Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 171




Viêm Hoa tông. Sơn môn uy vũ hùng vĩ. 

Mỗi một đệ tử cang giữ sơn môn đều vô cùng tự hào, bởi vì bọn họ nhận trách nhiệm cực kỳ quan trọng. Đó là khi gặp được nguy cơ thì phải nhanh chóng báo cho mọi người. 

Hai đệ tử đứng nghiêm trang ở trước sơn môn, dù là gió táp mưa sa, cũng sẽ không làm cho bọn họ rời khỏi vị trí. 

Đột nhiên! 

Từ phương xa, một vệt sáng màu vàng lao tới. Khi hai người nhìn thấy vệt sáng màu vàng này, lập tức kinh hãi, nhanh chóng rời khỏi vị trí, muốn gõ vang cảnh báo, báo cho mọi người rằng có địch đột kích. 

Chẳng qua là khi bọn họ còn không có chạy được hai bước, mặt đất đột nhiên run rẩy, thềm đá kia cũng nứt toác ra. 

- Cuối cùng đã tới. Ta không ngờ sơn môn của Viêm Hoa tông này vẫn không có nhiều biến hóa lắm, vẫn rách nát như vậy. 

Khi nghe được lời nói này, hai người vừa định răn dạy người tới. Nhưng khi thấy rõ sinh vật ở trước mắt, họ lại kinh hãi đến sắc mặt trắng bệch, chân cũng run run. 

Chín con yêu thú hình rồng to lớn, chân đạp thềm đá, hai con mắt màu vàng óng to lớn lộ ra hung uy. 

Đây là lần đầu tiên hai người trông thấy yêu thú to lớn như vậy. 

Hơi thở phun ra từ trong lỗ mũi của con yêu thú này hình thành một cơn lốc cuốn tới, thổi ngã hai người này. 

Con yêu thú này há miệng, răng nhọn tản ra hàn quang làm cho hai người kia sợ đến không nói ra lời. 

- Ha ha, nhìn hai đệ tử này xem, mới chỉ có thế mà đã sợ tè ra quần. Thật đúng là thú vị. 

Thánh Tử ở trên xe cười lớn. 

Lão giả ở một bên hơi khom người, nói: 

- Thánh Tử đại nhân, những đệ tử này chưa từng gặp qua Hoàng Kim cự long, cho nên bị uy thế của nó hù sợ cũng cũng là điều tất nhiên. 

- Đây là điều hiển nhiên. Dù Hoàng Kim cự long có huyết mạch cao quý, nhưng với Thánh Đường tông chúng ta, chúng cũng chỉ là vật kéo xe mà thôi. 

Thánh Tử cười nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường. 

Mà lúc này, lão giả tiến về phía trước một bước. Thanh âm khàn khàn vang lên hình thành sóng âm, không ngừng khuếch tán, lan truyền ra khắp Viêm Hoa tông: 

- Thánh Tử của Thánh Đường tông đã đến. Chẳng lẽ đạo đãi khách của Viêm Hoa tông chính là như vậy hay sao? 

- Thánh Tử của Thánh Đường tông đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, mong được tha thứ. 

Mấy bóng người bay ra. Người chưa tới, nhưng mà thanh âm cũng đã tới. 

Một vệt sáng màu hồng dừng lại ở trên không trung, sau đó một bóng người xuất hiện. Hỏa Dung thân là một trong những trưởng lão đỉnh tiêm của tông môn, những người khác không nguyện ý đi ra, chỉ có hắn tới đón tiếp tên Thánh Tử này của Thánh Đường tông. Mà những người đi theo phía sau đều là trưởng lão trong tông môn, cũng xem như biểu thị sự coi trọng đối với Thánh Tử. 

- Hỏa Dung trưởng lão, đã lâu không gặp. 

Thánh Tử cười nói, sau đó vỗ lên đầu của Hoàng Kim cự long, những con cự long này giương cánh, bay về phương xa, xem như tự do thả đi. 

- Xin mời. 

Tu vi của Hỏa Dung trưởng lão cao hơn Thánh Tử rất nhiều, nhưng mà thân phận của đối phương khá đặc thù. Trong Thánh Đường tông, địa vị của đối phương cũng giống như là hoàng tử, thân phận cao quý. Bây giờ đi vào Viêm Hoa tông, tự nhiên là phải để trưởng lão đỉnh tiêm như hắn đến tiếp đãi. 

