đỡ được, lập tức bị giết ngay tại chỗ, tốc độ không phải nhanh bình thường. 

Hai người họ phối hợp vô cùng ăn ý, chỉ trong nháy mắt đã giết chết ba võ giả, nhẹ nhàng như mây trôi, căn bản chưa từng dùng đến bất kỳ thủ đoạn gì.

"Ngươi đi đối phó tên đội trưởng vô dụng gì đó đi."

Lôi Mông gật đầu, tiến thẳng đến chỗ Trương Càn. 

"Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!"

Đùng đùng.

Rừng cây đang tươi tốt liền bị vô số tia sấm sét màu xanh xuống, bất kể là cây to đại thụ hay cái gì khác xung quanh, đều bị sấm sét này đánh xuống cháy thành than đen, trên đất cũng xuất hiện vô số hố nhỏ, không khí đầy mùi cháy khét. 

Trương Càn bị ép phải ra ngoài, trông bộ dạng vô cùng chật vật, thực lực cũng giảm không ít.

Võ giả lôi hệ, là loại võ giả khác loại với cái võ giả bình thường khác, bọn họ tu luyện công pháp đặc thù, cũng lĩnh hội lực lượng đặc thù.

Lôi hệ là một trong số đó, nó thuộc về năng lượng biến dị, uy lực vô cùng cường đại. 

"Mộc Lung(lồng)!"

Trương Càn lau đi tia máu ở khóe miệng, hai tay vung lên, phát động mộc hệ.

Dưới thân Lôi Mông xuất hiện một mảng dây leo màu xanh, vây chặt hắn thành một cái lồng bền chắc, Trương Càn mở miệng gọi ra một cây kiếm, sát khí bức người, đâm thẳng về phía ngực của võ giả lôi hệ Lôi Mông. 

"Cẩn thận, đây là võ kỹ Trương Càn am hiểu nhất Tù Lung Kích Sát!"

Lôi Mông xem thường hô lên: "Chân Lôi Bạo Nổ!"

Đùng đùng. 

Dây leo màu xanh bị xé toác ra, lập tức từ bên trong lồng có một cái lôi tiên (roi sấm) bắn ra, quất lên người Trương Càn, cương khí hộ thân của hắn lập tức bị nghiền nát, cả người bay ra ngoài.

"Ba ba ba!"

Một trận giao chiến còn không được tính là chính thức, thì Trương Càn đã địch không lại đối phương, bị trọng thương. 

"Lưu Kiến, ngươi chắc chắn trên người Trương Càn này có bản đồ Yêu Thú sơn mạch chứ?" Thanh âm bình tĩnh có một giọng điệu không ai từ chối, khiến người ta cảm thấy như có một ngọn núi lớn đè ép không cách nào thở nổi.

"Lâm thiếu, người yên tâm, tiểu nhân dám lấy đầu mình ra đảm bảo, bản đồ Yêu Thú sơn mạch ở trên người Trương Càn. Trước đây ta từng lén lén nhìn thấy, Trương Càn lấy bản đồ ra xem, tuyệt đối không nhầm được." Lưu Kiến cúi đầu, trên trán toát đầy mồ hôi.

"Bản thiếu tin ngươi một lần này, nếu như không tìm được bản đồ, ngươi tự biết hậu quả rồi đấy!" 

Lưu Kiến thấy cả người lạnh lẽo như bị đóng băng.

Hắc y nhân cầm tên nỏ trong tay cũng hướng tên nỏ về phía Lưu Kiến, giống như để chứng thực câu nói kia, nếu bọn họ tìm không được bản đồ sẽ bắn hắn ta thành một con nhím.

Trên đầu Lưu Kiến chảy đầy mồ hôi lạnh. 

...

Võ giả lôi hệ Lôi Mông đánh bại Trương Càn vô cùng đơn giản.

Ở một bên khác, võ giả phong hệ Trần Dương thân mình tựa gió, mỗi một bước đi đến xung quanh đều để lại vết tích của cuồng phong, rõ ràng là hắn đã nắm được lực lượng phong hệ ở cảnh giới cực cao. 