Khi chuẩn bị đi vào phía trong tông môn, ánh mắt của Hỏa Dung dừng lại ở trên thềm đá bị phá hủy kia một lúc, khẽ lắc đầu, trong lòng có cảm giác bất đắc dĩ không nói ra được. 

Nếu như Viêm Hoa tông cường đại như thời của Viêm Hoa Đại Đế, cho dù là Thánh Đường tông cũng không dám càn rỡ như vậy. 

Hai người kia cực kỳ xấu hổ, xám xịt rời đi. Bọn họ cảm thấy mình đã làm mất thể diện của tông môn, trong lòng bi phẫn. 

Không ít đệ tử đứng ở chung quanh dò xét nam tử tóc vàng kia, bàn luận xôn xao. 

- Đó chính là Thánh Tử của Thánh Đường tông. Một năm trước ta đã từng gặp qua hắn. Quả thật là uy thế vô song. 

- Đúng vậy a, Thánh Đường tông là đệ nhất tông môn trên thế gian. Đệ tử đi ra quả nhiên phi phàm, cảm giác đối phương còn có uy thế lớn hơn cả Quân sư huynh. 

- Chín con yêu thú to lớn vừa nãy các ngươi thấy được sao? Nghe nói mỗi một con đều có tu vi là Địa Cương cảnh tầng tám, nếu như ở Viêm Hoa tông chúng ta cũng đều là tồn tại vô cùng cường đại, nhưng mà đối với Thánh Đường tông lại giống như là chuyên môn dùng để kéo xe. 

- Đệ nhất tông môn không hổ là đệ nhất tông môn. Nghe nói chiến tranh giữa tông ta cùng Nhật Chiếu tông cũng bởi vì có Thánh Đường tông chen chân vào mới có thể đột nhiên ngừng lại. 

- Ngươi đây là nghe ai nói? 

- Ta là nghe các sư huynh ở trong nội môn nói. Tựa như là Nhật Chiếu tông xâm hại đến lợi ích của Thánh Đường tông. 

- Ghê gớm, một tiếng nói, cử động của Thánh Đường tông lại có thể ảnh hưởng đến chiến tranh giữa hai tông môn, Viêm Hoa tông chúng ta đến khi nào mới có thể đạt được mức độ này? 

- Thềm đá bên ngoài sơn môn của Viêm Hoa tông các ngươi cần phải tu sửa, kém xa so với Thánh Đường tông chúng ta, ở đó chúng ta còn phải khảm nạm vàng ngọc, như vậy mới lộng lẫy. 

Thánh Tử cùng nhau đi tới, nhìn thấy bất kỳ vật gì đều lắc đầu, tràn đầy khinh thường tựa như là đang đi tới một nơi thâm sơn cùng cốc vậy. 

Hỏa Dung cười không nói. Mỗi một lần có đệ tử của đại tông môn đến đây, đều là do hắn tới tiếp đón, cho nên những lời này hắn cũng đã nghe đến nhàm tai rồi. Hắn nghĩ nếu để Thiên Tu tới tiếp đón, có lẽ bây giờ tên Thánh Tử này đã là một bộ thi thể rồi. 

Khu vực nội môn. 

- Tỷ tỷ, Thánh Tử đã tới. 

Liễu Nguyệt rất hưng phấn nói, thậm chí chính nàng đều có cảm giác tay chân luống cuống, sau đó nắm lấy tay của tỷ tỷ, nói với vẻ mặt khát vọng: 

- Tỷ tỷ, nếu như ngươi rời khỏi Viêm Hoa tông, có phải cũng sẽ mang ta cùng rời đi hay không? 

Liễu Nhược Trần nhìn muội muội ở trước mắt, không biết đang suy nghĩ đến cái gì, sau đó gật đầu, nói: 

- Ừm. 

Thấy tỷ tỷ khẳng định, Liễu Nguyệt sung sướng giống như sắp được bay lên trời vậy. Sau đó tựa như là nghĩ tới điều gì, nàng nói: 

- Tỷ tỷ, trước khi rời khỏi tông môn, ta muốn báo thù. Gia hoả Lâm Phàm kia chết rồi, nhưng mà tên Tần Sơn kia vẫn còn. 