"Một người là huyền giả trung kỳ, một là huyền giả sơ kỳ!"

"Phong Vân Thập Tam Kiếm!"

Võ giả phong hệ lấy ngón tay làm kiếm, trong nháy mắt đánh ra một kiếm pháp lợi hại. 

Kiếm khí tung hoành ngang dọc đan xen lẫn nhau, giống như một cái lưới lớn chụp lên chỗ Lâm Phi đang ẩn mình. Những chỗ võng kiếm đi qua, tảng đá bị nghiền nát, cây đại thụ bị quật ngã, dường như cả không khí cũng bị võng kiếm chém đứt.

Sau khi ra tay, võ giả phong hệ Trần Dương dừng lại.

Dưới Phong Vân Thập Tam Kiếm, không ai có thể sống sót. 

Mặc dù phạm vi thi triển chiêu này không lớn, nhưng Trần Dương vẫn chưa cảm thấy bọn họ rời đi phạm vi công kích của mình, thông thường điều này có nghĩa là họ đã chết dưới kiếm của mình.

"Kiếm pháp thật chậm!"

Bỗng nhiên bên tai hắn xuất hiện một tiếng hừ lạnh, võ giả phong hệ trở tay đâm ra một kiếm, kiếm quang bắn ra. 

"Phốc!"

Một đạo kiếm quang màu đen xuyên qua ngực hắn, trên đoản kiếm còn để lại máu nóng.

Trần Dương "Phịch" một tiếng ngã trên mặt đất. 

Một kiếm mất mạng.

"Hừ, kiếm pháp rác rưởi thế này mà cũng muốn giết ta!"

Sau khi học được "Phong Kiếm", đối với việc lĩnh hội gió, mỗi ngày Lâm Phi đều có tiến bộ, chiếm giữ ưu thế tốc độ, phản kích giết đối thủ, trong mắt hắn là chuyện đơn giản. 

....

"Lão Trần!"

Lôi Mông vừa định phế bỏ Trương Càn, không ngờ lại nhìn thấy bạn lâu năm của mình lại chết thảm trên tay đối phương. 

"Ngũ Lôi Oanh Đỉnh!"

Giữa không trung, tiếng sấm sét không ngừng đánh đùng đùng, toàn bộ đánh về phía người Lâm Phi.

Xung quanh Lâm Phi hiện ra Thủy Hỏa Liên Hoa, tòa hoa sen tỏa ra quang mang màu xanh, trên người hắn thế mà lại cảm thấy tê dại. 

"Lực lôi điện thật mạnh, nếu người này đạt đến cảnh giới đại viên mãn, sấm sét này đánh xuống, ngay cả ta cũng không dám chính diện chống lại mất, bây giờ thì...chuyện này vẫn chưa xảy ra được!"

"Hắn vậy mà chặn được!"

Võ giả lôi hệ Lôi Mông hơi chần chờ, làm lỡ mất cơ hội, Lâm Phi liền xông tới, lấy tay làm kiếm. 

"Tùy Phong!"

Xoẹt.

Cương khí hộ thân của Lôi Mông bị phá vỡ, trên ngực có một vết thương, máu tươi từ đó chảy xuống. 

Từ sau khi tu luyện lực lượng lôi hệ, Lôi Mông chưa bao giờ gặp một cao thủ như vậy.

"Bôn Lôi Quyền!"

Tuôn ra theo chân nguyên, rắc rắc, từng sấm sét màu xanh, ở phạm vi xung quanh Lâm Phi nổ tung ra. 

"Phong Bạo!"

Từng cơn gió lốc, chằng chịt xuất hiện, đụng vào người Lôi Mông, tạp tạp tạp. Cương khí hộ thân trên người không kịp khởi động, trên người hắn nhất thời máu thịt be bét.

"Như Phong!" 

Đột nhiên một cơn gió nhẹ thổi qua người Lôi Mông, trên cổ họng hắn đột nhiên bị đau, yết hầu trào máu...

"Ngươi giỏi lắm..."

Trong nháy mắt, hai cường giả huyền giả hậu kỳ, đều chết trong tay Lâm Phi. 

"Tiểu Lâm...Ngươi...."

Trên người Trương Càn đầy mùi cháy khét, thật vất vả giãy giũa dậy được, trừng mắt ngơ ngác nhìn một màn trước mắt.

Hai vị võ giả huyền giả hậu kỳ cứ như vậy đều chết rồi? 

Một màn trước mắt này, khiến Trương Càn cảm thấy mình như đang trong mộng không cách nào tỉnh dậy. Cao thủ dùng kiếm hắn tùy tiện mời về không ngờ lại là một cao thủ kiếm thuật cường đại...

"Trương đại ca trước đừng nói chuyện vội, đây là chữa thương đan. Trước tiên ngươi hãy ngồi xuống chữa thương đã, tất cả cứ giao cho ta!" Lâm Phi đưa ra một viên chữa thương đan.

Trong mấy ngày ngắn ngủi này, Lâm Phi học được từ đoàn mạo hiểm này không ít thứ, chính mắt thấy mọi người chết trong tay đối phương mà mình thậm chí còn không kịp ngăn cản. 

Trong lòng Lâm Phi vô cùng xấu hổ.

Một bụng lửa giận, xông đến phía bọn người kia, Lâm Phi vô cùng khó chịu, ý nghĩ luôn luôn không thông suốt, chỉ có giết hết bọn họ mới có thể thông suốt.

"Nhanh chút bắn chết hắn, bắn chết hắn!" 

Hai cường giả huyền giả hậu kỳ, một trước một sau cứ như vậy chết trên tay một thanh niên trẻ tuổi, mặt Lâm Uy tối sầm lại.

"Hưu hưu hưu!"

Phá Cương tiễn chi chít phóng tới. 

"Tùy Phong!"

Ba ba ba....

Phá Cương tiễn trong không trung bị chặt làm hai nửa, từ trong không trung rơi xuống. 

"Phốc phốc phốc!"

Hắc y nhân xung quanh, tất cả đều lấy tay che yết hầu ngã trên mặt đất, chỉ sau một chiêu "Tùy Phong" này. Gió trở thành sát chiêu vô hình, kỳ thực bọn họ đã có thể ngăn cản.

Trong thời gian không đến một khắc, hiện trường chỉ còn lại Lâm Phi và một tên tiểu nhân Lưu Kiến. 

"Các hạ, thật có bản lĩnh, là bản thiếu đã nhìn nhầm rồi!" Lâm Uy cười nhạt. "Ta là đệ tử thượng Lâm gia, chuyện hôm nay bản thiếu coi như chưa từng xảy ra, tên tiểu nhân Lưu Kiến này ngươi có thể trực tiếp mang đi, chúng ta từ đây không nợ gì nhau.

"Phanh!"

Một chưởng của Lâm Uy đánh lên đan điền của Lưu Kiến, đối phương trực tiếp ngã trên mặt đất. 

"Không! Thực lực của ta!"

Một chưởng kia đã trực tiếp phế bỏ đối phương, tâm cơ thâm trầm, chân trước vừa giúp người, chân sau đã có thể phế bỏ đan điền người đó.

Lâm Uy xuất thân từ đại gia tộc, kiến thức của hắn đương nhiên hơn người bình thường rất nhiều, biết được bản thân đã gặp phải cao thủ, nói không chừng còn là cường giả đại viên mãn, nếu xử lý không tốt, không chừng có thể chết ở đây. 

Vì vậy trước tiên phải nói ra bối cảnh của mình, làm cho đối phương sợ hãi cùng kiêng kỵ, sau đó giao ra tên tiểu nhân này, lùi một bước, để cho bọn họ biết rõ, mình có thể làm ra đến mức này đã là cực hạn.

"Khoan đã!"

Lâm Phi nói: "Ngươi là người của thượng Lâm gia?" 