Liễu Nhược Trần không nói gì, nàng hiện tại chỉ muốn rời khỏi Viêm Hoa tông, đi đến Thánh Đường tông. Nơi đó mới là chỗ mà nàng nên đi, ở lại Viêm Hoa tông sẽ chỉ làm chậm trễ tiền đồ của mình. 

- Tốt. Ngươi thu thập một chút rồi cùng ta đi gặp mặt Thánh Tử. 

Tru Thiên phong, Trung Thiên phong, Hồng Đế phong, ba đại phong chủ chưa hề đi ra. Ngọn núi của bọn họ lần trước bị Thiên Tu trưởng lão vỗ nát. Về sau tông chủ ra tay giúp bọn họ chữa trị. Từ đó đến nay, ba người vẫn đợi ở bên trong ngọn núi của mình. 

Đối với bọn họ, chuyện lần trước thật sự là sỉ nhục. Bị Thiên Tu trấn áp ở trước mặt đông đảo đệ tử, bọn họ đã mất hết thể diện, nhưng mà Thiên Tu trưởng lão giống như là một tòa núi cao đè ở trong lòng làm cho bọn họ cảm giác không thể thở nổi. 

Thực lực của Thiên Tu sâu không lường được. Cho dù bọn họ trở thành cường giả Thiên Cương cảnh thì cũng không phải là đối thủ của Thiên Tu trưởng lão. 

Bây giờ Thánh Tử của Thánh Đường tông đến, bọn họ càng không muốn đi ra. Bởi vì bọn họ đều đã từng gặp tên Thánh Tử kia, làm người cao ngạo, ỷ là Thánh Tử của Thánh Đường tông cho nên không hề để bọn họ vào trong mắt. 

Có đôi khi bọn họ cũng có cảm giác bất đắc dĩ. Đây chính là do tông môn nhỏ yếu, đối mặt với tông môn cường đại, bọn họ đều có một chút cảm giác tự ti. 

Thậm chí còn nghe nói, tên Thánh Tử này ở bên trong Thánh Đường tông cũng không phải là đệ tử mạnh nhất, còn có rất nhiều Thánh Tử cường đại hơn hắn. 

Chuyện này làm cho bọn họ không dám tưởng tượng. 

Rốt cuộc là tông môn to lớn bực nào mới có thể có nhiều đệ tử cường đại như thế. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. 

Thánh Tử ngồi ở trên đài cao ở giữa đại điện, gương mặt lộ ra vẻ nhàm chán. 

- Hỏa Dung trưởng lão, tu vi của những đệ tử này thật sự là quá kém, kiểu giao đấu này quá nhàm chán. Cho dù là đệ tử vừa mới chiến thắng kia, Càn Nguyên Chưởng mà hắn thi triển cũng chỉ là bản thiếu, lại còn xem như thủ đoạn ép ở đáy rương. Ở bên trong Thánh Đường tông, cho dù là đệ tử ngoại môn cũng chướng mắt công pháp này. 

Thánh Tử không hề nể tình, trực tiếp chỉ ra, mà thanh âm lại rất lớn tựa như là sợ người khác không nghe được. 

Sắc mặt của tên đệ tử vừa chiến thắng kia lúc trắng lúc xanh, trong lòng rất là khó chịu, nhưng lại bất lực, chỉ có thể ôm quyền rời đi. 

Lúc này, hai bóng người xinh đẹp chầm chậm đi tới. Tất cả đệ tử trong đại điện đều nhìn về phía hai người kia. 

- Liễu sư tỷ. 

Các đệ tử ở dưới đài đều biết mục đích của vị Thánh Tử kia khi đến đây chính là để đưa Liễu sư tỷ về Thánh Đường tông. 

Khi Thánh Tử nhìn thấy Liễu Nhược Trần, lập tức nở nụ cười và nói: 

- Nhược Trần, ngươi rốt cuộc đã đến rồi. 

Liễu Nhược Trần đi đến trước mặt Thánh Tử, khom người nói: 

- Nhược Trần tham kiến Thánh Tử đại nhân. 

- Nhược Trần không cần đa lễ, đến đây ngồi cạnh ta nào. Lần này ta đi tới đây, chính là vì chuyên môn đến đón ngươi về Thánh Đường tông đó. 

Thánh Tử cười nói, sau đó nhìn về phía Liễu Nguyệt đang đứng ở một bên, nói: 

- Vị này là ai? 