Lam Uy cảnh giác, trong mắt lóe lên vẻ mừng rỡ: "Gia tộc bản thiếu chính là thượng Lâm gia của Bất Lạc vương triều, chẳng lẽ ngươi biết thượng Lâm gia chúng ta?"

"Thanh Long Đại Cầm Nã!"

Lâm Phi bỗng nhiên bước lên một bước, một tiếng rít đột ngột vang lên, một ảo ảnh thanh long mơ hồ hiện ra, gầm thét lao xuống. 

"Ngươi rốt cuộc là người nào của Lâm gia... Sao lại có Thanh Long Đại Cầm Nã...."

Lâm Uy khiếp sợ thốt lên, cương khí hộ thân bị phá vỡ, cả người bị túm lên, vẻ mặt trong nháy mắt khó có thể tin.

"Ba ba ba!" 

Bàn tay to vỗ lên mặt Lâm Uy.

"Ta không phải là ai của Lâm gia hết, ông đây hận chết người của Lâm gia các ngươi!"

Lâm Uy bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, trong lòng ủy khuất vô cùng, bản thân vốn là muốn lập công, sao lại gặp phải một địch nhân của Lâm gia vậy chứ? 

Tuyệt học Lâm gia, Thanh Long Đại Cầm Nã, sau khi tu luyện đến cảnh giới đại thành, có thể cầm nã trong hư không.

Nếu không phải người của Lâm gia, không phải đệ tử nòng cốt không có tư cách tu luyện môn tuyệt học này.

"Phanh!" 

Lâm Uy bị Lâm Phi ném ra, liên tiếp đụng vào các cây lớn, không ngừng phun máu, một đạo kình phong lợi hại đánh lên đan điền của hắn, truyền ra một hồi gào thét đau đớn.

Nếu Lâm Uy không nhắc đến Lâm gia, Lâm Phi chắc chắn sẽ không nặng tay như vậy.

Trước nay, trong lòng hắn đều có một kẻ thù như vậy. 

Kẻ địch này lại là người Lâm gia.

Lâm Phi cho là mình sẽ tìm đến bọn họ, sau khi gặp ở đây, ý niệm trả thù không ngừng trào ra, thêm vào chuyện lúc trước, lại càng thêm hận Lâm gia.

Người của Lâm gia, chuyện chỉ là như vậy thôi. 

....

Lâm Phi một phát đạp lên mặt Lâm Uy, di qua di lại vặn vẹo.

"Ta rất ngạc nhiên, ngươi là đệ tử của Lâm gia, sao lại đến đây, nếu ngươi nói tất cả cho ta biết, biết đâu tâm trạng ta tốt còn có thể thả ngươi rời đi, bằng không ta cũng không ngại đem ngươi cho yêu thú ăn!" 

Cao thủ bên người đã chết, thực lực bản thân lại bị phế, Lâm Uy bây giờ như chó nhà có tang.

"Ta nói, ta nói, cầu xin ngươi đừng giết ta!"

Thế nhưng, vào lúc Lâm Uy cúi đầu, đôi mắt hắn lóe lên thần sắc oán độc. 

Một chén trà sau.

Lâm Phi từ trong miệng của Lâm Uy biết được chân tướng sự việc.

Giống như trước đó Trương Càn đã nói, mộ Huyền Hoàng vừa xuất hiện, gây nên oanh động rất lớn, ba vương triều lớn, nhao nhao điều động cao thủ đi tìm kiếm mộ Huyền Hoàng, các gia tộc khác cũng không chịu bỏ qua cơ hội này. 

Thượng Lâm gia chính là hướng về mộ Huyền Hoàng mà đến.

Lâm Uy từ miệng Lưu Kiến biết được Trương Càn có một tấm bản đồ chi tiết của Yêu Thú sơn mạch. Vì vậy lén lút mang người, chuẩn bị lập công, muốn cho những tộc nhân kia biết mình lợi hại cỡ nào.

"Ta đã nói hết tất cả rồi, ngươi có thể thả ta không?" 

Lâm Phi đứng lên, dời đi chân mình: "Ta đã nói đương nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh, không giết ngươi thì không giết ngươi, thế nhưng điều này không có nghĩa là Trương đại ca không giết ngươi!"