- Nàng là muội muội của ta. 

Liễu Nhược Trần nhìn về phía Liễu Nguyệt, bình tĩnh nói. 

Liễu Nguyệt đã sớm không thể chờ đợi, lập tức đi đến trước mặt Thánh Tử, nũng nịu nói: 

- Liễu Nguyệt tham kiến Thánh Tử đại nhân, ta thường thường nghe tỷ tỷ nói về Thánh Tử đại nhân. Bây giờ nhìn thấy Thánh Tử đại nhân, tiểu nữ tử thật sự là quá vui sướng, cảm giác Thánh Tử đại nhân chính là nhật nguyệt ở trên trời, quang huy chiếu rọi, không người có thể so sánh. 

- Ha ha ha! 

Thánh Tử nghe được lời nói này của Liễu Nguyệt lập tức cười lớn tựa như là không ngờ sẽ có người nói như vậy, sau đó cười nói: 

- Tốt. Nếu là muội muội của Nhược Trần, vậy thì cùng ta đi đến Thánh Đường tông với chúng ta đi. Đến nơi đó, ngươi chỉ sợ cũng không muốn về lại Viêm Hoa tông này. 

Liễu Nguyệt mừng rỡ như điên, nói: 

- Tạ ơn Thánh Tử đại nhân. 

Năm ngón tay của Hỏa Dung chộp vào chỗ thành ghế đang ngồi, lửa giận trong lòng bùng lên. Nhưng mà hắn biết, hắn phải nhịn, không thể đánh mất thể diện. 

Chỉ là hắn không ngờ trong tông môn lại có đệ tử như thế này, hoàn toàn chính là ném thể diện của tông môn ở phía sau đầu. 

Đúng lúc này, trên lôi đài phía dưới, một tên đệ tử đã chiến thắng. Đối với chuyện tên Thánh Tử này đến Viêm Hoa tông diễu võ giương oai, hắn cũng hiểu được, mặc dù không cam lòng, nhưng lại bất lực. Ngay khi mà hắn chuẩn bị xuống đài, Thánh Tử lại lên tiếng. 

- Ngươi chờ một chút. 

Thánh Tử mở miệng nói. 

- Xin hỏi Thánh Tử có gì chỉ giáo. 

Mặc dù tu vi của hắn thấp, nhưng tuyệt đối sẽ không ném đi uy phong của tông môn, bởi vậy không tự ti không kiêu ngạo trả lời. 

- Ngươi vừa mới thi triển chính là Cửu Trọng Thiên Phong Đao pháp. Nhưng ta nhìn ra, ngươi chỉ có sáu tầng trước mà không có ba tầng sau. Bản hoàn chỉnh này ta thưởng cho ngươi. 

Một bản bí tịch bay tới nhưng mà đệ tử kia cũng không có tiếp lấy, cứ như vậy để bản bí tịch kia rơi xuống mặt đất. 

- Làm sao? Cho rằng quá quý giá rồi? Không sao, môn đao pháp này ở Thánh Đường tông chỉ là đao pháp cho đệ tử ngoại môn tu luyện mà thôi, ngươi không cần cảm thấy sợ hãi. 

Thánh Tử nói ra, hắn thấy tên đệ tử này ăn mặc cực kỳ đơn giản, chỉ sợ là cảm giác đao pháp này quá quý giá. 

Nếu thật là nghĩ như vậy thì thật là quá sai lầm. 

- Đa tạ Thánh Tử hảo ý, nhưng mà tại hạ không cần, Viêm Hoa tông ta cũng không thiếu công pháp. 

Đệ tử kia ôm quyền nói, sau đó nhanh chóng quay người rời đi, nhảy xuống dưới lôi đài. 

Sắc mặt của Thánh Tử có chút khó coi, không ngờ chỉ là một tên đệ tử bình thường giống như sâu kiến kia lại dám cự tuyệt hảo ý của hắn. 

Liễu Nguyệt một bên nói: 

- Thánh Tử đại nhân, đây là hắn không biết tốt xấu. 

Còn chưa rời tông đã đứng ở bên Thánh Đường tông để nói chuyện. 

Hỏa Dung thầm nghĩ đến lời nói của Thiên Tu, hai người Liễu Nhược Trần và Liễu Nguyệt này đều là trời sinh phản cốt. Bây giờ xem ra, quả nhiên không sai.