Trương Càn bị thương rất nặng, sau khi dùng chữa thương đan, khôi phục được mấy phần thương thế, đứng sau Lâm Phi, cảm kích nhìn hắn: "Ta thay mọi người cảm ơn ngươi!"

Lâm Uy kinh ngạc, mắng: "Ngươi không thể giết ta, ta là đệ tử thượng Lâm gia, nếu ngươi dám giết ta, người trong tộc ta, nhất định sẽ báo thù cho ta, giết cả nhà các ngươi, diệt toàn tộc của ngươi!" 

Đoàn mạo hiểm của Trương Kiền, đã chết hết bảy tám phần, sau này có muốn trở lại như xưa cũng rất khó khăn.

"Ta giết ngươi!"

La Gia vẫn luốn trốn phía sau, vô cùng bi thương lao đến, giơ lên nắm đấm đánh vào đầu Lâm Uy, một quyền lại một quyền, không ngừng rơi trên người Lâm Uy, đỏ trắng bay tứ tung ra bên ngoài, bắn tung tóe trên mặt đất, chết vô cùng thê thảm. 

Lâm Phi cũng không ngăn cản, nếu không thể phát tiết tâm tình trong lòng, cả đời để nó nghẹn trong lòng, sẽ vô cùng khó chịu.

Bên này La Gia đánh giết Lâm Uy, bên này Trươn Càn trầm mặt đi về phía Lưu Kiến.

"Lưu Kiến, ngươi đáng chết!" 

Trường kiếm hướng về phía trước đâm đến, xuyên thủng ngực.

Lưu Kiến nhìn trường kiếm trong ngực mình, trong miệng không ngừng phun máu: "Các ngươi... Giết đệ tử Lâm gia...Các ngươi cũng sẽ chết thôi....Ta sẽ ở dưới địa ngục chờ các ngươi!"

....

"Tiểu Lâm, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, mặc dù ta không biết vì sao ngươi lại giấu thực lực thật sự, ngươi đã giúp ta một đại, thù lớn đã báo, Trương đại ca không có gì để cảm tạ ngươi, cái vật đầu sỏ gây ra mọi chuyện này, ta tặng cho ngươi!" Trương Càn đưa ra một quyển bản đồ.

Lâm Phi lắc đầu: "Trương đại ca, quyển bản đồ này ta không thể nhận."

Mặt Trương Càn đen lại: "Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, bản đồ nằm trên người ngươi, có lẽ sẽ có tác dụng, giữ trên người ta sẽ chỉ là tai họa ta không muốn lại xảy ra tình huống này....Nếu ngươi không muốn, ta sẽ trực tiếp hủy đi bản đồ này, giữ lại chỉ thêm tai họa." 

Lâm Phi bất đắc dĩ, không còn cách nào khác đành nhận bản đồ.

"Trương đại ca, sau này ngươi định làm thế nào?"

Trương Càn thương cảm nói: "Ta sẽ dẫn La Gia trở về, cũng đem tro cốt của mọi người mang về, đem những gì chúng ta thu thập được đưa cho đệ tử hậu bối của bọn họ, sau đó ta sẽ kiếm một chỗ đi ẩn cư, sẽ không tổ chức đoàn mạo hiểm nữa..." 

Lâm Phi biết rằng sau khi trải qua chuyện lớn như vậy, Trương Càn đã nản lòng thoái chí, hắn cần một thời gian bình phục vết thương, trong thời gian ngắn sẽ không tổ chức đoàn mạo hiểm nữa.

"Trương đại ca chúc huynh đi đường bình an!"

Trương Càn gật đầu: "Tiểu Lâm, những thi thể trên đất còn phiền ngươi xử lý sạch sẽ, ngươi giết đệ tử thượng Lâm gia, người thượng Lâm gia sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu không có việc gì, hãy sớm rời khỏi Yêu Thú sơn mạch, nơi đây rất nhanh sẽ trở thành đất thị phi!" 

"Ta đã biết."